Gặp Mạnh Liền Mạnh, Tu Vi Của Ta Không Giới Hạn

Chương 264 sĩ khả sát bất khả nhục!

**Chương 264: Sĩ khả sát bất khả nhục!**
(P/s: Số chương theo thứ tự nhé. Hình như tác giả ghi nhầm chương)
Bầu trời mênh mông phía trên, một đạo tiên quang che phủ thân thể người thanh niên tuấn dật đang đứng chắp tay. Mái tóc bạc trắng phấp phới tung bay, từng sợi sáng chói như ngọc, quanh thân hiện ra các loại điềm lành dị tượng, càng làm nổi bật lên khí chất vô song trần thế của hắn.
Oanh...
Uy áp cường đại cấp Tiên Vương tràn ngập bốn phương tám hướng, tất cả chim bay thú chạy đều run rẩy, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Lúc này Diệp Quân Lâm không làm gì cả, chỉ lẳng lặng đứng lơ lửng giữa không trung, đã tự mình hiển lộ ra cái thế trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn vô địch!
Nhìn thấy màn này, tu sĩ Huyền Thiên Tông từ kinh ngạc, kích động, lại đến kính sợ, đối với việc trước đó trong lòng hiện ra một tia chất vấn, cảm thấy tự trách sâu sắc.
"Đây mới là Diệp thái thượng sao!" Hư Hữu Niên đầu tiên là ngơ ngẩn, lập tức vỗ tay cười một tiếng.
"Ha ha, Diệp thái thượng thật hài hước, hóa ra vừa rồi là đang nói đùa với chúng ta thôi!"
"Các ngươi lẽ nào không nhìn ra sao? Đây thật ra là Diệp thái thượng cố ý làm vậy, để cho con quái vật kia thả lỏng cảnh giác, tự chui đầu vào lưới!"
"Đúng đúng đúng, ta cũng nghĩ vậy!
"Không hổ là Diệp thái thượng, chi tiết vô cùng a!"
Các phong chủ khác kích động nghị luận.
Trong đó, Tà Kiếm Phong phong chủ yên lặng lui lại mấy bước, bộ dạng xấu hổ cùng ngũ vị tạp trần, nội tâm âm thầm khinh bỉ nói: "Toàn là nói mồm, làm như các ngươi rất hiểu Diệp sư đệ vậy."
"Không giống ta, ta đã sớm nhìn ra từ trước rồi!"
Phiêu Miểu Phong.
Lệ Vô Kiếp nặng nề thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra nụ cười thoải mái, "Ta đã nói sư tôn vừa rồi là đang khởi động mà! Với thực lực sâu không lường được của hắn, lẽ nào lại không giải quyết được tên kia!"
"Cũng phải."
Hồng Thiên Diệp gật đầu, trong mắt một vòng kinh ngạc thoáng qua, thay vào đó là ý kính nể.
Vừa mới bắt đầu, hắn còn tưởng thật rằng Diệp Quân Lâm vì đang đối kháng với lôi kiếp, tự thân lực lượng tổn thất quá nhiều, đến mức đấu không lại Huyết Đồ, nếu như vậy thì phiền phức lớn.
Nhưng may thay, sự việc chuyển hướng đã lật đổ giả thuyết của hắn!
Giờ phút này.
Cảm nhận được vô số đạo ánh mắt kính sợ tập trung trên người mình, Diệp Quân Lâm ngoài mặt mây trôi nước chảy, không hề thay đổi, nhưng trong thực tế, trái tim quả thực sung sướng tột độ.
Quá trình không quan trọng, quan trọng nhất là kết quả!
Giây trước ta có lẽ là Thiên Tiên, giây sau ta trực tiếp là Tiên Vương!
Cảnh giới gì chứ, có lẽ cọ người khác là nhanh nhất a...
Trong hố lớn vỡ vụn.
Một bãi bùn máu đang nhúc nhích với tốc độ mắt thường có thể thấy được, quanh thân tản mát ra huyết khí thảm liệt.
Nhìn thanh niên tóc trắng đứng sừng sững trên cửu thiên, nội tâm Huyết Đồ cảm thấy oán giận và biệt khuất.
Hắn cả đời này đã giao thủ với vô số cường giả đến từ tinh không, các loại thủ đoạn âm hiểm độc ác cũng đã lĩnh giáo qua, vốn hiểu sâu biết rộng, kinh nghiệm tác chiến phong phú.
Nhưng không ngờ rằng, lại ngã nhào ở đây.
Ai mà hiểu được? Đường đường Tiên Vương lại ngụy trang thành Thiên Tiên, mấu chốt là ngụy trang giống y như thật, không có bất kỳ sơ hở nào.
Đổi lại là ai, cũng sẽ cảm thấy mơ hồ thôi!
Ta chỉ muốn hỏi một chút, tại sao lại có loại Tiên Vương cấp cường giả không biết xấu hổ như vậy? !
Cách làm của ngươi, xứng với thân phận của ngươi sao?
Ghê tởm, thật buồn nôn!
Đối với mánh khóe câu cá của Diệp Quân Lâm, Huyết Đồ vì nãy giờ chính mình chủ động cắn câu sai lầm, vừa cảm thấy hối hận lại vừa thập phần phẫn nộ.
Hắn mãnh liệt khiển trách loại hành vi vô lương này, lần đầu cảm thấy tu sĩ Côn Luân giới vô cùng hiểm ác!
Chẳng trách năm đó có thể phản bại thành thắng, khiến Cửu U liên quân tổn thất nặng nề!
"Ghê tởm, nếu cho ta một cơ hội nữa, ta lập tức quay đầu bỏ chạy, tuyệt không quay đầu lại." Huyết Đồ tức giận nói.
Đổi lại là một Tiên Quân đỉnh giai khác, bị Tiên Vương cấp cường giả vỗ một cái, nhất định đã chết hẳn, nhưng may mắn hắn là Bất Tử Huyết Tộc, có năng lực tự lành cực mạnh.
Thế nhưng vấn đề là, việc đã đến nước này, hắn còn có thể toàn thân trở ra sao?
Tuy nói hắn chỉ là một phân thân của bản thể, nhưng cũng là tồn tại cực kỳ trọng yếu, nếu như ở đây xảy ra bất ngờ, đối với bản thể cũng là tổn thất to lớn.
Cho nên, Huyết Đồ xuất phát từ bản năng chạy trốn, liền nghĩ vội vàng trốn xa khỏi nơi thị phi này.
Oanh!
Ngay khi vừa muốn hành động, đỉnh đầu truyền đến lực hấp dẫn đáng sợ.
"Không tốt!"
Huyết Đồ sắc mặt khó coi, trơ mắt nhìn chính mình rời khỏi mặt đất, không thể khống chế bay lên trời cao.
Hắn biết rõ, là tên lão Lục đê tiện kia đang giở trò quỷ.
"Chậc chậc, còn muốn chạy trốn?"
Diệp Quân Lâm ánh mắt hiển hiện hứng thú nồng hậu, nhìn cái bãi bùn máu đang điên cuồng nhúc nhích trên bầu trời, dường như đang khôi phục hình người, Diệp Quân Lâm không nhịn được cảm thán thiên phú chủng tộc của Bất Tử Huyết Tộc thật lợi hại.
Chẳng trách có thể giữ chức vụ cao trong Cửu U trận doanh!
"Các hạ khôi phục chưa lâu, không bằng thả ta trở về, miễn tiêu hao lực lượng vất vả khôi phục của ngươi!" Huyết Đồ kinh sợ hô, trong lời nói mang theo ý cầu hòa.
Hắn thấy, Diệp Quân Lâm chắc chắn là người khôi phục trong truyền thuyết, chẳng trách có tu vi Tiên Vương cấp, cho nên lần này coi như hắn nhận thua, nhưng nếu muốn triệt để xóa bỏ hắn, e rằng không dễ.
Đương nhiên.
Huyết Đồ là cố ý nói vậy, chính là để tạo áp lực cho Diệp Quân Lâm.
Bởi vì Bất Tử Huyết Tộc không phải thật sự bất tử, chỉ là mỗi lần bản thân khôi phục, năng lực tự lành lại càng chậm chạp, hơn nữa trạng thái lại cấp tốc trượt dốc.
Nhưng nếu có thể nhờ đó mà tạo thành bối rối nhất định cho đối phương, khiến hắn biết khó mà lui, cũng coi như hữu kinh vô hiểm.
Quay đầu chờ bản thể hắn khôi phục nguyên khí, sẽ tìm tên vô sỉ này tính sổ!
"Khôi phục?"
Diệp Quân Lâm nhướng mày.
Nghe ý tứ này, lẽ nào Côn Luân giới còn có một vài Tiên Vương, chỉ là bởi vì nguyên nhân nào đó mà ẩn sau màn không lộ diện?
Nghĩ đến khả năng này, Diệp Quân Lâm cảm thấy tình thế hiện giờ càng có ý tứ.
Nhưng đối mặt với lời cầu hòa của Huyết Đồ, hắn trực tiếp lựa chọn làm ngơ, dù sao hắn phải hoàn thành nhiệm vụ hệ thống.
Lông dê còn chưa hao hết, sao có thể thả chạy được chứ?
"Cút xuống cho ta! !"
Diệp Quân Lâm vung tay lên, khí thế Tiên Vương đáng sợ tuyệt luân phóng thẳng lên trời.
"A!" Huyết Đồ bị ngạnh sinh sinh lôi kéo trở về, nội tâm dâng lên dự cảm bất tường càng mãnh liệt.
Giây tiếp theo, hắn hoảng sợ phát hiện xung quanh, có cảm giác đè ép đáng sợ bộc phát!
Trong hư không, hai bàn tay lớn bằng bạch quang to chừng nghìn mét hình thành, giống như Bàn Tay Thượng Thương hung hăng vỗ về phía Huyết Đồ ở giữa.
"Không!" Huyết Đồ mặt lộ vẻ hoảng sợ, dùng sức vỗ cánh muốn tránh thoát, nhưng ở dưới hai cỗ lực lượng kinh khủng giáp công, giãy giụa của hắn nhất định là phí công vô ích.
Tách!
Như thể đập ruồi, hai bàn tay hợp lại, bắn ra khí lãng kinh người.
Lúc này, đôi bàn tay lớn như bạch ngọc mở ra, một bãi bùn máu đẫm máu rơi xuống.
Mặc dù đoàn bùn máu này đang không ngừng nhúc nhích, đang tái tạo thân thể với tốc độ mắt thường có thể thấy được, nhưng nếu cẩn thận cảm nhận, sẽ phát hiện khí tức so với trước đó đã yếu hơn mấy phần.
Khôi phục lại đầu, Huyết Đồ cố nén nội tâm phẫn nộ, gầm nhẹ nói: "Thấy chưa? Ngươi không giết chết được ta! Không bằng thả ta trở về!"
Diệp Quân Lâm nói: "Chỉ cần ngươi mở miệng gọi ba ba, ta có thể suy xét."
"Ngươi nói cái gì? !"
Huyết Đồ hoài nghi lỗ tai mình nghe lầm, đầu óc ong ong.
Oanh, một cảm giác sỉ nhục trước nay chưa từng có, bùng phát từ sâu trong nội tâm như núi lửa phun trào.
Khuôn mặt Huyết Đồ điên cuồng run rẩy, con mắt đỏ ngầu như nhỏ máu, hận không thể ăn sống nuốt tươi Diệp Quân Lâm!
Tên lão Lục đê tiện này, thế mà muốn hắn mở miệng gọi ba ba?
Ngươi coi ta là cái gì? Ta là loại người tùy tiện sao?
Ta chính là cao cấp lãnh chúa Bất Tử Huyết Tộc!
Sĩ khả sát, bất khả nhục a! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận