Hồng Hoang: Bắt Đầu Ta Là Một Con Kim Thiền

Chương 458: Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết

Chương 458: Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết
"Phong Vân, từ nay về sau, hãy hảo hảo đi theo Dạ Bắc làm việc, hắn sẽ không bạc đãi ngươi."
Phong Vân vui mừng khôn xiết, lập tức quỳ xuống đất. Hắn biết, Dạ Bắc tuy rằng khắp nơi là kẻ địch, nhưng chung quy sẽ là một tồn tại muốn xông lên tận trời cao. Đi theo người như vậy, có lẽ quá trình rất gian nan, nhưng kết quả tuyệt đối không tệ.
Doanh Chính năm xưa cứu hắn, lại giúp hắn tu luyện. Có hắn hôm nay, tất cả đều là công lao của Doanh Chính. Doanh Chính xem hắn như con, lo nghĩ cho hắn. Hôm nay, không tiếc hy sinh sự phát triển của mình, đem hắn – cánh tay đắc lực – cho Dạ Bắc, chính là muốn hắn có một tương lai tốt đẹp hơn.
"Nghĩa phụ ở trên, xin nhận nghĩa tử một lạy."
"Cút con bê! Từ khi cứu ngươi đến giờ, bao nhiêu năm rồi, ngươi còn chưa gọi ta một tiếng nghĩa phụ!"
Doanh Chính mắt đỏ hoe, mắng một tiếng, rồi cười nói: "Dạ Bắc, đi đi! Đêm nay ta giúp ngươi ngăn cản đám sứ giả kia, nhất định sẽ không để bọn chúng quấy rầy."
Dạ Bắc thở ra một hơi thật dài, nhìn bóng lưng rời đi của Doanh Chính, ôm quyền nói: "Cảm tạ!"
Tiếp đó, hắn nhìn về phía Phong Vân: "Thần binh của ngươi là gì? Đem ra ta xem một chút!"
Phong Vân lấy ra một thanh đại đao, chỉ là thần binh bình thường, không phải thần binh cấp cao.
Dạ Bắc lắc đầu, cười nói: "Ngươi là một ám vệ ẩn mình trong bóng tối, dùng cái đại đao làm gì? Chẳng phải để kẻ địch liếc mắt là nhận ra ngươi đang ngụy trang sao?"
"Vứt đi! Đại ca cho ngươi làm một cái khác."
Phong Vân sững sờ một chút, thầm nghĩ, mình nhận người đại ca này, còn có thể chế tạo thần binh sao?
Tác giả P. S miễn phí xem trang web hoan nghênh bổng tràng:
Link: 52HAPPY. ORG
Cái kia. . . Còn có gì là ngươi không biết làm sao?
Dạ Bắc hỏi đường đến thần điện rèn đúc, rồi dẫn Phong Vân đi tới đó.
Dạ Bắc lấy ra một khối chìm thiết, tiếp đó lấy ra hàn mộc mun – vật liệu chuyên dụng rèn đúc thần binh cướp được từ tặc lão đại.
Chìm thiết bị liệt diễm nung đỏ, trông như quả cầu lửa. Dạ Bắc cầm búa lớn, một búa lại một búa, bắt đầu rèn khối chìm thiết này.
Khi nện gần đủ rồi, hắn lấy ra một bình nước. Đây là thứ lần trước chiếm được từ trưởng lão Bạch Mi, có hiệu quả rất tốt đối với việc rèn.
Một giọt nước nhỏ lên khối thép nóng rực như quả cầu lửa, khiến nó bắt đầu hòa tan.
Nhưng nung chảy chỉ là tạp chất, thứ trọng yếu nhất vẫn còn bên trong.
Dạ Bắc tiếp tục nện đánh.
Gần nửa ngày trôi qua, mặt trời sắp xuống núi, Dạ Bắc rốt cục đi ra khỏi rèn đúc đường.
Trong tay hắn là một tấm da thú, bên dưới là một thanh tuyệt thế thần binh. Đây là binh khí đầu tiên Dạ Bắc tự tay chế tạo. Nhưng dưới sự giúp đỡ của hệ thống, hắn đã thành công, hơn nữa là thần binh cấp cao, sánh ngang Thanh Liên kiếm của Dạ Bắc.
Nhưng so với Thanh Liên kiếm, thần binh do Dạ Bắc chế tạo chưa có nguyên linh, chỉ là một vật chết. Nhưng nó có công năng phụ trợ rất mạnh, khi lấy ra có thể khiến cường giả Thần cảnh hậu kỳ khựng lại một chút.
Mà thanh thần binh này mới thích hợp để một người như Phong Vân nắm giữ, ẩn mình trong bóng tối, không gì cản nổi.
"Cho ngươi này! Xem ta làm cho ngươi thần binh này thế nào?"
Dạ Bắc đưa cho Phong Vân tấm da thú cuộn tròn, cười nói. Thanh thần binh này khiến Dạ Bắc cũng cảm thấy rất hài lòng. Hai vị sư phó giúp Dạ Bắc chế tạo thanh thần binh này trong rèn đúc đường đã quỳ xuống, khóc cả buổi, nói rằng được tận mắt chứng kiến thần binh cấp cao ra đời, chết cũng không hối tiếc.
Dạ Bắc nhẹ nhàng trao cho Phong Vân. Phong Vân nhíu mày, nhưng vẫn hai tay đón lấy, hắn không cho rằng Dạ Bắc có thể làm ra thần binh tốt.
Bất kể là người hay thần, tinh lực đều có hạn, không thể cái gì cũng biết. Dạ Bắc đã giỏi nhiều thứ rồi, nếu còn tinh thông đúc binh, thì chuyện này thật không thể tin nổi.
"Ta đi. . ."
Phong Vân hai tay nhận lấy tấm da thú cuộn tròn, suýt chút nữa vấp ngã. Tấm da thú trong tay nặng như một ngọn núi lớn, nặng lạ thường.
May mà Phong Vân tôn trọng Dạ Bắc, dùng cả hai tay đỡ lấy, nên mới không bị mất mặt.
Phong Vân thử trọng lượng một hồi, liền biết món đồ bên trong da thú không đơn giản.
Mở da thú ra, bên trong là hai thanh đoản đao ba cạnh hình mũi khoan, toàn thân đen nhánh, sáng loáng, mang theo sức mạnh vô tận. Chỉ cần nhìn thoáng qua, khiến người ta cảm thấy có chút choáng váng.
Phong Vân vội lắc đầu, dụi mắt nhìn lại, còn tưởng mình nhìn lầm.
Rồi hắn hai tay nắm lấy hai thanh đoản đao ba cạnh, nhất thời hai mắt sáng lên. Binh khí này quả thực được đo ni đóng giày cho hắn!
Dạ Bắc cười nói: "Còn hài lòng không?"
Phong Vân mừng đến nỗi tay run rẩy, như đứa trẻ bắt được món đồ chơi yêu thích, nâng niu không rời tay, cười nói: "Thích, rất thích. . ."
"Đây thật sự là ngài chế tạo thần binh cấp cao?"
Dạ Bắc không nói gì. Không phải mình làm thì mình bỏ bao nhiêu thời gian ở rèn đúc đường làm gì?
"Ngươi không phải người!"
Ta đi! Cái tên này, sao lại mắng người?
Phong Vân biết mình lỡ lời, cười nói: "Cái này, ta không có ý đó, ta là nói, ngươi quá lợi hại."
"Đi thôi! Theo ta đi giết người."
Lúc này, Dạ Bắc đột nhiên trở nên lạnh lùng, sát khí bức người, như hai người khác hẳn.
Phong Vân cảm thấy toàn thân lạnh toát, vội theo sau Dạ Bắc, trong lòng thầm nghĩ: "Thật là một con quỷ đáng sợ! Gặp phải người như vậy, kẻ địch xui xẻo rồi."
Mặc dù Phong Vân quanh năm ẩn mình trong bóng tối, giết không ít người, xem như đao phủ thủ, nhưng đối mặt sát khí của Dạ Bắc, vẫn khiến hắn cảm thấy sởn gai ốc.
Nhưng cầm hai thanh thần binh này, Phong Vân cảm giác sức chiến đấu của mình lại tăng lên một bậc.
Dạ Bắc vừa đi, vừa nói: "Ta thấy ngươi còn có thể đột phá một chút. Ta nói cho ngươi biết làm sao đột phá ràng buộc của thân thể, tăng lên mọi mặt. Tuy rằng là Thần cảnh hậu kỳ, nhưng sức chiến đấu của ngươi không ổn."
Lời này khiến Phong Vân kinh ngạc. Doanh Chính cũng từng nói vậy, nhưng bây giờ Doanh Chính cũng chỉ là Thần cảnh hậu kỳ, dù là cấp năm Thánh sư, nhưng không có cách nào giúp mình tăng lên.
Nhưng người trước mắt không giống, người này không chỉ là cấp sáu Thánh sư, mà còn tinh thông mọi mặt, lấy Thượng Thần Cảnh độc chiến Thần cảnh hậu kỳ, lại còn chém giết được cả gia đình người ta.
"Cảm ơn đại ca!"
Nhưng vừa đi vừa nói như vậy, có thật sự giúp mình đột phá được không?
Đại Đạo chi âm của Dạ Bắc đã vang lên, bắt đầu chỉ dẫn Phong Vân tu luyện.
Phong Vân rất nhanh nhập tâm vào việc nghe giảng, càng nghe càng chấn động, như thể trước kia mình tu đạo là giả.
"Còn có thể tu luyện như vậy sao?"
Dạ Bắc hừ một tiếng, cười nói: "Ngươi nghĩ sao?"
Phong Vân: ". . ."
Hai người thong thả đi giữa lúc mặt trời xuống núi, rốt cục đi đến một quán rượu ở phía bắc thành. Tửu lâu này chiếm diện tích rất lớn, trước đây là sản nghiệp của Khương gia, nay đã trở về với Thần điện.
Trong tửu lâu có rất nhiều khách, đến từ khắp nơi.
"Đại ca, người của Độc Môn ở bên trong này. Nhưng đám người kia không dễ giết, bên người đều mang kịch độc. Không cẩn thận, sẽ lật thuyền trong mương. Để tìm hiểu tin tức về bọn chúng, tám ám vệ của ta đã phải bỏ mạng."
Dạ Bắc đứng trước tửu lâu, nhìn quán rượu náo nhiệt, mặt không chút cảm xúc nói: "Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết."
"Hãy xem đêm nay bọn chúng sẽ thần phục ta, hay là phản kháng đến cùng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận