Hồng Hoang: Bắt Đầu Ta Là Một Con Kim Thiền

Chương 145: Tam Thanh truyền đạo, Yêu tộc mưu tính Hồng Mông Tử Khí

**Chương 145: Tam Thanh truyền đạo, Yêu tộc mưu tính Hồng Mông Tử Khí**
Trong lúc nhất thời, sinh linh bái nhập môn hạ Thông Thiên nhiều vô số kể.
Giáo lý của Thông Thiên là hữu giáo vô loại, không luận xuất thân, chỉ cần có lòng hướng đạo, đều có thể đến Kim Ngao đảo học tập đạo pháp.
Ở Côn Lôn sơn, Nguyên Thủy thấy đại ca Lão Tử ở Thủ Dương sơn thành lập Bát Cảnh cung, còn tự mình xuống nhân gian truyền đạo, thu nhận đồ đệ rộng rãi.
Rồi nhìn tam đệ Thông Thiên, ở Đông Hải Kim Ngao đảo thành lập Bích Du cung, thu đồ đệ ồ ạt, sinh linh Hồng Hoang đến bái sư tấp nập không ngớt.
Nếu còn tiếp tục như vậy, nhân tài mới xuất hiện như Nhân tộc, giống Tiên Thiên đạo thể, sẽ bị đại ca Lão Tử thu hết. Còn lại sinh linh Hồng Hoang, phàm là người có năng lực tài cán đều bị tam đệ Thông Thiên lôi đi.
Hai người đều tranh đoạt tài nguyên nhân lực của Hồng Hoang. Đến lúc đó, hai người chỉ cần hướng thiên đạo cầu khẩn, thành lập giáo phái, có công lao giáo hóa, biết đâu thiên đạo sẽ hạ xuống công đức, giúp cả hai thành Thánh.
Dù cho công lao giáo hóa này không đủ để thành thánh, nhưng đệ tử đông đảo, đến lúc đó Nguyên Thủy hắn sẽ thành kẻ yếu nhất.
"Không được, ta cũng phải thu đồ đệ, lẽ nào để đại ca và tam đệ vượt mặt. Công lao giáo hóa kia lớn lắm, ngay cả Đạo Tổ lúc trước thành Thánh còn ba lần mở Tử Tiêu Cung, truyền đạo khắp Hồng Hoang, giúp Đạo Tổ càng thêm mạnh mẽ. Chén canh công lao giáo hóa này, ta nhất định phải có phần."
Nhưng Nguyên Thủy vốn là người tâm cao khí ngạo, đối với việc đại ca chọn Nhân tộc, giáo lý lại vô vi mà trị thì chẳng nói làm gì. Còn đối với việc tam đệ Thông Thiên hữu giáo vô loại, hắn khịt mũi coi thường.
Hắn thu đồ phải thu hạng người có xuất thân "miêu hồng" (gốc gác tốt). Mấy kẻ "khoác mao mang giáp, ướt người trứng hóa" kia, dù học được đạo pháp thì sao?
Chẳng phải vẫn là súc sinh!
Đạo pháp Tiên Thiên chỉ có loại sinh linh xuất thân "miêu hồng", có căn cước, xuất thân cao quý như bọn họ mới xứng học tập.
Thế là, Nguyên Thủy xây dựng lại cung điện ở Côn Lôn sơn, đặt tên là Ngọc Hư cung, tuyên dương giáo lý của mình, tự xưng là Bàn Cổ đời sau, đồ đệ của Hồng Quân.
Hắn truyền bá đạo pháp là chính tông nhất, tu là Tiên Thiên chi đạo! Nói đơn giản là hắn dương dương tự đắc truyền lại lý luận cao thâm.
Hơn nữa hắn còn hạ thấp giáo lý của Thông Thiên, nói rằng Thông Thiên truyền bá chỉ là "thuật" mà thôi, ngưỡng cửa quá thấp, dễ hiểu quá mức, dạy toàn tạp học, bàng môn tà đạo.
Muốn học đạo pháp cao thâm, phải bái vào môn hạ Nguyên Thủy hắn.
Giáo lý của Nguyên Thủy vừa ra, vô số kẻ tự cho mình thanh cao kéo đến Côn Lôn sơn, học tập đạo pháp cao thâm của Nguyên Thủy.
Thông Thiên ở Đông Hải Kim Ngao đảo nghe được giáo lý của nhị ca thì giận không kìm được.
Nhị ca lại coi thường giáo lý của hắn, thật quá đáng, hơn nữa rõ ràng là nhị ca Nguyên Thủy đỏ mắt, muốn lôi kéo môn đồ của hắn.
Thông Thiên lập tức phát văn phản kích quan điểm của nhị ca Nguyên Thủy. Hắn hữu giáo vô loại, tuân theo truyền thống của Đạo Tổ. Lúc trước Đạo Tổ ở Tử Tiêu Cung truyền đạo cũng là hữu giáo vô loại, phàm là sinh linh Hồng Hoang đều có thể đến Tử Tiêu Cung nghe giảng, chẳng lẽ điều này lại sai?
Nếu giáo lý của hắn Thông Thiên có lỗi, lẽ nào giáo lý của Đạo Tổ cũng có lỗi?
Hơn nữa, thuật mà hắn dạy, học để mà dùng, ngưỡng cửa thấp để phổ huệ đại chúng, sao lại là quá dễ hiểu, sao lại là tà môn ma đạo?
Nguyên Thủy cũng lập tức phản kích, lời lẽ khá đơn giản sáng tỏ: Sự thật rành rành, cần gì ngụy biện!
Thông Thiên tức đến hộc máu, chỉ kịp phản kích: Cứ chờ xem!
Dạ Bắc nhìn hai người như trẻ con cãi nhau, không khỏi bật cười. Đúng là cái này chôn vùi mầm mống cho trận đối đầu gay gắt giữa Xiển giáo và Tiệt giáo sau này.
Cũng vào lúc đó, tam thập tam trọng thiên, Vạn Yêu Vương Đình.
Đông Hoàng Thái Nhất và Yêu Hoàng Đế Tuấn đứng trên cung điện, nhìn thế cục Hồng Hoang mà sắc mặt khó coi.
Sau đại chiến trước, dù tu vi của bọn họ tăng vọt nhưng so với mười hai Tổ Vu vẫn còn kém xa.
Trên Hồng Hoang Anh Hùng Bảng, vị trí thứ nhất của Đông Hoàng Thái Nhất bị mười hai Tổ Vu tước đi, biến thành thứ hai.
Tu vi của mười hai Tổ Vu tăng vọt, chèn ép Yêu tộc một bậc.
Đồng thời, Yêu tộc tổn thất nặng nề nhất trong sự kiện Thủy Kỳ Lân lần này.
Một nửa Yêu tộc đã là quân cờ Thủy Kỳ Lân cài vào. Sau khi Thủy Kỳ Lân rút củi đáy nồi, thế lực của Yêu tộc đại giảm, thua xa Vu tộc.
Nhìn sang thì Nữ Oa đã thành Thánh. Tam Thanh vì thành Thánh, tự mình xuống Hồng Hoang, thành lập căn cứ địa, phát dương đạo pháp giáo lý, thu đồ đệ rộng rãi, mong lấy công lao truyền đạo mà nhập Thánh.
Tam Thanh nắm giữ Hồng Mông Tử Khí, một khi trời giáng công đức, việc thành Thánh là chắc như bắp.
Nhưng giờ phút này, vạn yêu vương đình của bọn họ lại thành kẻ lót đáy, thậm chí còn không bằng cả Kim Thiền kia.
"Đại ca, hai ta phải có một người thành Thánh, bằng không, Yêu tộc ắt gặp nguy diệt vong."
Đông Hoàng Thái Nhất lạnh lùng nói.
Yêu Hoàng Đế Tuấn nhìn thế cục Hồng Hoang, thở dài: "Cách nhanh và tiện nhất để thành Thánh là công đức thành Thánh. Trảm tam thi khó, cần cơ duyên, cần đại nghị lực, còn thành Thánh bằng đại pháp lực càng khó..."
"Kế trước mắt, cần một đạo Hồng Mông Tử Khí..."
"Nhìn khắp Hồng Hoang, Yêu tộc ta chỉ có thể cướp Hồng Mông Tử Khí của Hồng Vân."
Đông Hoàng Thái Nhất cau mày: "Hồng Vân là đại ca của Kim Thiền. Chúng ta đi cướp Hồng Mông Tử Khí của Hồng Vân, Kim Thiền có bỏ qua?"
"Chi bằng, chúng ta đi cướp Hồng Mông Tử Khí của hai vị phương Tây, thế nào?"
Yêu Hoàng Đế Tuấn lắc đầu: "Phương Tây cằn cỗi. Lúc trước Đạo Tổ ban cho hai người Hồng Mông Tử Khí là vì hy vọng phương Tây có thể có hai vị Thánh nhân trấn áp khí vận. Ta đi cướp đoạt Hồng Mông Tử Khí của hai người phương Tây là đối nghịch với Đạo Tổ."
"Đối nghịch với Đạo Tổ hay đối nghịch với Kim Thiền, Thái Nhất, ngươi chọn thế nào?"
Đông Hoàng Thái Nhất thực sự không muốn đối mặt với Kim Thiền. Mẹ nó, tên kia là khắc tinh của Chu Thiên Tinh Đẩu Đại Trận.
Yêu Hoàng Đế Tuấn cười khẩy: "Ta có cách!"
Đông Hoàng Thái Nhất mắt sáng lên, vội hỏi: "Cách gì?"
"Kim Thiền có thể phá Chu Thiên Tinh Đẩu Đại Trận chẳng phải là nhờ Hỗn Độn Chung? Chỉ cần Hỗn Độn Chung của hắn bị người mượn đi trấn áp hố đen Yêu tộc ta, ta không tin hai huynh đệ ta không chơi lại Kim Thiền."
Đông Hoàng Thái Nhất mắt sáng rực, giơ ngón cái, cười nói: "Đại ca, cao minh!"
Yêu Hoàng Đế Tuấn cười nói: "Nhưng tiền đề là Yêu tộc ta phải tự biên tự diễn một màn khổ nhục kế."
Rồi Yêu Hoàng Đế Tuấn mặt tàn nhẫn: "Đã làm, ta sẽ làm lớn một lần, để mọi người cùng nhau bắt đầu lại từ đầu..."
Đông Hải Tam Tiên Đảo.
Dạ Bắc đã bế quan ba trăm năm, cảm ngộ về Lực chi đại đạo đạt đến 65%.
Cảm ngộ về các đại đạo khác của hắn cũng tăng lên không ít.
Hôm đó, Khổng Tuyên dẫn theo mấy trăm đứa trẻ đến chỗ Dạ Bắc.
"Sư phụ, người bảo ta tìm người đến đây. Nhân tộc sinh sôi quá nhanh, riêng cái tên Huyền Đô kia không một ngàn cũng tám trăm. Ngoài mấy người già yếu không tính thì đám trẻ con tuổi trẻ cũng có ngần này..."
Dạ Bắc nhìn hơn trăm đứa bé trước mắt mà há hốc mồm!
Mẹ nó!
Sao lại quên béng cái vụ này mất. Lão Tử căn bản không quen ai tên Huyền Đô cả! Ai mới thực sự là Huyền Đô đây?
Dạ Bắc nhìn đám trẻ tên Huyền Đô này, thiên phú tu luyện cũng tàm tạm, chỉ biết thở dài, có lẽ đây chính là duyên phận.
Hắn muốn ngăn ngang Lão Tử, thiên đạo không cho phép a!
Cuối cùng hắn chỉ có thể thở dài, bảo Khổng Tuyên đưa đám trẻ về.
Cũng vào lúc đó, Thái Dương Tinh đột nhiên rung chuyển. Toàn bộ Thái Dương Tinh dường như nổ tung, tia lửa văng khắp nơi, mảnh vỡ rơi xuống Hồng Hoang đại địa, biến nơi này thành một biển lửa.
Yêu tộc trên Thái Dương Tinh toàn bộ diệt vong. Ngay cả Chu Thiên Tinh Đẩu Đại Trận nối liền Thái Dương Tinh và Thái Âm Tinh cũng tan vỡ trong nháy mắt.
Vạn Yêu Vương Đình ở Tam thập tam trọng thiên nhất thời chao đảo, cuối cùng không chịu nổi uy lực nổ tung mà hóa thành tro bụi, tiêu tan trong tam thập tam trọng thiên.
Cùng lúc đó, mấy chục đạo sức mạnh Chuẩn Thánh bay ra từ Vạn Yêu Vương Đình. Hai đạo cầu lửa nổi bật nhất lập tức bắt đầu cứu lại Thái Dương Tinh và Thái Âm Tinh.
Hàng mấy chục ngàn Yêu tộc khóc than rung trời, cảnh tượng hỗn loạn đến cực điểm, nhưng bọn họ vẫn cố hết sức oanh kích mảnh vỡ cầu lửa rơi xuống Hồng Hoang, để tránh đại địa bị hủy diệt.
Ngay khi mọi người trợn mắt há mồm, Yêu Hoàng Đế Tuấn ngửa mặt lên trời gào thét: "Trời xanh ơi, người muốn diệt Yêu tộc ta sao?"
"Đạo Tổ, Thánh nhân, Nữ Oa Thánh nhân, xin hãy ra tay cứu Yêu tộc ta một mạng."
Đông Hoàng Thái Nhất cũng gầm lên: "Nữ Oa Thánh nhân, xin hãy xuất thủ cứu Yêu tộc ta."
Hai bóng người quỳ xuống giữa không trung Hồng Hoang. Vô số yêu vương, đại yêu, hàng mấy chục ngàn Yêu tộc toàn bộ quỳ xuống, thỉnh cầu Đạo Tổ ra tay trấn áp tai nạn này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận