Đại Hạ Văn Thánh

1337 Hứa Ngôn, ngươi đâm sau lưng ta sao? (7)

Đối mặt với sự trách cứ của Vĩnh Thịnh Đại Đế, cho dù Trường Vân Thiên kiêu ngạo tới đâu, không cam lòng thế nào, cũng chỉ có thể cúi đầu.

"Thần tuân chỉ."

"Đa tạ bệ hạ."

Cúi đầu xuống, trong lòng Trường Vân Thiên khó tránh khỏi sinh ra cảm giác kìm nén.

Hắn ta thân là anh tài của phủ Đại Đạo, là thiên tài trong thiên tài, là một trong những người cạnh tranh đứng đầu của thiên mệnh.

Hắn ta tới vương triều Đại Hạ là bởi vì phải nhằm vào Cố Cẩm Niên nên hắn ta mới bằng lòng tới, đồng thời cũng là vì để mưu đồ kế lớn.

Dùng lời khác mà nói, Trường Vân Thiên không đặt vương triều Đại Hạ vào trong mắt, cái gì mà Ngự Sử không Ngự Sử, cho dù là chức vị Đại Phu Ngự Sử hắn ta cũng chướng mắt.

Nếu không phải vì kế lớn, nếu không phải vì áp chế Cố Cẩm Niên, hắn ta sẽ đi tới cái nơi này sao?

Còn có thể cúi đầu xưng thần sao?

Bách quan ở đây trong mắt của hắn ta chỉ là sự tồn tại của mấy con kiến hôi, nếu không phải vì sự cuộc chiến thiên mệnh, hắn ta sẽ gọi kẻ khác là đại nhân sao?

Bực bội.

Kìm nén.

Khó chịu.

Điều Trường Vân Thiên khó chịu nhất là, nếu như thiên mệnh buông xuống thì những người này coi là cái gì?

Chỉ là một cái vương triều Đại Hạ.

Chỉ là vài quan viên trong vương triều.

Cũng chỉ như vài con chó mà thôi.

Trường Vân Thiên giấu hết sự phẫn nộ và không cam ở trong lòng, hiện tại đã thất thế, hắn ta không thể nói gì được.

"Bãi triều."

Vĩnh Thịnh Đại Đế lười nói thêm nữa, ông ấy không nhằm vào Trường Vân Thiên này là vì có suy nghĩ khác, vẫn là câu nói kia, đối địch chính diện hoàn toàn không cần sợ hãi.

Đáng sợ là người trốn trong bóng tối.

"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Bách quan lên tiếng, cúi đầu với Vĩnh Thịnh Đại Đế, sau đó bãi triều như ngày thường.

Chẳng qua, hôm nay đã khác khi xưa, bách quan tụ năm tụ ba với nhau, bầu không khí hòa thuận vui vẻ, hơn nữa còn có văn tướng võ quan ghé đầu vào với nhau.

"Các vị, hôm nay lão phu vui vẻ, đi Bình Giang lâu uống rượu thôi, lão phu mời khách, muốn ăn cái gì thì ăn, muốn uống cái gì thì uống."

"Thứ lão phu nhiều nhất chính là bạc."

Âm thanh của Vương Khải Tân vang lên.

Khiến cho Trường Vân Thiên cảm thấy vô cùng chói tai.

Nhưng Trường Vân Thiên không nói gì, mà là lẳng lặng rời khỏi nơi này.

Bách quan tụ tập lại cùng một chỗ, nhìn hắn ta có vẻ vô cùng bắt mắt, hắn ta giống như một đứa trẻ mồ côi, ít ra vài ngày trước vẫn có vài quan viên bằng lòng đồng hành làm bạn cùng hắn ta, sau đó tán gẫu vài câu.

Nhưng hiện tại khác rồi, ngay cả đồng liêu Ngự Sử cũng không bằng lòng đồng hành cùng hắn ta, giống như hắn ta là ôn thần vậy.

Trong hoàng cung.

Trường Vân Thiên nhìn chằm chằm vào Hứa Ngôn, trong ánh mắt hắn chứa vô vàn cảm xúc phức tạp.

"Lão già chết tiệt!"

"Ta và ngươi, không chết không ngừng."

Trường Vân Thiên hít một hơi thật sâu, hiện giờ Cố Cẩm Niên đã không còn là địch nhân cuối cùng của hắn ta nữa, Hứa Ngôn đã thế chỗ của Cố Cẩm Niên.

Sĩ khả sát bất khả nhục.

Như vậy.

Hai canh giờ sau.

Một phủ trạch ở góc nào đó của kinh đô.

Trường Vân Thiên ngồi trên đại đường, im lặng không nói lời nào, hai bóng hình đứng trước mặt hắn.

Hai người này là Lý Nhược Du và Lục Thành Ngôn.

Nếu như nói Trường Vân Thiên còn có một chút cảm giác tồn tại, thì cảm giác tồn tại của Lý Nhược Du và Lục Thành Ngôn gần như bằng không.

Một người làm việc ở Hộ Bộ, một người làm việc ở Lại Bộ, thoạt nhìn nở mày nở mặt, nhưng thực tế là chỉ làm một số việc vặt vãnh.

Vị trí vừa nở mày nở mặt vừa có quyền có thế gì đó, triều đình sẽ không để cho bọn họ làm, hai người chỉ là viên ngoại lang cỏn con.

Có một thân tài hoa lại khó có thể phát huy, hai người này cũng kìm nén không chịu được nữa.

"Trường sư huynh, ngươi nói xem ta chờ ở trong này để làm cái gì?"

"Ở nơi đây thật sự là quá mất mặt xấu hổ, ba người chúng ta chính là thiên kiêu của phủ Đại Đạo."

"Đến cái nơi này, không được đối đãi tử tế thì thôi, còn bị bọn họ lăn qua lộn lại."

Lý Nhược Du mở miệng, tâm trạng của hắn ta rất phức tạp.

Vốn dựa theo kế hoạch của bọn họ, hai người đưa kinh văn thánh nhân ra, để lộ mặt là tốt rồi, chờ Trường Vân Thiên xuất Kinh văn Thánh nhân Thiên mệnh ra, cứu vớt thương sinh Đại Hạ, sau đó vượt qua Cố Cẩm Niên, uy vọng trước đó của Cố Cẩm Niên coi như chưa từng có.

Sau đó lại gia nhập vào vương triều Đại Hạ, bằng tốc độ rất nhanh hai người sẽ trở thành một trong những Thượng Thư Lục bộ, mà Trường Vân Thiên thì trở thành Tể Tướng của Đại Hạ.

Chắc chắn trong quá trình này sẽ có một ít trở ngại, nhưng bọn họ cũng không sợ hãi.

Đây là kế hoạch ban đầu của bọn họ.

Nhưng lại không nghĩ đến, từng bước sai từng bước sai, hiện tại hai người bọn họ chỉ vẻn vẹn là một Viên ngoại lang, mà sư huynh Trường Vân Thiên của bọn họ cũng chỉ là một Ngự Sử bé nhỏ.

Thật vất vả mới nắm được một cơ hội có thể buộc tội Cố Cẩm Niên, lại không nghĩ rằng trở thành trò hề trên triều.

Việc này sao lại không làm cho bọn họ ấm ức cơ chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận