Đại Hạ Văn Thánh

1097 Bệ hạ! Đại Hạ ta giàu rồi! Vĩnh Thịnh Đại Đế kinh ngạc!(4)

Hít!

Hít!

Hít!

Đợi nghe rõ ràng rốt cuộc chuyện gì xảy ra, Vĩnh Thịnh Đại Đế bấy giờ hoàn toàn ngồi không yên, ông buông lỏng tay ra, cả người đứng ngây ra tại chỗ, chết lặng không thôi.

Khiếp sợ.

Khiếp sợ.

Khoảnh khắc này, Vĩnh Thịnh Đại Đế toàn thân run lên, trong mắt hiện đầy kinh ngạc, thần sắc vô cùng cứng ngắc, trông như bị sét đánh.

Vốn cho rằng quận Giang Trung xảy ra chuyện lớn, không nghĩ tới lại là loại chuyện này.

Không đúng, đây cũng là chuyện lớn.

"Ta làm nương ngươi."

"Cẩm Niên, ngươi là tên tiểu vương bát đản, ngươi hù chết trẫm rồi."

Sau khi tỉnh hồn lại, Vĩnh Thịnh Đại Đế thật sự muốn khóc, Cố Cẩm Niên cũng bà mợ nó quá dọa người.

Cái gì cũng không nói, cái gì cũng không giải thích, bên ngoài đều là lời đồn, đã vậy còn phái Cố Ninh Nhai đưa một phong thư đến, không một câu giải thích, là xảy ra chuyện lớn.

Ta ra đm ngươi chuyện lớn ấy, rõ ràng là tin tức tốt kinh thiên, nhất định phải làm ta rối trí đúng không?

Vĩnh Thịnh Đại Đế dụi dụi đôi mắt, thật sự nước mắt cũng muốn chảy ra.

Nhưng mà Cố Ninh Nhai lại cau mày nói.

"Bệ hạ, lời này của ngài hơi không dễ nghe, nương của Cẩm Niên là muội muội của ngài đấy, lời này nếu như bị Đại Nho Ngự Sử biết, không mắng ngài ba ngày ba đêm, tuyệt đối không xong với đám Đại Nho này đâu."

Cố Ninh Nhai nói rất chân thành.

"Cút, bớt lộn xộn ở chỗ này đi."

"Trẫm hỏi ngươi, rõ ràng là một chuyện tốt, vì sao Cẩm Niên không nói cho trẫm?"

"Còn có ngươi, làm bộ ngưng trọng chạy đến tìm trẫm, nhất định phải ở trên triều tìm trẫm làm cái gì?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế có chút phẫn nộ.

"Bệ hạ, Cẩm Niên nói, hắn là cố ý làm thế, hắn muốn làm cho tất cả mọi người hiểu lầm, quận Giang Trung xảy ra chuyện lớn, cái chuyện làm ruộng này vẫn là cần có thời gian, nếu như chúng ta biểu hiện đặc biệt vui vẻ, chẳng phải đã tự tìm phiền phức à?"

Cố Ninh Nhai lên tiếng, ông ấy giải thích.

Nghe vậy, Vĩnh Thịnh Đại Đế nhẹ gật đầu.

Lý lẽ thì thật đúng là cái lý này.

Đúng vậy, hiện tại vốn là thời buổi rối loạn, nếu như truyền đến tin tốt, các thế lực lớn chỉ sợ đều muốn ra tay.

Rất chính xác, Cẩm Niên làm việc thật sự quá chu đáo.

"Vậy năm mươi vạn đại quân là xảy ra chuyện gì nữa?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế tiếp tục hỏi.

"À, bệ hạ, Cẩm Niên có ý là, quận Giang Trung tương lai sẽ trở thành kho lương của vương triều Đại Hạ, đó là nơi quan trọng nhất, phái năm mươi vạn đại quân đến cũng là vì thủ vững quận Giang Trung."

Cố Ninh Nhai lại giải thích tiếp.

Vĩnh Thịnh Đại Đế hoàn toàn hiểu được.

Quận Giang Trung cất giấu bảo vật, khiến cho bông lúa Chân Long Đại Hạ có thể sinh trưởng hoàn mỹ, chính xác là phải trọng binh trấn giữ, nếu không trấn giữ, tương lai sẽ rất phiền phức.

Hơn nữa bây giờ phái binh đi, thời cơ thích hợp nhất

Nói hơi khó nghe, nếu sau này mới phái binh sẽ rất dễ gây chú ý, lúc mấu chốt này phái người đến là không thể nào thích hợp hơn.

Không chỉ thích hợp, mà còn có thể khiến các thế lực lớn sinh ra phán đoán sai lầm.

Thật là thông minh.

Cũng may trẫm đủ thông minh, nếu không, suýt chút nữa cũng bị lừa.

Vĩnh Thịnh Đại Đế nghĩ thầm.

"Nói cách khác, chuyện quận Giang Trung, Cẩm Niên đã có quyết định rồi?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế hỏi người sau.

"Đúng vậy."

"Cẩm Niên nói, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, một tháng sau, bông lúa Chân Long Đại Hạ trồng ở ruộng tốt sẽ trổ hạt."

"Hắn sẽ mượn lần này, đề cao dân chúng quận Giang Trung, sau đó để lão gia tử trấn thủ quận Giang Trung, trên cơ bản cái gì cũng không cần quản, chỉ cần phụ trách trồng trọt là được."

"Sau một tháng, quận Giang Trung biến nguy thành an, sau ba tháng, quận Giang Trung có thể thu hoạch lương thực đợt thứ nhất, bệ hạ, theo ý của Cẩm Niên, quận Giang Trung không cần miễn thuế, cần nộp lên thế nào thì cứ nộp lên thế ấy."

"Hắn dự định dùng chính sách mới để thu lương thuế, cụ thể chính sách mới là cái gì, Cẩm Niên nói đến lúc đó sẽ cho bệ hạ một lời giải thích thoả đáng."

Cố Ninh Nhai trả lời, trong lời nói này có hai tin tức quan trọng.

Một, một tháng sau, quận Giang Trung hoàn toàn chuyển nguy thành an.

Hai, phổ biến chính sách mới, thu lương thuế.

Còn chính sách mới này là gì, Vĩnh Thịnh Đại Đế vẫn đoán ra được một ít trong lòng.

Đây là một chuyện tốt, thuận theo tình thế đưa chính sách mới ra thử đao ở chỗ này, tiện thể dùng chính sách mới gải quyết vấn đề thuế lương thực khắp nơi, vương triều Đại Hạ không muốn phát triển cũng không được.

Cho dù không có chính sách mới, tính thử mà xem, sản lượng một năm là một trăm sáu mươi ngàn vạn thạch lương thực, địa phương thu hai phần mười, triều đình thu một phần mười, một năm ba lần.

Một năm là bốn mươi tám ngàn vạn thạch lương thực, cho dù giá cả Chân Long bảo gạo ổn định sáu lượng bạc một thạch.

Thu nhập cũng được gần ba trăm ngàn vạn lượng bạc đấy, đương nhiên Binh bộ sẽ cần rất nhiều lương thực, cộng thêm viện trợ cho các nơi, còn có bổng lộc quan viên Đại Hạ, cùng các loại một vài thứ khác.

Nhưng cho dù như thế, đến trong tay triều đình, một năm thu nhập khẳng định cũng được bảy, tám mươi ngàn vạn lượng bạc.

Cái này mới chỉ là quận Giang Trung, những địa phương khác góp thêm ba mươi ngàn vạn lượng bạc tuyệt đối không có vấn đề quá lớn.

Một năm thu vào nhiều như vậy, có thể dùng làm cái gì?

Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng không dám suy nghĩ tiếp.

"Cẩm Niên còn nói cái gì khác không?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế nuốt ngụm nước bọt, tiếp tục dò hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận