Đại Hạ Văn Thánh

Chương 1435 hành Thánh tại học cung! Thánh phạt của Thiên địa! Nghịch thiên mà đi! Nguyện vì dân chúng lập mệnh! (5)

Tất cả mọi người không hiểu, bao gồm cả Tô Văn Cảnh cũng không hiểu, duy chỉ có mỗi Cố Cẩm Niên biết được, mình sai ở đâu.

Ầm ầm.

Đạo lôi đình thứ năm vô tình bổ xuống.

Hướng phía Cố Cẩm Niên.

Sức mạnh của lôi đình cực kinh khủng, để mọi người ở đây cảm nhận được áp lực chưa từng có, rất nhiều người lui lại, bọn họ không muốn bị ảnh hưởng đến.

"Cẩm Niên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại thế này?"

Lúc này, Tô Văn Cảnh lên tiếng, lòng ông gấp như lửa đốt, không biết chuyện gì xảy ra, đang êm đẹp tại sao lại thế này.

Nhưng đạo lôi đình thứ năm đánh xuống.

Cố Cẩm Niên như người sắp chết, trên người hắn dính đầy máu tươi, máu đỏ tươi dính trên y phục trắng trông cực kì thê thảm.

Sắc mặt hắn trắng bệch đến đáng sợ, mà cảnh giới lại lần nữa rơi xuống.

Lập Ngôn cảnh.

Dưỡng Khí cảnh.

Ngưng Khí cảnh.

Đúng vậy, tu vi Nho đạo của Cố Cẩm Niên, hạ xuống Ngưng Khí cảnh, đây quả thực là chuyện không thể nào tin nổi.

Từ Bán Thánh cảnh, trực tiếp rơi xuống đến Ngưng Khí cảnh.

Trừ phi có Thánh Nhân ra tay, nếu không, tuyệt đối không có khả năng xảy ra chuyện như vậy.

Mà trên đài diễn võ.

Ánh mắt Cố Cẩm Niên, chỉ có như tro tàn, hắn không cách nào đối mặt với trận kiếp nạn này, là căn bản không thể ứng đối trận kiếp nạn này.

Bởi vì hắn thẹn trong lòng.

Ầm ầm.

Đạo lôi đình thứ sáu đánh xuống.

Trong lôi đình chớp giật đáng sợ, khí tức Cố Cẩm Niên nháy mắt đã khô cạn đến cực hạn.

Vù vù vù.

Thước Thánh hiện ra, lơ lửng trên đỉnh đầu Cố Cẩm Niên, muốn ngăn cản lôi kiếp thiên địa này.

Ầm.

Đạo lôi kiếp thứ bảy bổ xuống, đánh trúng thước Thánh, vạn trượng lôi đình trút xuống như thác nước, phảng phất như đang làm lễ rửa tội Cố Cẩm Niên.

Đau đớn chưa từng có khiến cơ thể Cố Cẩm Niên run rẩy.

Đây là Lôi phạt của thiên địa.

Là Lôi phạt mà người thường không thể chịu được.

Keng.

Thước Thánh lúc này rơi thẳng trên mặt đất, đã mất đi tất cả Thánh vận.

"Đây rốt cuộc là vì sao chứ?"

"Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy."

Tất cả mọi người đang lùi lại, nhưng chỉ có Tô Văn Cảnh không lựa chọn rút lui, thậm chí ông còn tiến lên mấy bước, hỏi Cố Cẩm Niên.

Ông kỳ vọng rất cao vào Cố Cẩm Niên, tại sao lại bị thiên địa trừng phạt? Đây không phải điều ông muốn nhìn thấy, cũng không phải chuyện ông nguyện ý nhìn thấy.

"Tiên sinh."

"Là vấn đề của học sinh."

"Trận kiếp nạn này, học sinh nhận phạt."

Bên trên đài diễn võ, Cố Cẩm Niên gian nan mở miệng, hắn nhìn qua Tô Văn Cảnh, gượng lộ ra nụ cười.

Nhưng trong chốc lát.

Lôi kiếp kinh khủng hơn đánh xuống, đây là đạo lôi đình thứ tám.

Lôi điện gột rửa Cố Cẩm Niên, đau đớn trong lúc này, để Cố Cẩm Niên không thể kiên trì được nữa, hắn gần như hét to, đau đến làm người tuyệt vọng.

Nhưng bên trong tiếng hét này, cũng tràn đầy phẫn nộ, tràn đầy không cam lòng, đây là bản tính của Cố Cẩm Niên.

Hắn không cam lòng, hắn cũng phẫn nộ.

Mặc dù bản thân dùng văn chương của tiên hiền, nhưng mỗi một chuyện mình làm, đều là vì chúng sinh thiên hạ.

Minh đúng là có lỗi, nhưng vì sao phải đối xử với mình như vậy?

Mình lại làm sai ở đâu nào?

Lôi đình như thác nước, trút xuống, toàn bộ Tắc Hạ học cung đều đang rung động, một số người đọc sách đã rời khỏi hậu điện, cũng cảm nhận được sự đáng sợ của lôi đình.

Thậm chí bọn họ còn đang rút lui về sau, ngay cả Đại Nho, cũng không ngăn cản được sức mạnh đáng sợ của lôi đình.

"Văn Cảnh, nhanh tới đây, sắp là đạo lôi đình cuối cùng rồi, ngươi tới đây nhanh lên, nếu không ngươi cũng sẽ bị liên lụy."

Lúc này, giọng của Đoạn Không vang lên, ông cùng Tô Văn Cảnh có quan hệ vô cùng tốt, mặc dù hai người là đối thủ cạnh tranh, nhưng không thể phủ nhận, hai người quen biết đã lâu.

Ở thời điểm này, Đoạn Không đương nhiên sẽ lên tiếng, bảo Tô Văn Cảnh nhanh lùi đi.

Nếu không, tia lôi kiếp thứ chín bổ xuống, Cố Cẩm Niên có thể vượt qua không thì ông không biết, nhưng Tô Văn Cảnh nhất định sẽ bị liên lụy.

"Văn Cảnh tiên sinh, mặc dù lão phu không biết chuyện gì xả ra, nhưng tất cả những thứ này đều là kiếp nạn của Cố công, rời đi nhanh lên, Tắc Hạ học cung khả năng cũng sẽ bị hủy, nhanh rời đi đi."

Viện trưởng Học cung cũng khuyên lơn Tô Văn Cảnh, đồng thời sử dụng đại thần thông, đưa tất cả mọi người ra bên ngoài Tắc Hạ học cung, tránh cho có người chết thảm.

Nhưng mà, Tô Văn Cảnh không để ý đến mọi người.

Bên trong hậu điện, khí tức của lôi đình nhấc lên gió lốc dữ dội, trường sam màu xanh Tô Văn Cảnh bay phất phới, ông đứng cách Cố Cẩm Niên không xa, nhìn vào Cố Cẩm Niên, lòng đau đớn không thôi.

Mặc dù Cố Cẩm Niên vẫn luôn gọi ông là tiên sinh.

Mặc dù ông ở bên ngoài tuyên bố là lão sư của Cố Cẩm Niên.

Mặc dù, Cố Cẩm Niên không bái ông làm thầy.

Nhưng Tô Văn Cảnh đã xem Cố Cẩm Niên là đồ đệ, bởi vì ông thấy được người phi phàm nhất Nho đạo này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận