Chỉ Cầu Một Thế Tiêu Dao Nhân Gian
Chương 333: Huyền Tẫn đại đạo
Chương 333: Huyền Tẫn đại đạo
Cửu Dương đỉnh, món Tiên Khí này, được đặt tại một trụ trời ở phía trên khu vực đông cực của tầng thứ 36. Tầng tầng lớp lớp xiềng xích phong bế không gian, đại trận bao phủ che lấp hết thảy.
Ngoài ra còn có Tiên quan của Thiên Đình tiến hành trông coi, nếu không có tiên chiếu của Thái Huyền thượng nhân thì không ai có thể đến gần nơi này.
"Phục Ma Đại Thánh! Có Tiên Tôn pháp chỉ chăng?" Một đám Thần Tướng thiên binh đứng trên bậc thềm ngọc, hướng Vương Thất Lang hỏi.
"Tự mình xem đi."
Vương Thất Lang lấy ra tiên chiếu của Thái Huyền thượng nhân rồi bay lên tới đỉnh của trụ trời, rơi vào bên trong miệng cự đỉnh này.
Trong đỉnh tự có Huyễn Giới Thần Phủ, tiến vào liền thấy Tuyền thành và cả A Phúc.
"A Phúc!"
"Lại gặp mặt rồi."
Tôn San San cũng chạy ra: "A Phúc tỷ tỷ!"
A Phúc cuối cùng cũng đợi được Vương Thất Lang, nàng nắm chặt tay Tôn San San rồi nhìn về phía Vương Thất Lang.
"Ngươi vậy mà lại trốn ra từ nơi đó được, núi đao biển lửa ngươi cũng dám xông vào, dưới miệng hổ của thiên đạo ngươi cũng dám đi giành ăn."
"Luận về độ gan lớn, ngươi ngược lại là độc nhất vô nhị dưới bầu trời này."
Vương Thất Lang cười lớn nói: "Trong thiên địa này, không có nhiều nơi có thể giữ chân ta."
"Quan trọng hơn là."
"Gan lớn là bởi vì có tài cao, chứ không phải vì lỗ mãng."
A Phúc không đến cãi nhau với Vương Thất Lang, nàng vẫn luôn ở đây chờ Vương Thất Lang, là muốn biết đáp án mà mình luôn chờ đợi từ miệng hắn.
Vương Thất Lang hiểu ý A Phúc, hắn đưa tay, lập tức khiến A Phúc vô cùng kích động thu tay về.
"Ta biết ngươi muốn gì, hôm nay ta đến cũng chính là vì việc này."
"Ta, 36 tầng trời đã đáp ứng ngươi, tuyệt đối sẽ không đổi ý. Bất quá ngươi cũng biết, ngươi bây giờ tính cả trăm vạn giấy âm quỷ bên trong Tuyền thành này đều là những con rối của nhân đạo dưới thiên Đạo, muốn cứu các ngươi ra cũng không dễ dàng như vậy."
"Chúng ta tạm thời chỉ có thể xuyên qua lỗ hổng của thiên đạo, để ngươi trong thời gian ngắn thoát ly khỏi sự khống chế của pháp tắc nhân đạo."
"Cụ thể tiếp theo nên làm như thế nào, hôm nay ta chính là đến xác nhận."
"Bất quá vô luận như thế nào, đều do ngươi tự nguyện, chúng ta sẽ không cưỡng ép ngươi."
A Phúc gật đầu: "Ta đã biết."
Nơi đây ở vào bên trong 36 tầng trời, được Thái Huyền thượng nhân tự mình bố trí tầng tầng kết giới, lại lấy Cửu Dương đỉnh bực này trọng khí trấn áp, chính là vì ngăn cách hết thảy quan trắc.
Nhất là sự dò xét của thiên đạo.
Vương Thất Lang khẽ động tay, mảng lớn kim sắc văn tự vặn vẹo diễn sinh ra trong hư không, sau đó bị Vương Thất Lang đánh vào bên trong cơ thể A Phúc.
Thứ gì đó trong cơ thể A Phúc như nhận được sự kích thích, lập tức tách ra từng lớp quang mang tiến dần lên.
"Thật sự ở trên thân thể ngươi." Trong nháy mắt Vương Thất Lang cảm giác mình không thể động đậy, hắn nắm giữ đủ loại pháp tắc thần thông, nhưng dưới ánh sáng này, toàn bộ đều mất đi hiệu lực, không có tác dụng.
Đây là bất hủ đại đạo của Bành Thọ Vương, ngày xưa Âm Thiên Tử từ trong đó tìm hiểu ra luân hồi, A Phúc từ trong đó diễn hóa ra tiếp dẫn độ hóa.
Nhưng mà tất cả đều chỉ là từ hai điều đó nhìn thấy một góc của tảng băng trôi.
Bây giờ nó neo giữ vững chắc trên thân A Phúc, di trạch của Bành Thọ Vương mà Âm Thiên Tử không thể kế thừa đến, cuối cùng hơn phân nửa đều rơi vào trên thân A Phúc, bất quá lực lượng của A Phúc quá mức nhỏ yếu, căn bản là không có cách nào phát huy ra loại lực lượng tiên thiên chi đạo này.
Bất hủ đại đạo.
Cũng có thể xưng là tiên thiên đại đạo.
Tiên thiên địa mà sinh ra, siêu việt hết thảy pháp tắc.
Mặc dù là không trọn vẹn, nhưng nó cũng là tiên thiên chi đạo, không phải loại đồ vật mà bọn họ dựa vào pháp tắc bên trong thiên địa để cảm ngộ ra.
Thiên địa có thể ban cho bọn họ, tự nhiên cũng có thể thu hồi.
Ánh mắt Vương Thất Lang nhìn thấy, đại đạo này không chỉ tạo thành một vòng viên mãn, trong đó có không gian pháp tắc, tuế nguyệt pháp tắc, âm dương nhật nguyệt, Tứ Tượng Ngũ Hành.
Cuối cùng dung hợp làm một thể, vượt qua bên ngoài pháp tắc biến thành đại đạo độc thuộc về Bành Thọ Vương ngày xưa suy nghĩ.
"Tiên thiên Huyền Tẫn đại đạo."
Vương Thất Lang thậm chí lờ mờ nghe thấy có người đang tụng kinh, lướt qua bên tai mình.
"Huyền Tẫn Môn, cũng xưng là chúng diệu chi môn."
"Là rễ của thiên địa, gọi là sinh tử, lại siêu nhiên ở sinh tử, âm dương từ đây mà ra..."
Hắn thấy được sinh linh thiên địa diễn hóa từ trong đó mà ra, vô số sinh linh luân hồi bên trong pháp tắc thiên địa, Âm Thiên Tử lúc trước hẳn là cũng đã nhìn thấy một màn này, cho nên mới từ trong đó tìm hiểu ra sinh tử luân hồi chi pháp, luyện ra Sinh Tử Bộ và luân hồi bút.
Một lúc lâu sau, Vương Thất Lang rốt cục mở mắt, hắn ngạc nhiên nhìn A Phúc.
"Tốt, đã xác định."
"Cơ hội kia quả nhiên ở trên người ngươi."
A Phúc không rõ Vương Thất Lang đang nói gì, càng không biết kế hoạch của Thái Huyền thượng nhân và Hoắc Sơn Hải.
"Thật có thể khiến trăm vạn giấy âm quỷ trong thành sống lại một lần nữa sao?"
"Dù là!"
"Dù là có thể vào luân hồi... Cũng tốt hơn như bây giờ."
A Phúc nhìn những giấy âm quỷ như xác không hồn kia, chỉ cần nghĩ đến việc bọn họ đời đời kiếp kiếp hóa thành những con rối bị nô dịch như vậy, không có linh trí, chỉ có thống khổ, vĩnh viễn không được giải thoát.
Liền sinh ra hối hận trong lòng.
Vương Thất Lang cũng thuận theo ánh mắt A Phúc nhìn qua: "Muốn khiến những người này phục sinh, e rằng hơi khó, ý chí và ký ức của bọn họ đều đã tiêu tán."
"Bất quá chỉ cần để bọn họ thoát khỏi sự trói buộc của pháp tắc nhân đạo, từ nay về sau luân hồi đầu thai làm người lại không khó."
Hắn nhìn về phía đối phương: "A Phúc!"
"Ta cũng không che che lấp lấp, 36 tầng trời của ta gặp phải một lần đại nguy cơ, cần ngươi mới có thể tìm được một chút hy vọng sống sót."
"Chúng ta phải trả giá cái giá to lớn và nguy hiểm, đưa ngươi và những giấy âm quỷ này giải cứu ra khỏi sự trói buộc của nhân đạo, nhưng cũng đồng dạng cần ngươi giúp chúng ta vượt qua kiếp nạn này."
A Phúc khẽ gật đầu: "Bất cứ chuyện gì cũng cần trả giá đắt, ta biết, và đã sớm chuẩn bị."
Ánh mắt Vương Thất Lang lấp lóe, lại nói thêm một câu: "Dù là hóa thành khí linh?"
"Đến lúc đó bọn họ những người này toàn bộ đều giải thoát, nhưng ngươi sẽ vĩnh viễn không được thoát ly."
Đây là ý của Thái Huyền thượng nhân và Hoắc Sơn Hải, cũng là lý do vì sao lúc này lại để Vương Thất Lang đến gặp A Phúc, bởi vì so với Thái Huyền thượng nhân và Hoắc Sơn Hải, A Phúc càng muốn tin tưởng Vương Thất Lang hơn.
A Phúc gánh chịu bất hủ đại đạo tiên thiên của Bành Thọ Vương, chỉ cần dùng nàng và dấu ấn bất hủ đại đạo này tế luyện một kiện tiên thiên chi bảo, mở rộng phạm vi ra khắp thế giới.
Tự nhiên là có thể mang theo tất cả mọi người cùng rời khỏi phương thiên địa này, tiến vào Thiên Ngoại Thiên, trở thành một thế giới thiên địa viên mãn chân chính.
Không có sự trói buộc của thiên đạo và Nhân Tiên Tử Du, tự nhiên có thể an ổn chứng đạo Nhân Tiên.
Đến lúc đó mới gọi là trời cao biển rộng, làm gì phải tranh giành ngươi sống ta chết với Nhân Tiên Tử Du ở chỗ này.
Bây giờ Nhân Tiên Tử Du vì đại chiến Trung Cổ chi mạt mà đang ngủ say tu dưỡng, thừa cơ hội này tranh thủ thời gian rời đi mới là chính đạo.
Về phần phía sau các tiên thần thì sao?
Thật là mệnh của bọn họ không tốt, chỉ có thể để Nhân Tiên Tử Du xem bọn họ như rau hẹ mà cắt, cũng coi như là cống hiến cho sinh linh của vùng thế giới này.
Hi sinh một chút tiên thần cứu vớt thiên địa vạn vật sinh linh, thật sự là đại thiện.
Chỉ cần hi sinh không phải chúng ta là tốt rồi.
Bất quá tất cả những điều này trước hết phải là A Phúc tự nguyện, nàng tự nguyện nguyện ý trở thành khí linh của tiên thiên chi bảo này mới được.
A Phúc đương nhiên biết khí linh là gì, loại tồn tại khí linh này sinh ra đã có thiếu hụt, bản thân không thể tồn tại như một sinh linh độc lập, chỉ có thể bị người luyện hóa và chưởng khống.
Nhưng ánh mắt A Phúc từ đầu đến cuối vẫn nhìn những giấy âm quỷ trong thành, biểu lộ không có bất kỳ biến hóa nào.
Trong những người này có sư tỷ sư muội ngày xưa của nàng, có bộ hạ đi theo nàng, có trưởng bối mà nàng sùng kính, cũng có thân bằng hảo hữu của nàng.
"Có gì ta một mình gánh là tốt rồi, không cần lôi kéo bọn họ cùng chịu."
Cửu Dương đỉnh, món Tiên Khí này, được đặt tại một trụ trời ở phía trên khu vực đông cực của tầng thứ 36. Tầng tầng lớp lớp xiềng xích phong bế không gian, đại trận bao phủ che lấp hết thảy.
Ngoài ra còn có Tiên quan của Thiên Đình tiến hành trông coi, nếu không có tiên chiếu của Thái Huyền thượng nhân thì không ai có thể đến gần nơi này.
"Phục Ma Đại Thánh! Có Tiên Tôn pháp chỉ chăng?" Một đám Thần Tướng thiên binh đứng trên bậc thềm ngọc, hướng Vương Thất Lang hỏi.
"Tự mình xem đi."
Vương Thất Lang lấy ra tiên chiếu của Thái Huyền thượng nhân rồi bay lên tới đỉnh của trụ trời, rơi vào bên trong miệng cự đỉnh này.
Trong đỉnh tự có Huyễn Giới Thần Phủ, tiến vào liền thấy Tuyền thành và cả A Phúc.
"A Phúc!"
"Lại gặp mặt rồi."
Tôn San San cũng chạy ra: "A Phúc tỷ tỷ!"
A Phúc cuối cùng cũng đợi được Vương Thất Lang, nàng nắm chặt tay Tôn San San rồi nhìn về phía Vương Thất Lang.
"Ngươi vậy mà lại trốn ra từ nơi đó được, núi đao biển lửa ngươi cũng dám xông vào, dưới miệng hổ của thiên đạo ngươi cũng dám đi giành ăn."
"Luận về độ gan lớn, ngươi ngược lại là độc nhất vô nhị dưới bầu trời này."
Vương Thất Lang cười lớn nói: "Trong thiên địa này, không có nhiều nơi có thể giữ chân ta."
"Quan trọng hơn là."
"Gan lớn là bởi vì có tài cao, chứ không phải vì lỗ mãng."
A Phúc không đến cãi nhau với Vương Thất Lang, nàng vẫn luôn ở đây chờ Vương Thất Lang, là muốn biết đáp án mà mình luôn chờ đợi từ miệng hắn.
Vương Thất Lang hiểu ý A Phúc, hắn đưa tay, lập tức khiến A Phúc vô cùng kích động thu tay về.
"Ta biết ngươi muốn gì, hôm nay ta đến cũng chính là vì việc này."
"Ta, 36 tầng trời đã đáp ứng ngươi, tuyệt đối sẽ không đổi ý. Bất quá ngươi cũng biết, ngươi bây giờ tính cả trăm vạn giấy âm quỷ bên trong Tuyền thành này đều là những con rối của nhân đạo dưới thiên Đạo, muốn cứu các ngươi ra cũng không dễ dàng như vậy."
"Chúng ta tạm thời chỉ có thể xuyên qua lỗ hổng của thiên đạo, để ngươi trong thời gian ngắn thoát ly khỏi sự khống chế của pháp tắc nhân đạo."
"Cụ thể tiếp theo nên làm như thế nào, hôm nay ta chính là đến xác nhận."
"Bất quá vô luận như thế nào, đều do ngươi tự nguyện, chúng ta sẽ không cưỡng ép ngươi."
A Phúc gật đầu: "Ta đã biết."
Nơi đây ở vào bên trong 36 tầng trời, được Thái Huyền thượng nhân tự mình bố trí tầng tầng kết giới, lại lấy Cửu Dương đỉnh bực này trọng khí trấn áp, chính là vì ngăn cách hết thảy quan trắc.
Nhất là sự dò xét của thiên đạo.
Vương Thất Lang khẽ động tay, mảng lớn kim sắc văn tự vặn vẹo diễn sinh ra trong hư không, sau đó bị Vương Thất Lang đánh vào bên trong cơ thể A Phúc.
Thứ gì đó trong cơ thể A Phúc như nhận được sự kích thích, lập tức tách ra từng lớp quang mang tiến dần lên.
"Thật sự ở trên thân thể ngươi." Trong nháy mắt Vương Thất Lang cảm giác mình không thể động đậy, hắn nắm giữ đủ loại pháp tắc thần thông, nhưng dưới ánh sáng này, toàn bộ đều mất đi hiệu lực, không có tác dụng.
Đây là bất hủ đại đạo của Bành Thọ Vương, ngày xưa Âm Thiên Tử từ trong đó tìm hiểu ra luân hồi, A Phúc từ trong đó diễn hóa ra tiếp dẫn độ hóa.
Nhưng mà tất cả đều chỉ là từ hai điều đó nhìn thấy một góc của tảng băng trôi.
Bây giờ nó neo giữ vững chắc trên thân A Phúc, di trạch của Bành Thọ Vương mà Âm Thiên Tử không thể kế thừa đến, cuối cùng hơn phân nửa đều rơi vào trên thân A Phúc, bất quá lực lượng của A Phúc quá mức nhỏ yếu, căn bản là không có cách nào phát huy ra loại lực lượng tiên thiên chi đạo này.
Bất hủ đại đạo.
Cũng có thể xưng là tiên thiên đại đạo.
Tiên thiên địa mà sinh ra, siêu việt hết thảy pháp tắc.
Mặc dù là không trọn vẹn, nhưng nó cũng là tiên thiên chi đạo, không phải loại đồ vật mà bọn họ dựa vào pháp tắc bên trong thiên địa để cảm ngộ ra.
Thiên địa có thể ban cho bọn họ, tự nhiên cũng có thể thu hồi.
Ánh mắt Vương Thất Lang nhìn thấy, đại đạo này không chỉ tạo thành một vòng viên mãn, trong đó có không gian pháp tắc, tuế nguyệt pháp tắc, âm dương nhật nguyệt, Tứ Tượng Ngũ Hành.
Cuối cùng dung hợp làm một thể, vượt qua bên ngoài pháp tắc biến thành đại đạo độc thuộc về Bành Thọ Vương ngày xưa suy nghĩ.
"Tiên thiên Huyền Tẫn đại đạo."
Vương Thất Lang thậm chí lờ mờ nghe thấy có người đang tụng kinh, lướt qua bên tai mình.
"Huyền Tẫn Môn, cũng xưng là chúng diệu chi môn."
"Là rễ của thiên địa, gọi là sinh tử, lại siêu nhiên ở sinh tử, âm dương từ đây mà ra..."
Hắn thấy được sinh linh thiên địa diễn hóa từ trong đó mà ra, vô số sinh linh luân hồi bên trong pháp tắc thiên địa, Âm Thiên Tử lúc trước hẳn là cũng đã nhìn thấy một màn này, cho nên mới từ trong đó tìm hiểu ra sinh tử luân hồi chi pháp, luyện ra Sinh Tử Bộ và luân hồi bút.
Một lúc lâu sau, Vương Thất Lang rốt cục mở mắt, hắn ngạc nhiên nhìn A Phúc.
"Tốt, đã xác định."
"Cơ hội kia quả nhiên ở trên người ngươi."
A Phúc không rõ Vương Thất Lang đang nói gì, càng không biết kế hoạch của Thái Huyền thượng nhân và Hoắc Sơn Hải.
"Thật có thể khiến trăm vạn giấy âm quỷ trong thành sống lại một lần nữa sao?"
"Dù là!"
"Dù là có thể vào luân hồi... Cũng tốt hơn như bây giờ."
A Phúc nhìn những giấy âm quỷ như xác không hồn kia, chỉ cần nghĩ đến việc bọn họ đời đời kiếp kiếp hóa thành những con rối bị nô dịch như vậy, không có linh trí, chỉ có thống khổ, vĩnh viễn không được giải thoát.
Liền sinh ra hối hận trong lòng.
Vương Thất Lang cũng thuận theo ánh mắt A Phúc nhìn qua: "Muốn khiến những người này phục sinh, e rằng hơi khó, ý chí và ký ức của bọn họ đều đã tiêu tán."
"Bất quá chỉ cần để bọn họ thoát khỏi sự trói buộc của pháp tắc nhân đạo, từ nay về sau luân hồi đầu thai làm người lại không khó."
Hắn nhìn về phía đối phương: "A Phúc!"
"Ta cũng không che che lấp lấp, 36 tầng trời của ta gặp phải một lần đại nguy cơ, cần ngươi mới có thể tìm được một chút hy vọng sống sót."
"Chúng ta phải trả giá cái giá to lớn và nguy hiểm, đưa ngươi và những giấy âm quỷ này giải cứu ra khỏi sự trói buộc của nhân đạo, nhưng cũng đồng dạng cần ngươi giúp chúng ta vượt qua kiếp nạn này."
A Phúc khẽ gật đầu: "Bất cứ chuyện gì cũng cần trả giá đắt, ta biết, và đã sớm chuẩn bị."
Ánh mắt Vương Thất Lang lấp lóe, lại nói thêm một câu: "Dù là hóa thành khí linh?"
"Đến lúc đó bọn họ những người này toàn bộ đều giải thoát, nhưng ngươi sẽ vĩnh viễn không được thoát ly."
Đây là ý của Thái Huyền thượng nhân và Hoắc Sơn Hải, cũng là lý do vì sao lúc này lại để Vương Thất Lang đến gặp A Phúc, bởi vì so với Thái Huyền thượng nhân và Hoắc Sơn Hải, A Phúc càng muốn tin tưởng Vương Thất Lang hơn.
A Phúc gánh chịu bất hủ đại đạo tiên thiên của Bành Thọ Vương, chỉ cần dùng nàng và dấu ấn bất hủ đại đạo này tế luyện một kiện tiên thiên chi bảo, mở rộng phạm vi ra khắp thế giới.
Tự nhiên là có thể mang theo tất cả mọi người cùng rời khỏi phương thiên địa này, tiến vào Thiên Ngoại Thiên, trở thành một thế giới thiên địa viên mãn chân chính.
Không có sự trói buộc của thiên đạo và Nhân Tiên Tử Du, tự nhiên có thể an ổn chứng đạo Nhân Tiên.
Đến lúc đó mới gọi là trời cao biển rộng, làm gì phải tranh giành ngươi sống ta chết với Nhân Tiên Tử Du ở chỗ này.
Bây giờ Nhân Tiên Tử Du vì đại chiến Trung Cổ chi mạt mà đang ngủ say tu dưỡng, thừa cơ hội này tranh thủ thời gian rời đi mới là chính đạo.
Về phần phía sau các tiên thần thì sao?
Thật là mệnh của bọn họ không tốt, chỉ có thể để Nhân Tiên Tử Du xem bọn họ như rau hẹ mà cắt, cũng coi như là cống hiến cho sinh linh của vùng thế giới này.
Hi sinh một chút tiên thần cứu vớt thiên địa vạn vật sinh linh, thật sự là đại thiện.
Chỉ cần hi sinh không phải chúng ta là tốt rồi.
Bất quá tất cả những điều này trước hết phải là A Phúc tự nguyện, nàng tự nguyện nguyện ý trở thành khí linh của tiên thiên chi bảo này mới được.
A Phúc đương nhiên biết khí linh là gì, loại tồn tại khí linh này sinh ra đã có thiếu hụt, bản thân không thể tồn tại như một sinh linh độc lập, chỉ có thể bị người luyện hóa và chưởng khống.
Nhưng ánh mắt A Phúc từ đầu đến cuối vẫn nhìn những giấy âm quỷ trong thành, biểu lộ không có bất kỳ biến hóa nào.
Trong những người này có sư tỷ sư muội ngày xưa của nàng, có bộ hạ đi theo nàng, có trưởng bối mà nàng sùng kính, cũng có thân bằng hảo hữu của nàng.
"Có gì ta một mình gánh là tốt rồi, không cần lôi kéo bọn họ cùng chịu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận