Gặp Mạnh Liền Mạnh, Tu Vi Của Ta Không Giới Hạn

Chương 37 khẩu vị rất nặng a ngươi!

**Chương 37: Khẩu vị của ngươi mặn mà quá đấy!**
"Ừm?"
Hư Hữu Niên khuôn mặt tràn ngập vẻ ngưng trọng.
Bây giờ hắn là tu vi Hợp Thể sơ kỳ, nhưng ở trước mặt Hồng Thiên Diệp, lại có loại cảm giác thầy mo gặp phải phù thủy.
Thêm vào hành động và lời nói khác thường của đối phương, khiến Hư Hữu Niên có dự cảm chẳng lành trong lòng.
Hồng Thiên Diệp không thèm để ý những người kia, quay đầu nhìn về phía sâu trong cấm địa, ánh mắt lấp lóe tinh mang lạnh thấu xương.
"Loại chí bảo vô thượng này, ở lại đây thì quá lãng phí, chẳng bằng giao cho bản tọa sử dụng."
Nói xong, hắn mạnh mẽ vươn tay ra, bàn tay lớn bằng liệt hỏa màu đỏ ngưng tụ thành hình, muốn lấy đi nhật quỹ trong cấm địa.
"Càn rỡ!"
"Ngươi đang làm gì vậy?!"
Một màn này khiến mọi người kinh sợ ngăn cản.
"Cút ngay cho bản tọa!!" Âm thanh lạnh băng vô tình từ trong miệng truyền ra, khí tức đáng sợ lập tức bộc phát.
"Ngươi..."
Mấy vị phong chủ mặt lộ vẻ hoảng sợ, nhao nhao bị ép tới nằm rạp trên mặt đất.
Thân hóa thần bọn hắn, đến cả cơ hội đứng dậy cũng không có!
Mà Hư Hữu Niên tu vi Hợp Thể cảnh sơ kỳ, lúc này mới miễn cưỡng giữ được tư thế nửa quỳ.
Trán hắn mồ hôi to như hạt đậu trượt xuống, cả khuôn mặt đều không dám tin, gian nan nói: "Ma tính của người này thật mạnh! Diệp sư đệ thu tên đồ đệ này, rốt cuộc là thân phận gì?"
"Một đám người ô hợp."
Hồng Thiên Diệp cười nhạo, muốn cưỡng ép lấy đi nhật quỹ.
Chợt.
Hắn ngây ngẩn cả người, bất kể hắn dùng sức như thế nào, nhật quỹ vẫn không hề nhúc nhích, như là không bị ngoại lực ảnh hưởng.
"Chuyện gì thế này?"
Trong lòng Hồng Thiên Diệp dâng lên một cỗ căm tức.
Nếu bị Diệp Quân Lâm nhìn thấy, chắc chắn cười ra tiếng kêu quái dị, nhật quỹ kia là phần thưởng đặc biệt do hệ thống tặng, ngoại trừ hắn có thể tùy ý xử trí, bất luận kẻ nào đều không thể tự tiện lấy nó đi.
"Hồng Thiên Diệp, ngươi là đệ tử của Diệp sư đệ, cũng là thiên kiêu xuất sắc nhất của tông môn, tông môn chắc chắn dốc toàn lực bồi dưỡng ngươi, ngươi cần gì phải làm loại chuyện đê tiện này?"
Hư Hữu Niên cắn răng nói.
Toàn thân hắn phóng thích những tia lôi dẫn đáng sợ, lại gắng gượng ngăn cản uy áp, từ từ đứng dậy, trợn mắt nhìn.
"Vô liêm sỉ, ngươi là thứ gì, bản tọa còn cần ngươi dạy hay sao?!"
Hồng Thiên Diệp thiếu kiên nhẫn đánh xuống tay áo, quát lớn.
Oanh!
Thân hình Hư Hữu Niên ngược lại trượt ra vài chục trượng, sau đó ôm ngực nửa quỳ trên mặt đất, khóe miệng máu tươi chảy ròng, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Đây là tu vi gì?
Chỉ là một kích tùy ý, hắn đã căn bản không có cơ hội hoàn thủ!
Lúc này Hư Hữu Niên, nhìn về phía thân ảnh hỏa hồng sắc kia, trong lòng run rẩy.
Thật đáng sợ!
So với trước khi đi đến nhật quỹ, đối phương bây giờ quả thực sâu không lường được!
"Tông chủ!"
Mọi người lo lắng hô.
Bọn hắn không ngờ, đồ đệ của Diệp sư đệ lại p·h·ả·n bội vào thời khắc mấu chốt!
"Hừ, chỉ là sâu kiến, lại dám múa may trước mặt bản tọa, vừa rồi không g·iết các ngươi, đã là sự nhân từ lớn nhất của bản tọa!"
Âm thanh của Hồng Thiên Diệp cay nghiệt vô tình, ánh mắt tràn ngập vẻ miệt thị, tư thái cao cao tại thượng, giống như chúng sinh trong mắt hắn đều là bụi bặm.
"Cái này..." Hư Hữu Niên và mấy người tê cả da đầu, có loại cảm giác đối mặt với ma đạo cự phách, nội tâm hiện ra vẻ khủng hoảng.
Nhưng đúng vào lúc này, ngoài tông môn truyền đến một đạo âm thanh hét to tràn đầy sát khí, "Vũ Hóa Môn đại quân ở đây, họa đầu Diệp Quân Lâm còn không mau lăn ra đây chịu c·hết!"
Nghe vậy.
Hư Hữu Niên và bọn hắn biến sắc.
Hồng Thiên Diệp thì cười lạnh, "Là lúc ngả bài với tên kia."
Bạch.
Tất cả người biến mất tại chỗ.
"Tông chủ, chúng ta bây giờ..." Tà Kiếm Phong phong chủ khổ sở nói.
"Mau qua đó xem một chút!"
Hư Hữu Niên bất an, liền lên đường qua đó.
Phiếu Miểu Phong.
Thanh niên tóc bạc tay phải chống đầu, tư thái lười nhác nằm nghiêng trên ghế dài, một cái ống hút dài cong cong ngậm trong miệng, theo hắn hít mạnh vào, trà sữa bày trên mặt bàn theo ống hút chảy tới.
Đôi mắt khép hờ, toát ra vẻ hài lòng.
Diệp Quân Lâm ợ một cái, cảm khái nói: "Trà sữa tự do thật là thoải mái!"
Bạch.
Ở cách đó không xa, có một thân ảnh với khí thế cường đại xuất hiện.
Nhìn bộ dáng vô dụng của Diệp Quân Lâm, Hồng Thiên Diệp lộ ra vẻ mặt xem thường.
Gia hỏa này, thật sự là làm mất mặt người tu hành!
Thử hỏi, với tác phong vô dụng như thế, còn tu tiên cái gì? Sau này làm sao tranh phong với đại đạo?
Quả nhiên, chẳng qua chỉ là dẫm phải c·ứt c·hó, lấy được cơ duyên vô thượng từ một di tích nào đó, lúc này mới có thể xuất ra công pháp và thiên tài địa bảo khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Nhưng bây giờ.
Những thứ này đều sẽ thuộc sở hữu của hắn!
Lúc này.
Phát giác được Hồng Thiên Diệp đến, Diệp Quân Lâm ngay cả động cũng lười nhúc nhích, vẫn giữ tư thế nằm nghiêng, miệng ngậm ống hút trà sữa mơ hồ không rõ, "Đồ nhi ngoan, sư phụ rất nhớ ngươi."
Nhớ ngươi cái rắm!
Hồng Thiên Diệp cố nén xúc động muốn nổi giận, lạnh lùng nói: "Bên ngoài sắp đánh vào lấy mạng ngươi, không ngờ ngươi còn có thể biếng nhác như thế, chẳng lẽ ngươi không sợ chết sao?"
"Cái gì?"
Diệp Quân Lâm trở mình ngồi dậy, vẻ mặt mờ mịt nói: "Đã đánh tới rồi sao? Ta sao lại không biết?"
Hồng Thiên Diệp nhíu mày, hình như nghĩ đến điều gì, mặt tối sầm phất tay thu hồi cách âm tráo bao phủ trên bầu trời.
s·á·t na.
Âm thanh trống trận rung trời động đất bên ngoài nổi lên, rất có xu thế muốn tiến công.
Diệp Quân Lâm sửng sốt, liền phóng xuất ra thần thức, khi nhìn thấy những chiến thuyền trùng điệp, vẻ mặt rất cổ quái, "A, thì ra là muốn khai chiến."
Nhìn gia hỏa không hoảng không loạn này, nội tâm Hồng Thiên Diệp hơi bực bội, giọng điệu cứng ngắc nói:
"Tình thế hiện nay ngươi cũng đã thấy, chỉ cần ngươi giao ra những thứ đoạt được cho bản tọa, bản tọa có thể suy xét ra tay, bảo đảm cho ngươi một mạng."
"Đồ chơi gì?"
Diệp Quân Lâm nhướng mày.
"Ha ha, đừng giả ngu với bản tọa, tất cả mọi người đều là người thông minh, mở lời thẳng thắn... Mẹ nó, là thứ gì thế kia?!"
Hồng Thiên Diệp còn chưa nói hết lời, liền liếc thấy một sinh linh kỳ lạ chạy tới, đôi mắt phượng trợn to kinh ngạc, không nhịn được phun ra một câu thô tục.
Chỉ thấy đối phương có dáng người nhỏ nhắn lanh lợi, mặc váy yếm màu trắng, lộ ra làn da thịt tinh tế bóng loáng, cánh tay trắng như ngó sen, đôi chân thon nhỏ cân xứng.
Nhưng trên cổ, lại hết sức đột ngột treo một cái đầu chuột!
Lúc này nó chạy nhanh như chớp tới, hai tay bưng đĩa, miệng phát ra âm thanh hưng phấn, "Sư tôn, đây là món cánh gà Orleans người dặn chuột chuột làm! Hương vị cay nồng, mau nếm thử đi!"
Sau đó, nó nhìn thấy Hồng Thiên Diệp, kinh hỉ chạy qua nói: "A, Hồng sư huynh, huynh xuất quan rồi!"
"Ngươi, ngươi đứng lại!"
Hồng Thiên Diệp tê cả da đầu, không nhịn được lùi lại hai bước.
Đây là Bạch Mao Thử?
Sao lại biến thành như vậy?
Tạo hình thật ma quái!
Chẳng lẽ...
Suy nghĩ một chút, Hồng Thiên Diệp quay phắt lại nhìn Diệp Quân Lâm, nội tâm dâng lên một hồi ác hàn.
Thật đáng c·hết!
Không ngờ khẩu vị lại mặn mà như vậy!
Diệp Quân Lâm sửng sốt, ánh mắt này là có ý gì? Ta đường đường chính nhân quân tử, ngươi cũng có thể hiểu lầm sao?
Ác ý, tràn đầy ác ý!
"Hồng sư huynh..." Bạch Tiểu Tịch tủi thân cúi đầu, nó biết rõ dáng vẻ của mình bị chê.
Sưu sưu sưu ~
Mấy đạo thân ảnh đáp xuống Phiếu Miểu Phong.
"Nghịch đồ, ngươi muốn làm gì sư tôn của mình?!"
"Diệp sư đệ, ngươi phải cẩn thận!"
Hư Hữu Niên và mấy người lo lắng nói.
Lúc này, ánh mắt của bọn hắn, nhao nhao bị thân hình quái dị kia hấp dẫn, tròng mắt cả kinh muốn rơi ra, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Cái này, đây là..."
"Các vị đừng sợ, là chuột chuột ta đây!" Bạch Tiểu Tịch giải thích.
"Thì ra là nhị đồ đệ của Diệp sư đệ, tạo hình này quả thực dọa người." Hư Hữu Niên sắc mặt cổ quái.
"Diệp sư đệ không những thiên phú tuyệt luân, ngay cả phẩm vị cũng khiến chúng ta theo không kịp." Các phong chủ khác cảm khái nói.
Biết chơi đấy, thật là biết chơi!
"Ách."
Diệp Quân Lâm càng nghe càng cảm thấy không thích hợp, sao lại có cảm giác các ngươi đang làm tổn hại ta vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận