Hồng Hoang: Bắt Đầu Ta Là Một Con Kim Thiền

Chương 124: Giao ra ngươi cơ duyên, bằng không ăn ngươi Kỳ Lân thịt

**Chương 124: Giao Cơ Duyên Ra Đây, Bằng Không Ăn Thịt Kỳ Lân!**
Dạ Bắc hừ một tiếng, cười nói: "Kỳ Lân tiền bối cho rằng ta, Kim Thiền dễ bị ức h·i·ế·p sao?"
"Con mẹ nó, ngươi mạnh mẽ như vậy, vạn nhất Lão t·ử nói ra thứ ngươi muốn, ngươi chơi x·ấ·u, không cho ta xem cơ duyên ngươi có được thì Lão t·ử đi tìm ai mà k·h·ó·c?"
Khóe miệng Hỏa Kỳ Lân co giật, cũng có lý, hắn cũng nghĩ như vậy.
Nhưng hình như tên nhóc trước mắt không ngốc chút nào!
Hỏa Kỳ Lân hừ lạnh, cười nói: "Cho ngươi xem cũng được, nhưng ngươi dám có ý đồ x·ấ·u, bản tọa tẩn cho c·h·ế·t."
Dạ Bắc bĩu môi, nhưng vẫn lấy ra hết bảo bối của mình, khiến Hỏa Kỳ Lân sững sờ.
Khá lắm!
Kẻ này có phải đ·á·n·h c·ướp toàn bộ Hồng Hoang hay không? Sao có nhiều Tiên t·h·i·ê·n Linh Bảo thế kia, Tiên t·h·i·ê·n Chí Bảo cũng có đến ba cái.
Hỏa Kỳ Lân hoa cả mắt, suýt chút nữa nhào vào đ·á·n·h c·ướp tên Kim Thiền kia.
Nhưng so với cơ duyên hắn có được, mấy chí bảo linh bảo này chẳng đáng là gì.
Hỏa Kỳ Lân khinh bỉ liếc Dạ Bắc, lấy ra ba mảnh Tạo Hóa Ngọc Điệp trông như phỉ thúy, rồi lấy ra một cây thước dài.
Dạ Bắc thấy cơ duyên của Hỏa Kỳ Lân thì không giữ nổi bình tĩnh nữa.
Ta kháo!
Ba mảnh Tạo Hóa Ngọc Điệp?
Còn cây thước kia nữa, tỏa ra ánh sáng sắc l·ẹ·m, khiến Dạ Bắc cảm thấy nguy hiểm nhè nhẹ.
Lẽ nào đó là Hồng M·ô·n·g Lượng T·h·i·ê·n Xích trong truyền thuyết?
Hồng M·ô·n·g Lượng T·h·i·ê·n Xích là sau khi Bàn Cổ khai t·h·i·ê·n, Hồng m·ô·n·g T·ử Khí lẫn lộn khai t·h·i·ê·n c·ô·ng lao mà thành Hậu T·h·i·ê·n C·ô·ng Đức Chí Bảo.
Dù là Hậu T·h·i·ê·n C·ô·ng Đức Chí Bảo, cái lợi h·ạ·i của Hồng M·ô·n·g Lượng T·h·i·ê·n Xích nằm ở chỗ g·i·ế·t người không vướng nhân quả.
Hơn nữa, theo Dạ Bắc biết, Hồng M·ô·n·g Lượng T·h·i·ê·n Xích là Hậu T·h·i·ê·n S·á·t Phạt Chí Bảo, uy lực ngang với Tiên T·h·i·ê·n Chí Bảo Thí Thần Thương.
Hai mắt Dạ Bắc p·h·á·t sáng, con ngươi hóa lục, không ngừng nuốt nước miếng.
Trong nháy mắt, Hỗn Độn Chung được dựng trên đầu, Thí Thần Thương nắm trong tay, toàn thân treo đầy cực phẩm linh bảo, một cỗ quan tài lớn lơ lửng trên không.
Hỏa Kỳ Lân ngẩn người, thằng nhãi này muốn gì đây?
Chẳng phải chỉ bảo ngươi kể tình hình bên ngoài giờ thế nào thôi sao?
Sao ngươi bày trận phòng thủ kín kẽ, như Thánh Nhân hạ phàm vậy?
Lúc này Dạ Bắc mới cười ha hả hỏi: "Kỳ Lân tiền bối có p·h·á được Tiên t·h·i·ê·n trận p·h·á·p này, thoát ra không?"
Hỏa Kỳ Lân lại ngẩn người, nhìn đại trận, đáp: "Đại trận này t·à·n tạ, ta dùng p·h·á·p đặc t·h·ù mới chui vào được, chứ không định ra ngoài. Giờ muốn ra e còn tốn c·ô·ng phu, mà sao thế, đại trận này tự sửa chữa rồi à..."
"Ha ha ha, chỉ cần ngươi không thể lập tức đi là tốt rồi!"
Hỏa Kỳ Lân bực mình, Kim Thiền nói thế là ý gì?
Mặt Dạ Bắc lạnh xuống, nói: "Ông già, để lại ba mảnh Tạo Hóa Ngọc Điệp với Hồng M·ô·n·g Lượng T·h·i·ê·n Xích, ta còn lòng từ bi, cho ngươi một c·á·i x·á·c n·g·u·y·ê·n v·ẹ·n, bằng không Lão t·ử ra tay đấy."
Giờ Hỏa Kỳ Lân mới hiểu, con mẹ nó, thằng nhãi này muốn g·i·ế·t người đoạt bảo!
Nhưng Hỏa Kỳ Lân cười lạnh trong bụng, một tên Chuẩn Thánh hậu kỳ, dù toàn thân là bảo thì sao? Bản tọa đã lĩnh ngộ bộ ph·ậ·n Đại đạo trong mảnh ngọc, lại luyện hóa được Hồng M·ô·n·g Lượng T·h·i·ê·n Xích, sợ gì ngươi?
Bản tọa còn định đ·á·n·h c·ướp ngươi đấy, ai ngờ ngươi lộ nanh trước.
Nhưng thế lại hợp ý ta!
"Thằng nhãi vô sỉ, ngươi đã động tâm tư x·ấ·u trước thì đừng trách bản tọa lấy lớn hiếp nhỏ, để lại hết bảo bối, ta cho ngươi c·á·i x·á·c n·g·u·y·ê·n v·ẹ·n."
Dạ Bắc nhíu mày, anh hùng tư tưởng lớn gặp nhau, Hỏa Kỳ Lân này đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã với mình.
Hắn cười lạnh: "Lão b·ấ·t t·ử, ngươi đúng là r·ư·ợ·u m·ờ không u·ố·n·g lại t·h·í·c·h u·ố·n·g r·ư·ợ·u phạt! Đã vậy thì chỉ có thể ra tay."
"Phân thân, ra!"
Ầm ầm ầm!
Một Dạ Bắc y hệt xuất hiện trong đại trận, toàn thân Hỗn Độn chi khí bao phủ, trấn áp cả xoáy nước đang hút biển lửa kia, khiến nó ảm đạm đi.
Phân thân nhìn Hỏa Kỳ Lân, nhíu mày hỏi: "Lão b·ấ·t t·ử kia không chịu à?"
Dạ Bắc đáp: "Lão b·ấ·t t·ử kia muốn tìm c·h·ế·t, lại còn không cho ta bảo bối, có lý nào!"
Phân thân nói: "Thế thì đ·á·n·h, đ·á·n·h cho hắn sống dở c·h·ế·t d·ở, chúng ta tự mình đ·ộ·n·g t·a·y lấy!"
Hỏa Kỳ Lân choáng váng, sao lại thành hai người, hơn nữa lại là Chuẩn Thánh đỉnh cao, ngang tu vi với hắn.
Lúc này Hỏa Kỳ Lân mới biết, phiền to rồi.
Hắn lập tức thu hồi ba mảnh Tạo Hóa Ngọc Điệp, vung Hồng M·ô·n·g Lượng T·h·i·ê·n Xích, đ·á·n·h thẳng phân thân Dạ Bắc.
Hắn tính, một đòn g·i·ế·t Chuẩn Thánh đỉnh cao Kim Thiền kia, rồi xử lý nốt tên còn lại.
Ầm!
Thước đánh vào người phân thân Dạ Bắc, phân thân trong nháy mắt hóa thành tờ giấy, chao đảo rơi xuống đất.
Hỏa Kỳ Lân thở phào.
Chuẩn Thánh đỉnh cao cũng chỉ có thế, không ngờ không đỡ nổi một đòn, Kim Thiền này quá tự đại, không hề phòng ngự gì trước c·ô·n·g k·í·c·h của hắn.
Còn tên kia, khi hắn đ·á·n·h phân thân thì đã chủ động bỏ chạy, đứng xa mà nhìn.
Nhát như chuột, mà đòi đ·á·n·h c·ướp mình?
Hai tên này đúng là đồ bỏ đi, khiến hắn lo lắng toi công.
Nhưng hôm nay thằng nhãi kia đem tới nhiều bảo bối như thế, Hỏa Kỳ Lân thật sự rất vui.
"Hừ, nhóc con, đấu với bản tọa, ngươi còn non lắm."
Nhưng đúng lúc này, phân thân biến thành tờ giấy lại chậm rãi đứng lên, từ từ xoay người, ngáp một cái, nói: "Chán thật, cái ngày đ·á·n·h không c·h·ế·t này, bao giờ mới hết!"
"Ông trời ơi, giáng cự lôi xuống g·i·ế·t ta đi!"
Hỏa Kỳ Lân trợn mắt, không thể tin, phân thân bị Hồng M·ô·n·g Lượng T·h·i·ê·n Xích của hắn c·ắ·t thành giấy mỏng lại s·ố·n·g, còn lảm nhảm muốn c·h·ế·t.
Rốt cuộc là quái vật gì!
v·ũ k·h·í của hắn là Hồng M·ô·n·g Lượng T·h·i·ê·n Xích, là Hậu T·h·i·ê·n C·ô·ng Đức S·á·t Phạt Chí Bảo.
Đừng nói Chuẩn Thánh đỉnh cao, cho Thánh Nhân tới cũng đủ uống một vò.
Phía kia, Dạ Bắc như người ngoài cuộc, vung tay một cái, một mỹ nữ hiện ra, rồi hóa thành bồ đoàn, rơi xuống đất.
Dạ Bắc bước tới, ngồi lên bồ đoàn, lấy ra đôi cánh khổng lồ của Nguyên Phượng, lại vung tay, Cửu Viêm Thần Hỏa bùng cháy, nhanh chóng lan tỏa mùi t·h·ị·t.
Rồi Dạ Bắc không chút kiêng dè mà xé ra ăn.
Vừa ăn, hắn vừa nhìn Hỏa Kỳ Lân đang há hốc miệng: "Lão b·ấ·t t·ử, đã bảo r·ư·ợ·u m·ờ không u·ố·n·g lại t·h·í·c·h u·ố·n·g r·ư·ợ·u phạt."
"Ngươi cứ ngoan cố đi, lát ăn t·h·ị·t Kỳ Lân. T·h·ị·t rồng Lão t·ử ăn rồi, t·h·ị·t Phượng Hoàng... à, đôi cánh này là của mụ Nguyên Phượng, tiện tay c·h·ặ·t lúc vào, giờ ăn được rồi!"
"Còn t·h·ị·t Kỳ Lân, Lão t·ử chưa thử, thấy bốn móng của ngươi ngon đấy, mà nấu thì chắc càng ngon."
Trong mắt Hỏa Kỳ Lân hiện lên hoảng sợ, hắn vẫn nhận ra đôi cánh kia, đúng là của Nguyên Phượng. Lẽ nào tên này g·i·ế·t Nguyên Phượng bên ngoài rồi?
Tàn nhẫn quá đi, g·i·ế·t xong còn ăn t·h·ị·t?
Phân thân thì vung quyền liên tục đ·ậ·p Hỏa Kỳ Lân, chẳng có chiêu thức gì thừa thãi.
Chiêu duy nhất là đ·á·n·h m·ạ·n·g!
Hỏa Kỳ Lân giận sôi người, sống ngần này năm chưa từng bị sỉ n·h·ụ·c như thế.
Lượng T·h·i·ê·n Xích p·h·á·t uy, đ·á·n·h phân thân Kim Thiền thành giấy mỏng hết lần này đến lần khác, nhưng phân thân lại nghiêng ngả đứng lên, đúng là một con tiểu cường đ·á·n·h m·ã·i không c·h·ế·t.
Không biết đ·á·n·h bao lâu, mọi thứ trong đại trận có thể p·h·á hủy đều hóa thành bột mịn, chỉ còn xoáy nước nuốt chửng nham thạch.
Ăn xong t·h·ị·t, Dạ Bắc lấy khăn lụa lau miệng, chậm rãi xoay người, từ từ đứng lên, cười nói: "Chắc cũng gần lúc ta ra tay rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận