Gặp Mạnh Liền Mạnh, Tu Vi Của Ta Không Giới Hạn

Chương 229 đại ma đầu trải nghiệm

Chương 229: Đại ma đầu trải nghiệm
Ăn tiệc?
Chuyện này quá đột ngột!
Diệp Quân Lâm vừa muốn phản bác hệ thống, lại bị cảnh tượng thảm thiết phía trước hấp dẫn, tất cả mọi người đều không nhịn được kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ.
Ầm ầm --! ! !
Lúc này, đạo uẩn hỗn độn chi lực màu trắng đen thứ sáu mươi, tựa như nộ long, va chạm thẳng xuống, nện điên cuồng vào hào quang hỏa diễm hừng hực.
Vốn dĩ hào quang hỏa diễm tế lên lập tức hóa thành hư ảo, hiển hiện ra là một thân ảnh cao lớn đẫm máu, từng đạo điện mang chạy khắp quanh thân, leng keng.
"Khụ khụ khục..."
Hồng Thiên Diệp đầu tóc rối bời, không ngừng ho ra máu tươi trong miệng, nhìn trên đỉnh đầu không còn ấp ủ lôi quang mênh mông, đôi mắt phượng xinh đẹp toát ra vẻ bi phẫn.
"Lão tặc thiên! Bản tọa đã trêu chọc gì đến ngươi?"
Trong lòng Hồng Thiên Diệp kêu lên một tiếng biệt khuất, hắn thật sự không ngờ, lôi kiếp mình nghênh đón sẽ đáng sợ như thế.
Không phải là thiên địa khôi phục, cấp bậc lôi kiếp cũng theo đó tăng lên sao?
Nếu là như vậy, hắn thật quá xui xẻo, không nói đến chuyện độ xong lôi kiếp chỗ tốt lớn bao nhiêu, vấn đề là người đều không còn, chỗ tốt lớn đến mấy có rắm dùng!
"Rốt cục phía sau còn bao nhiêu đạo thiên lôi, có vị hảo tâm nào nói cho ta biết được không!" Hồng Thiên Diệp ánh mắt ảm đạm, bi thiết nói.
"Tiểu Hồng, đây là bát cửu lôi kiếp cao cấp nhất, cần vượt qua bảy mươi hai đạo hỗn độn thiên lôi mới có thể kết thúc, đây là tạo hóa đặc thù thuộc về ngươi, ngàn vạn lần phải chịu đựng, nếu không, sư phụ cùng toàn bộ môn phái phải ăn tiệc!"
Diệp Quân Lâm nghiêm túc nói.
Cái gì?
Bảy mươi hai đạo? !
Nghe vậy, Hồng Thiên Diệp lảo đảo một cái, suýt chút nữa ngã xuống đất, hắn đau khổ che ngực, quả thực hoài nghi nhân sinh.
Hiện giờ vừa qua khỏi đạo thứ sáu mươi, phía sau còn trọn vẹn mười hai đạo hỗn độn thiên lôi! Hơn nữa, uy lực một đạo càng mạnh hơn một đạo!
Với tình huống hiện tại của hắn, còn chịu đựng được mấy đạo?
"Sư tôn, Hồng sư huynh có thể sống qua được không? Sao ta lại cảm thấy quá sức vậy!" Lệ Vô Kiếp không đành lòng nhìn thẳng, tim đập nhanh nói.
Diệp Quân Lâm thở dài nói: "Haizz, quả thật rất mong manh, có lẽ ngươi nên nghĩ đến chuyện ăn tiệc lúc chuẩn bị ngồi chỗ nào đi."
Lệ Vô Kiếp: ". . ."
"Chuột Chuột rất thích ăn ngon, nhưng Chuột Chuột càng mong Hồng sư huynh sống sót." Nhìn qua thân ảnh đầy thương tích, Bạch Tiểu Tịch nước mắt lưng tròng, lẩm bẩm nói.
Trong rừng cây, một thiếu niên thanh sam nắp nồi nhìn cảnh tượng trong sân, khuôn mặt thanh tú che kín vẻ ngưng trọng.
Tuy nói hắn tu luyện Thanh Đế Trường Sinh Công, có thể lập tức giúp Hồng Thiên Diệp khỏi hẳn thương thế, nhưng loại chuyện độ lôi kiếp này không thể coi thường, chỉ cần có người nhúng tay, uy lực lôi kiếp sẽ tăng vọt, xử lý cả người xuất thủ!
Trị được gốc nhưng không trị được ngọn.
Khó giải!
Tiếp theo, dưới ánh mắt không đành lòng nhìn thẳng của mọi người.
Hồng Thiên Diệp vượt qua hết đạo lôi quang này đến đạo lôi quang khác, từ ban đầu đứng thẳng, đến phía sau phải quỳ một chân, toàn thân đẫm máu, khí tức càng ngày càng yếu ớt.
Ầm ầm ~ Đạo thiên lôi thứ bảy mươi hội tụ mà thành, sát cơ bàng bạc khóa chặt Hồng Thiên Diệp, cảm nhận được uy lực lần này so với trước đó còn mạnh hơn nhiều, ý chí của hắn dường như sụp đổ, sắc mặt trắng bệch.
"Cuộc đời bản tọa, đến đây là kết thúc sao?"
Hồng Thiên Diệp tuyệt vọng nói, trong đầu hắn lúc này hiện lên rất nhiều hình tượng, phảng phất như được tận mắt chứng kiến lại những trải nghiệm của chính mình.
Thời thơ ấu, hắn làm qua tiểu ăn mày, nhét đầy cái bao tử cho người ta dập đầu ăn xin, bởi vì tướng mạo quá mức khôi ngô tuấn tú, còn dễ nhìn hơn cả nữ hài, hắn không thể không làm bẩn chính mình, bởi vì từ nhỏ đã làm tên ăn mày chịu hết bạch nhãn, được chứng kiến mặt tối của xã hội tầng dưới chót, hắn sớm đã hiểu đạo lý cá lớn nuốt cá bé.
Mãi đến khi có một lần, hắn không muốn nộp lên bánh mì ăn xin được, bị mấy tên ăn mày thanh niên khỏe mạnh hơn hắn quyền đấm cước đá, sau khi chịu đòn, hắn bất lực cuộn mình trong góc, mặc cho gió lạnh như dao xẹt qua da thịt, đói khát cùng đau đớn tàn phá cả thể xác lẫn tinh thần hắn, đến tiếng khóc cũng hữu khí vô lực.
Đúng lúc này, một lão giả mặt mũi hiền lành xuất hiện.
Lão giả là thương nhân buôn bán vật tư, thấy hắn tuổi nhỏ đã sắp cận kề tử vong, liền ra tay cứu, cho hắn ăn uống, xài bạc cho hắn thay quần áo sạch sẽ, cho hắn theo bên cạnh làm hầu đồng, ở tầng dưới chót chịu nhiều đau khổ, Hồng Thiên Diệp cho rằng được trời cao chiếu cố, hắn cuối cùng không cần phải dập đầu hành khất, mỗi ngày đói bụng, ít nhất có thể cơm no áo ấm, sống được có danh dự.
Trong khoảng thời gian sau đó, hắn giúp lão giả trợ thủ, xử lý sự việc làm ăn trên phương diện, hắn rất tôn trọng lão giả, nội tâm coi lão giả như ân nhân mà đối đãi, quyết định dùng quãng đời còn lại để dưỡng lão tống chung cho lão giả.
Kết quả, vào một đêm yên tĩnh nào đó, lão giả đột nhiên vô cớ bước vào phòng hắn, khuôn mặt hiền lành, dưới ánh nến chiếu rọi lại có chút quái dị, Hồng Thiên Diệp không nghĩ nhiều, mà niềm nở hỏi han có chuyện gì.
Lão giả ngồi ở bên giường thở dài, bắt đầu kể ra việc mình cô độc hiu quạnh, thường xuyên cảm thấy tịch mịch, nói dông dài một hồi, cuối cùng, lão giả công khai đứng dậy, bắt đầu cởi áo nới dây lưng...
Hồng Thiên Diệp lúc này mới bừng tỉnh, lão giả sở dĩ hảo tâm thu lưu hắn, là vì có ý đồ khác.
Đối mặt với hành động của lão giả, hắn cố nén ghê tởm, cứng đầu từ chối thẳng thắn, đối với ân cứu mạng, sẽ dựa vào việc làm công sau này để hoàn trả, còn khuyên lão giả rời khỏi phòng, hắn có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ai ngờ, lão giả lập tức giận tím mặt, khuôn mặt hiền lành lúc trước, dưới ánh nến, trở nên vặn vẹo hung ác, sau đó nhào về phía Hồng Thiên Diệp, dự định giở trò đồi bại.
Trong kinh hoảng, Hồng Thiên Diệp tuổi nhỏ phấn khởi phản kháng, cầm lấy nến, hung hăng đánh vào đầu lão giả, lão giả kêu lên một tiếng, đau đớn ngã xuống đất, nhìn thiếu niên trước mặt tức giận đến mức toàn thân run rẩy, tú mỹ còn hơn cả nữ hài, lão giả cảm thấy sợ hãi, bắt đầu lựa lời khuyên bảo.
Đại khái ý là hắn đã biết sai, hi vọng có thể thả hắn rời khỏi, tiếp tục sống như trước kia.
Nhưng Hồng Thiên Diệp đang bị kích thích tinh thần, sao có thể nghe lọt tai?
Lão gia gia hiền lành trong mắt hắn, đã vĩnh viễn chết trong ký ức của hắn, thay vào đó là một lão biến thái xảo trá giảo hoạt!
Không kiềm chế được nội tâm, hắn giơ nến lên nhắm ngay đầu lão giả, hung hăng đập xuống từng nhát, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, tiếng kêu rên dần dần im bặt, nhìn khuôn mặt già nua tràn ngập hoảng sợ, chậm rãi mất đi huyết sắc, Hồng Thiên Diệp chỉ cảm thấy thập phần châm chọc, cất tiếng cười to, tiếng cười tràn ngập bi thương cùng chua xót.
Ổn định tâm trạng xong, để tránh quan phủ truy tra, hắn nhanh chóng vơ vét gia sản của lão giả, cấp tốc thoát khỏi hiện trường, sau này, khi kiểm kê gia sản của lão giả, hắn phát hiện một bí tịch cũ kỹ, nội dung là dạy người ta cách dẫn đạo chân khí nhập thể, thành luyện khí tu sĩ, bởi vậy hắn kết luận, lão giả năm đó muốn bước vào con đường tu hành, nhưng đáng tiếc thiên phú không đủ, nên mới phải dựa vào việc buôn bán để kiếm sống.
Căn cứ theo nội dung bí tịch, Hồng Thiên Diệp làm theo trình tự tu luyện, không ngờ rằng việc dẫn khí nhập thể lại phi thường thuận lợi, từ đây hắn chính thức đạp vào con đường tu hành.
Bởi vì những trải nghiệm đen tối trước kia đã ảnh hưởng lớn đến tính cách của hắn, cho nên, chuẩn tắc làm việc của hắn, cũng móc nối với phong cách ma đạo.
Về sau, hắn trải qua các loại lục đục, tàn khốc chém giết cùng cướp đoạt tài nguyên, từng bước trưởng thành, trở thành ma đạo cự phách hô mưa gọi gió!
Thậm chí, hắn còn sáng lập Bái Hỏa ma giáo, tín đồ dưới trướng hàng trăm triệu, thanh thế ở Trung Vực thập phần to lớn, ở thời kỳ cường thịnh, có thể nói là bát phương cúng bái, phong quang vô hạn.
Đáng tiếc, tiệc vui chóng tàn, theo Bái Hỏa ma giáo ngày càng lớn mạnh, xúc phạm đến lợi ích của một số thế lực uy tín lâu năm ở Trung Vực, một hồi thảo phạt nhằm vào hắn và Bái Hỏa ma giáo, trùng trùng điệp điệp mở màn.
Bái Hỏa ma giáo bởi vì nội tình nông cạn, rất nhanh liền sụp đổ, đối mặt với vô số người vây công, Hồng Thiên Diệp bất đắc dĩ phải thi triển bí pháp, tiêu tán phần lớn tu vi, đổi lấy cơ hội chạy trốn, lúc này mới lưu lạc đến hoàng châu Đông vực...
Ầm ầm!
Giờ khắc này, huy hoàng thiên lôi hai màu đen trắng, tựa như thác nước đổ xuống, mang theo khí tức hủy diệt đáng sợ.
Xem xong những trải nghiệm trong quá khứ, Hồng Thiên Diệp ánh mắt ảm đạm bắn ra hào quang, nội tâm trở nên đặc biệt kiên định.
Hắn đã từng thề, muốn dẫn dắt những kỳ vọng thuở nhỏ, đứng sừng sững trên đỉnh kim tự tháp, quan sát chúng sinh!
Nếu thiên muốn diệt hắn, vậy thì nghịch thiên mà đi!
Giờ phút này.
Đối mặt với đạo lôi quang đáng sợ giáng xuống đỉnh đầu.
Hồng Thiên Diệp súc thế hóa thành sao băng màu đỏ, lăng không bay lên, gân xanh trên trán nổi lên, đôi mắt sung huyết trừng lớn, ngửa mặt lên trời phát ra tiếng thét dài đinh tai nhức óc, âm thanh ẩn chứa vô tận chiến ý:
"Mệnh ta do ta, không do trời! ! ! !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận