Gặp Mạnh Liền Mạnh, Tu Vi Của Ta Không Giới Hạn

Chương 603: Thanh Khâu nữ đế buồn bực!

Chương 603: Thanh Khâu nữ đế buồn bực!
"Diệp tiên chủ, mời ~" Tô Huỳnh Hoặc mang theo nỗi buồn bực trong lòng, lại một lần nữa ngồi xuống, ngữ khí có chút lạnh lùng nói.
Diệp Quân Lâm cầm lấy chén, uống một hơi cạn sạch, trong cơ thể đột nhiên có một cảm giác ấm áp, dễ chịu không nói nên lời.
Nhưng luận về cảm giác, không bằng Lạc Khinh Vũ trước kia cho hắn uống một vò cực phẩm tiên tửu, dù sao cũng là tiên nhân cất rượu tự tay ủ ra, thế gian hiếm có.
"Tô tiên chủ, khoảng thời gian này đồ đệ của ta ở chỗ ngươi, không gây thêm phiền phức gì cho ngươi chứ?"
Diệp Quân Lâm ánh mắt lấp lánh nói.
Hắn vừa rồi vận dụng sư đồ cảm ứng công năng, cảm ứng được Bạch Tiểu Tịch ở ngay gần đây, trong lòng lo lắng cũng đã được giải tỏa, nhưng những việc cần hỏi, vẫn là phải hỏi rõ ràng mới được.
Tô Huỳnh Hoặc nét mặt hòa hoãn, khẽ cười nói: "Thêm phiền phức ngược lại là không có, ta vô cùng thích nha đầu này, nàng làm mỹ thực quả thực có thể xưng là nhất tuyệt, ta chưa bao giờ được thưởng thức qua hương vị tuyệt vời như vậy, không thể không nói, ngươi có được một đồ đệ tốt như vậy, thật quá có lộc ăn."
Nhắc tới Bạch Tiểu Tịch, vị Thanh Khâu nữ đế này ánh mắt tràn ngập nhu hòa, có thể nhìn ra được là tương đối thỏa mãn và yêu thích.
Diệp Quân Lâm cười nói: "Tiểu Tịch trù nghệ quả thực rất tốt, không có nàng ở đây mấy ngày nay, ta cũng không quen."
Lời này còn thật không phải là giả, Bạch Tiểu Tịch ở lúc, khẩu vị của hắn đã bị nuôi cực kỳ kén ăn, sau khi ăn bất kỳ cái gì, đều chỉ là ứng phó cho qua.
"Diệp tiên chủ, thành thật mà nói, khi ta thông qua trong miệng nàng biết được ngươi là sư tôn của nàng, ta thật sự rất bất ngờ."
"Nha đầu này, trong cảm nhận của ta thật quá hoàn mỹ, nàng không những làm đồ ăn rất mỹ vị, mỗi ngày đều có thể thay đổi các món khác nhau để thỏa mãn cảm giác mới mẻ của ta, điều làm ta kinh ngạc nhất, là thể chất cường đại không gì sánh kịp của nàng!"
Nói đến đây, Tô Huỳnh Hoặc ngữ khí tràn ngập hâm mộ, còn kèm theo một chút ghen ghét nồng đậm.
Nàng phát hiện thể chất của Bạch Tiểu Tịch, thập phần cường đại, đặc thù rất giống với ghi chép trong cổ tịch về chư thiên đệ nhất tiên thể, Đại La tiên thể!
Loại tiên thể này, tu hành còn dễ dàng hơn uống nước, cho dù là không tận lực nỗ lực tu luyện, tu vi có thể từ từ tăng lên, là thể chất hoàn mỹ thích hợp nhất để tu tiên!
Điều không thể tưởng tượng nhất là, loại tiên thể này bộc phát ra chiến lực rất mạnh, tâm tình chập chờn càng là kịch liệt, ra tay g·iết hại lực sẽ càng lớn.
Thử hỏi, đây là thể chất mà bao nhiêu tu sĩ tha thiết ước mơ?
Từ trước tới nay, Tô Huỳnh Hoặc cũng cảm thấy loại thể chất này, chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết, kết quả không ngờ rằng, một ngày kia tất nhiên sẽ gặp thấy bằng phương thức này!
Hơn nữa, đối phương còn hết lần này tới lần khác là một con chuột bạch thích làm mỹ thực, đối với đ·á·n·h nhau không có bất kỳ hứng thú gì!
Dù là Tô Huỳnh Hoặc, cũng cảm thấy khó mà chấp nhận hiện thực này.
Nếu đổi lại là nàng, đừng nói là làm Thanh Khâu nữ đế này, cho dù là xưng đế ở tất cả Tiên giới thì đã làm sao?
Ngay cả vị có danh xưng là Bất Bại Tiên Đế Đồng Vô Địch, nàng đều có nắm chắc đem người này trấn áp, khiến cho nếm thử mùi vị chiến bại.
Cho nên, Tô Huỳnh Hoặc cảm thấy quá phung phí của trời.
Không muốn để cho minh châu bị long đong, khoảng thời gian này nàng liền cố ý dẫn dắt Bạch Tiểu Tịch phát triển trên con đường tu hành.
Đồng thời, vì tò mò, nàng cũng muốn nhìn một chút, Đại La tiên thể có thể được khai phá đến tình trạng nào.
Kết quả.
Bạch Tiểu Tịch không phụ kỳ vọng của nàng, đầu tiên là đột phá Tiên Hoàng, tu vi chính là một đường tiêu thăng, hồi trước lại đột phá Tiên Tôn, thẳng bức Tiên Đế...
Tốc độ như bay này, làm cho Tô Huỳnh Hoặc thấy ngây cả người, hai chữ hâm mộ chỉ thiếu chút nữa là viết lên mặt!
"Diệp tiên chủ, thật là có ngươi, đồ đệ của ngươi ở chỗ ta chỉ thiếu chút nữa là thành Tiên Đế, lại nói ngươi làm tôn sư như thế nào vậy? Ngay cả tư chất mạnh mẽ như vậy của đồ đệ, cũng không muốn bỏ công sức đi bồi dưỡng?"
Tô Huỳnh Hoặc ngữ khí nhìn như đang khoe khoang, thực tế trong lòng chua xót vô cùng.
Nàng thật sự muốn, đem Bạch Tiểu Tịch chiếm làm của riêng a!
Đáng tiếc, khi biết được Diệp Quân Lâm ở Bắc Hàn Tiên Vực, Bạch Tiểu Tịch là không nhịn được muốn đi khởi hành tìm kiếm.
Bất kể nàng tận tình khuyên bảo khuyên bảo ra sao, nha đầu ngốc này vẫn muốn quay trở về bên cạnh sư tôn.
Bất đắc dĩ, Tô Huỳnh Hoặc đành phải thỏa hiệp, nhưng nàng cũng không muốn để Bạch Tiểu Tịch rời khỏi ngay lập tức, mà là dùng thư tín, thông báo Diệp Quân Lâm đang ở xa tại Bắc Hàn Tiên Vực tự mình tới đón.
Như vậy mà nói, nàng có thể ở cùng Bạch Tiểu Tịch lâu hơn mấy ngày!
"Khụ khụ, "
Diệp Quân Lâm da mặt dày, ho khan vài tiếng nghiêm túc nói:
"Ngươi không hiểu, ta đây là tôn trọng lựa chọn của đồ đệ, phải biết là Tiểu Tịch đã chính miệng nói với ta, nàng đối với tu hành và c·h·é·m c·h·é·m g·iết g·iết không có hứng thú, chỉ muốn toàn tâm toàn ý nghiên cứu mỹ thực."
Diệp Quân Lâm ý nghĩ rất đơn giản, mấy đồ đệ này của hắn phân công rõ ràng, huống hồ có hắn ở đây, thì không có đ·ị·c·h nhân nào mà không giải quyết được, cho nên hắn đối với Bạch Tiểu Tịch phi thường tha thứ, cứ mặc cho đối phương tự do lựa chọn phương thức sống của mình.
Nhưng những lời này, Tô Huỳnh Hoặc nghe vào tai, hoàn toàn là một loại lấy cớ không chịu trách nhiệm!
Mở cái gì trò đùa vậy chứ?
Thân mang chư thiên đệ nhất tiên thể, không đi liều mạng tăng lên tu vi, tương lai đánh khắp thiên hạ không địch thủ, ngược lại là ngoan ngoãn làm một đầu bếp, đi làm thức ăn cho người khác?
Đối với điều này, Tô Huỳnh Hoặc không thể nào hiểu được, cũng không đồng ý với phương thức dạy bảo này.
Đúng lúc này, một đạo tràn ngập kinh hỉ non nớt tiếng vang lên,
"Sư tôn!"
Vừa dứt lời, một tiểu la lỵ tóc bạc buộc tạp dề màu hồng nhạt, giơ một cái nồi đen cực lớn, lách mình xuất hiện.
Mắt to như bảo thạch thanh tịnh thuần thật, giống như tinh tinh sáng lấp lánh, đồng tử phản chiếu hình bóng thân ảnh ngọc thụ lâm phong.
"Tiểu Tịch, lâu rồi không gặp!"
Diệp Quân Lâm mặt mỉm cười.
Bạch Tiểu Tịch trực tiếp đem nồi đen lớn vứt sang một bên, làm chấn động đến mặt đất cũng run rẩy.
Nàng không kịp chờ đợi chạy vội qua, nhào vào trong n·g·ự·c Diệp Quân Lâm, xuất phát từ nội tâm nói:
"Sư tôn, chuột chuột rất nhớ ngươi nha ~ "
Diệp Quân Lâm sờ lên đầu Bạch Tiểu Tịch, ánh mắt nhu hòa nói: "Sư tôn cũng rất nhớ ngươi."
Cách đó không xa, Thương Lãng Quân kinh nghi nói: "Tiểu Hắc đạo hữu, ngươi nói đây là thật sao?"
Đại Ma Vương ánh mắt chiếu sáng rạng rỡ, vẻ mặt vui mừng nói: "Đương nhiên là thật, dù sao liền sư tôn cũng công nhận nàng!"
Bên kia.
Nhìn tiểu la lỵ tóc bạc này dựa sát vào trong n·g·ự·c Diệp Quân Lâm, trong lòng Tô Huỳnh Hoặc liền cảm thấy vô cùng khó chịu.
Trước kia nàng cũng có loại đãi ngộ này, sau khi buộc đối phương phải khắc khổ tu luyện, thì loại đãi ngộ này liền không còn...
Diệp Quân Lâm cảm thụ được khí tức trên người Bạch Tiểu Tịch, đuôi lông mày hơi nhíu.
Tiên Tôn cửu trọng thiên!
Xem ra, hắn là đã thật sự đ·á·n·h giá thấp công hiệu của Đại La tiên thể, đổi lại là người hơi có dã tâm, thì sớm đã trở thành Tiên Đế!
Thực ra, Bạch Tiểu Tịch sở dĩ tăng lên tu vi nhanh như vậy, không chỉ là do Đại La tiên thể, mà còn có Đại La đạo kinh - công pháp mà hệ thống ban cho, bởi vì môn công pháp này vô cùng phù hợp với Đại La tiên thể, cả hai hỗ trợ lẫn nhau, cuối cùng mới tạo ra hiệu quả tu hành bùng nổ.
Dẫn đến Bạch Tiểu Tịch không cần phải nhọc công, tu vi liền cứ thế tăng vọt!
Tốc độ nghịch thiên như vậy, chỉ sợ ngay cả khí vận chi tử của Tiên giới Đồng Vô Địch, đều muốn cảm thấy sợ mất mật!
"Tiểu Hắc, lão gia gia, các ngươi cũng ở đây sao!" Bạch Tiểu Tịch chú ý tới hai thân ảnh cách đó không xa, cao hứng nói.
"Bạch tiên tử, có ngươi quay về bên cạnh Diệp tiền bối, lão phu thật sự là rất vui mừng." Thương Lãng Quân cười tủm tỉm nói.
Hắn cũng không muốn lại bị một người nào đó kén cá chọn canh, đến mức mỗi ngày đều phải khắc khổ nghiên cứu làm như thế nào để đồ ăn trở nên mỹ vị hơn.
Có vị đỉnh tiêm tiên trù này quay trở về, hắn có thể ở một bên trợ thủ, như vậy gánh nặng trên người liền không còn nữa.
"Bạch sư tỷ, trước đó ta còn lo lắng ngươi ở những địa phương khác bị bắt nạt, hiện tại xem ra, ta là đã lo lắng dư thừa rồi..." Đại Ma Vương gãi gãi đầu, lúng túng nói.
Hắn phát hiện, chính mình căn bản là không thể nhìn thấu được tu vi của vị bạch sư tỷ này, loại tình huống này làm hắn cảm thấy phi thường buồn bực.
Nghe vậy.
Tô Huỳnh Hoặc trợn trắng mắt.
Đại La tiên thể truyền nhân mà lại đi bị bắt nạt? Kẻ không có mắt nào biết làm ra việc này chứ?
"Đen sư đệ, cảm ơn ngươi quan tâm, tô tỷ tỷ đối với chuột chuột rất tốt, ngoại trừ việc thích ép buộc chuột chuột tu luyện..." Bạch Tiểu Tịch càng nói thanh âm càng nhỏ, cuối cùng không nhịn được len lén nhìn thoáng qua Tô Huỳnh Hoặc.
Sau khi phi thăng Tiên giới, nàng liền lạc mất mọi người, nội tâm bối rối nàng liền một đầu đâm vào thâm sơn, muốn tìm kiếm một chỗ để cư trú, nào ngờ lại xâm nhập vào địa phận Thanh Khâu, lúc này Tô Huỳnh Hoặc trùng hợp từ Tiên đình trở về, trông thấy nàng sau đó tiện tay mang tới Thanh Khâu quốc.
Ban đầu, nàng có chút vô cùng câu nệ và hồi hộp, đối với hoàn cảnh xa lạ này vô cùng không quen thuộc, về sau dần dần thích ứng với cuộc sống nơi đây, cảm kích Tô Huỳnh Hoặc, nàng xung phong nhận việc, lấy ra nguyên liệu nấu ăn tùy thân mang theo, hiện trường làm ra từng đạo món ngon mỹ vị.
Không ngoài dự đoán, đã thành công chinh phục được vị giác của Tô Huỳnh Hoặc, Tô Huỳnh Hoặc đối với nàng rất là yêu thích, bình thường cũng thích mang theo bên cạnh.
Mãi đến tận một ngày nào đó, Tô Huỳnh Hoặc nhìn xem ánh mắt của nàng thay đổi, liền bắt đầu ép buộc nàng mỗi ngày phải khắc khổ tu luyện.
Nếu là không nghe lời, liền không có cơm ăn!
Bạch Tiểu Tịch vô cùng ủy khuất, chỉ có thể bị bắt buộc phải nỗ lực tu luyện, trong quá trình còn bị kéo đi cùng các đại thiên kiêu của Thanh Khâu quốc quyết đấu, bởi vì vô cùng sợ hãi nhận phải tổn thương, đành phải đem bọn hắn toàn bộ đánh bại...
Những ngày gần đây, Bạch Tiểu Tịch vô cùng kháng cự với loại ma quỷ luyện tập này, nàng khó có thể lý giải được tại sao trên đời người ta đều cứ thích c·h·é·m c·h·é·m g·iết g·iết, bạo lực, không hài hòa.
Mọi người dùng trù nghệ để so cao thấp không phải tốt hơn sao? So xong còn có thể cùng nhau vui chơi giải trí, vừa an toàn lại vừa mỹ vị!
Cho nên, cho dù là tu vi tăng lên, nhưng trong lòng Bạch Tiểu Tịch lại là buồn bực không vui, nàng vô cùng hoài niệm khoảng thời gian trước kia đi theo bên cạnh sư tôn, có thể thỏa thích làm những sự việc mà mình muốn.
Hiện giờ.
Nhìn thấy sư tôn lặn lội đường xa tới đón nàng, Bạch Tiểu Tịch rất là vui vẻ, có loại cảm giác được giải phóng.
Nhìn thấy một màn này, Tô Huỳnh Hoặc nghiến răng ken két, hận không thể vươn tay nhào nặn gương mặt của tiểu la lỵ tóc bạc này, để hả giận.
Để ngươi tu luyện, là muốn tốt cho ngươi, tại sao ngươi lại không hiểu cho chứ?!
Ta thật sự là hết nói nổi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận