Chỉ Cầu Một Thế Tiêu Dao Nhân Gian

Chương 27: Tiền vốn trở về

Chương 27: Tiền vốn trở về
Khương thành, chợ phía Tây, hiệu cầm đồ Thiên Hành.
Trời âm u, mưa vừa tạnh.
Đan Thịnh ngồi trước bàn, sau lưng là bức bình phong tiên hạc phi thiên.
Cánh tay bị Vương Thất Lang chém đứt, giờ đây đã hoàn hảo như ban đầu, tựa như chưa từng bị thương.
Hắn cầm bút vung vẩy, vài nét đã phác thảo xong hình dáng, nhưng đến khi vẽ mặt mày thì dừng lại.
Bàn tay cầm bút buông thõng, tay còn lại vuốt ve bức vẽ.
Cuối cùng hắn vẫn không vẽ xong dung mạo người trong tranh, mà gỡ bức vẽ đem đốt trong chậu than, lẳng lặng nhìn nó thiêu rụi thành tro tàn.
Lúc này ngoài cửa có động tĩnh.
Cửa bị đẩy ra, hai người quỳ một chân xuống đất bên ngoài.
Một người mặc áo đen, quỳ một chân trên đất, tay cầm một cây côn đầu sắt; người còn lại mặc áo đen, bên hông giắt hai cây đồng chùy.
Thân hình cả hai khổng vũ hữu lực, hai mắt ẩn chứa thần quang, vừa nhìn đã biết không chỉ võ nghệ tinh xảo mà còn là tu sĩ.
"Chủ nhân, bọn chúng đến rồi."
Đan Thịnh biết, đây là thời điểm Cố Tử Y nói mọi người sẽ dựa theo dự đoán mà hành động.
Hắn hỏi: "Đến là ai? Người của Trường Sinh Quan?"
Lời nói của Đan Thịnh không mang khí thế của kẻ trên cao, cũng chẳng có vẻ cao ngạo của thiên hoàng quý tộc, ngược lại ôn hòa lạ thường, rất có phong độ quân tử như ngọc.
Người ngoài cửa trả lời: "Không, là người của Tề Vương Phủ."
"Không chỉ có đệ tử của Diệp Tiên Khanh là Từ Vân đến đây, mà ngay cả Hỏa Đầu Đà luôn canh giữ bên cạnh Lý Thức cũng tới."
"Ngoài ra còn có bảy tám vị tu sĩ Âm Thần cảnh, hơn trăm giáp sĩ và mấy chục người bắn nỏ, hiện đã phong tỏa mọi ngả đường quanh hiệu cầm đồ."
Những giáp sĩ và người bắn nỏ này đều là người của Tề Vương Phủ dùng để đối phó tu sĩ và cao thủ giang hồ, không phải quân lính bình thường có thể so sánh.
Đan Thịnh nghe xong không hề bối rối, mà nói:
"Quả nhiên, Vương Thất Lang của Trường Sinh Quan như tỷ tỷ đã nói, tâm tư còn tinh hơn hồ ly, chạy còn nhanh hơn thỏ, hắn sẽ không nhúng tay vào."
"Thực hiện theo kế hoạch." Đan Thịnh quay người đóng cửa lại.
Hắn đeo mặt nạ, khoác lên mình áo bào tím.
Trên bào thêu hình bạch hạc, áo lót bên trong có hoa văn nhạt trang trí.
Đồng thời hắn giở ra một bộ sách cổ ố vàng, trông như bản đồ Khương thành, treo lên trên bình phong.
Bản đồ này chính là năm xưa Mạt Đế Hậu Tề tìm đến Trường Sinh Quan, Thiên Kiếm Các, Cổ Đà Tự để bố trí dư đồ muốn kéo dài quốc vận Hậu Tề, tỏa long chi cục.
Màn đêm buông xuống, mọi thứ trông vẫn như thường.
Nhưng xung quanh hiệu cầm đồ Thiên Hành sát khí sôi trào, bóng người trùng điệp trong các ngõ hẻm, ngăn cản người ra vào.
Ở các quán trà ven đường không ít ánh mắt len lén nhìn về phía đại môn hiệu cầm đồ, còn trên tửu lâu đối diện, Từ Vân và Hỏa Đầu Đà đang ngồi đối diện nhau.
Khi các cửa hàng hai bên đóng cửa, Từ Vân cuối cùng cũng đứng dậy, đi xuống lầu.
Những bóng người bố trí khắp nơi cũng bắt đầu chuyển động, bao vây hiệu cầm đồ Thiên Hành, vây kín sân trước sân sau mấy gian nhà lớn.
Người trong tiệm cầm đồ lập tức phát giác, vội vàng đóng chặt đại môn, cả bên trong lẫn bên ngoài đều lấy đao kiếm, thậm chí cung nỏ ra, trông như muốn liều mạng.
"Không xong rồi!"
"Quan binh đánh tới."
"Mau báo cho chủ nhân."
Hỏa Đầu Đà vung tay, treo Chiếu Thần Giám lên không trung.
Lần này phạm vi chiếu rọi của Chiếu Thần Giám lớn hơn nhiều, thần quang cũng sáng hơn, tiếng huyên náo trong hiệu cầm đồ bỗng im bặt, những người chưa thông tu hành, dù võ nghệ cao cường đến đâu, cũng chỉ có thể bị định trụ hồn phách mặc người chém giết.
"Giết!" Đám lính bên ngoài đã sớm luyện thuần thục sự phối hợp này, thấy Chiếu Thần Giám xuất hiện liền xông vào.
Chỉ có điều lần này khác với trước, bọn chúng vấp phải miếng sắt cứng.
"Xuống cho ta!" Trên nóc nhà vang lên tiếng hô như sấm.
Một bóng người nhảy lên cao vút, tay cầm côn chỉ thẳng lên trời.
Trông bộ dạng kia, cứ như khỉ muốn ôm trăng trên trời, buồn cười vô cùng. Cứ theo độ cao hắn ta nhảy lên thì phỏng chừng ngay cả bóng của Chiếu Thần Giám cũng không sờ tới được.
Nhưng cây côn đầu sắt với những đường vân tinh xảo trong tay hắn, trong nháy mắt phóng ra một ảnh côn lớn gấp mười, đánh mạnh vào Chiếu Thần Giám.
"Keng!"
Âm thanh kia còn vang hơn gấp mười, gấp trăm lần tiếng chuông trên núi.
Cả Khương thành đều nghe rõ mồn một, người trong chợ phía Tây thì bị chấn động đến hoa mắt chóng mặt, ôm tai kêu la.
Người kia từ trên nóc nhà vọt lên, một côn đánh bay Chiếu Thần Giám trong nháy mắt.
Hỏa Đầu Đà không kịp trở tay, đưa tay muốn thu hồi Chiếu Thần Giám, nhưng vì khoảng cách quá xa nên không thể kéo lại.
Ngay lúc đó, thân ảnh đánh bay Chiếu Thần Giám cùng một người khác, đồng thời vây công Hỏa Đầu Đà, khiến hắn không rảnh lo Chiếu Thần Giám bay đi đâu.
Một người tay cầm côn, vung vẩy kim sắc côn ảnh, uy thế không gì cản nổi.
Một người tay cầm đồng chùy, như La Hán giáng trần, một chùy nện xuống là một đạo bóng lửa đỏ rực.
Hai người như kim cương La Hán hạ phàm, cùng hỏa long trong tay Hỏa Đầu Đà giao chiến.
Hỏa Đầu Đà lập tức nhận ra chiêu thức của hai người: "Kim Cương Xử, La Hán Chùy."
"Không ngờ Cổ Đà Tự hộ pháp truyền thừa vẫn còn."
Ba sư đồ Hỏa Đầu Đà kết thành trận, cuộn lên đầy trời hỏa ảnh đối đầu với hai người. Con đường rộng rãi lập tức biến thành phế tích.
Ngọn lửa lướt qua để lại một vùng cháy đen, côn chùy đánh xuống tạo thành hố sâu.
Trong các khu nhà lớn ngoài kia, tiếng chém giết vang vọng liên miên.
Còn Từ Vân thì xông thẳng vào sâu bên trong hiệu cầm đồ, tìm kiếm mục tiêu của mình.
Lúc này, ánh lửa từ một gian phòng trong sân thu hút sự chú ý của hắn.
Hắn lập tức tiến lên, vung tay một trận cuồng phong đẩy tung cánh cửa, thấy trong phòng lửa lớn bốc cao ngùn ngụt, một người đang vội vã hắt dầu hỏa khắp các ngóc ngách trong phòng.
Nhưng ánh mắt Từ Vân đảo qua, trong nháy mắt dừng lại ở bức bình phong tiên hạc phi thiên, nơi một đầu long mạch bị đinh trụ trong thành, giam giữ dưới lòng đất.
Hắn lập tức đoán ra đây là vật gì, hô hấp nóng rực, trong mắt chỉ còn lại bức đồ quyển.
"Có được nó!"
"Có được nó!"
"Có được nó, sư phụ có thể luyện thành Chân Long Đan, còn ta có thể mang Long Như Ý cùng đi, có được nó, ta mới có thể trả ân sư phụ."
So với người thần bí không rõ lai lịch kia, Từ Vân cuối cùng vẫn muốn tin tưởng sư phụ mình là Diệp Tiên Khanh hơn, người đã nuôi nấng hắn từ nhỏ, vừa là thầy vừa là cha.
Khi Từ Vân đẩy cửa bước vào, Đan Thịnh đương nhiên cũng phát hiện ra hắn.
Đan Thịnh lập tức phất tay, vô số tảng băng quét tới, bắn về phía Từ Vân.
"Hô!" Từ Vân há miệng, một trận cuồng phong gào thét.
Cuồng phong không thể phá hủy tảng băng, nhưng có thể khiến chúng chệch hướng, mất đi tác dụng.
Cùng lúc đó, chiếc roi trong tay Từ Vân vung ra, chính xác quấn lấy bình phong, giật lấy bức đồ quyển ố vàng.
Thấy vậy, Đan Thịnh lập tức phát ra tiếng quát giận dữ: "Bỏ xuống cho ta!"
Dường như hắn không thể để bảo vật này rơi vào tay Từ Vân.
Từ Vân càng thêm khẳng định, thứ này chắc chắn là đồ quyển ghi chép tỏa long chi cục mà hắn tưởng tượng.
Hắn làm sao chịu buông tay, nắm chặt đồ quyển, roi vung ra một lưỡi phong nhận dài mấy mét, bổ tung lửa lớn và nóc nhà.
Hai người giao chiến.
—— —— —— ----
Vương Thất Lang ngồi xổm trên tường phường chợ phía Tây, lấy ra bánh thịt vừa mua trên đường, nhồm nhoàm ăn ngon lành.
Lục Trường Sinh ngạo nghễ đứng thẳng, mắt nhìn phía trước không nhúc nhích.
Hai người nhìn cảnh tượng phía hiệu cầm đồ Thiên Hành từ xa.
"Đánh nhau rồi, đánh nhau rồi."
"Cháy rồi, cháy rồi."
Xem náo nhiệt chẳng chê chuyện lớn.
Đột nhiên một đạo lưu quang xẹt qua bầu trời đêm, đập vào tường cao, dọa hai người giật mình.
Vương Thất Lang nhìn xuống mặt đất, thấy một chiếc gương đồng lớn bằng bàn tay rơi xuống, quang mang dần tắt.
Hai người nhìn nhau, Vương Thất Lang lập tức nhảy xuống, nhặt chiếc Chiếu Thần Giám lên, mặt mày hớn hở.
"Nha a!"
"Ta đã nói gì, ta đã nói gì."
"Không nỡ con, sao bắt được sói!"
"Ngươi xem, tiền vốn của chúng ta về nhanh chưa kìa!"
"Đầu năm nay, làm người tốt việc tốt, vẫn là có báo đáp."
Sư thúc Trường Sinh Quan từng nói, pháp khí loại vật này, không giống như pháp bảo, không nhận chủ gì cả, ai khắc lên lạc ấn thì người đó dùng được.
Pháp bảo thì như liệt nữ thủ tiết thờ chồng, pháp khí thì như kỹ nữ trong kỹ viện, ai cũng có thể chung chạ.
Vương Thất Lang xoa xoa chiếc gương đồng, nhìn Lục Trường Sinh mong chờ, Lục Trường Sinh lập tức hào phóng vung tay lên: "Cầm lấy đi."
Lục Trường Sinh chộp lấy chiếc gương đồng: "Ngươi không muốn à?"
Vương Thất Lang: "Một kiện pháp khí mà thôi."
Lục Trường Sinh đang định nói cảm ơn, nhưng chưa kịp nói ra, bỗng ánh mắt trở nên ngưng trọng, quay đầu nhìn lên bầu trời.
Có người trên trời đến mà không hề che giấu hành tung, người bình thường không phát giác được, nhưng Lục Trường Sinh nhờ có Thính Phong thuật của Thái Huyền thượng nhân ban cho nên lập tức nhận ra: "Diệp Tiên Khanh tới."
Bạn cần đăng nhập để bình luận