Chỉ Cầu Một Thế Tiêu Dao Nhân Gian
Chương 22: Ba văn tiền ngươi không mua được mắc lừa
Chương 22: Ba văn tiền ngươi không mua được mắc lừa "Cái gì hầu tử."
"Ta đây chính là Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không."
"Những cái kia nhân vật chính với ngôn ngữ thô bỉ khó tả làm sao có thể so sánh với ta, Tôn Đại Thánh. Tôn Đại Thánh dùng Như Ý Kim Cô Bổng có thể lớn có thể nhỏ, đánh đều là nữ yêu tinh phong tao động lòng người."
Vương Thất Lang đi trên đường tức giận bất bình, hệt như những văn nhân tự cho mình siêu phàm, tự nhận có tài nhưng không gặp thời, nghèo kiết hủ lậu.
Ta đường đường Tây Du Ký vậy mà thua kém mấy bộ Tiểu Hoàng văn.
Không thể nhịn được.
Đi ngang qua một quán ăn khuya ven đường, ngửi thấy mùi thơm nóng hổi, Vương Thất Lang lập tức ngồi xuống.
"Chủ quán, cho một bát mì."
"Với lại gói giúp ta hai cái bánh bao chay mang về."
Ông chủ quán mì lập tức hô lớn: "Có ngay đây, khách quan đợi một lát."
Trong lúc Vương Thất Lang ngồi chờ, mọi người ở quán mì cũng bàn tán xôn xao về tin tức nóng hổi nhất phủ Đông Hải dạo gần đây.
"Có nghe nói hay không, mấy ngày trước ở phía đông có người nhìn thấy một thanh thần kiếm bay trên trời!"
"Không ít người còn thấy sau tiên kiếm còn có một con rồng, nghe nói là một con bạch long, các ngươi không thấy mới tiếc! Chỉ riêng cái đầu đã to hơn cả gian phòng, con mắt thì to bằng cối xay."
"Chậc chậc chậc, Đông Hải phủ chúng ta đúng là nơi linh thiêng, không chỉ có thần tiên mà còn có cả thần long."
"Ta nghe nói những ngày gần đây trời sắc không tốt, cũng là vì Long Vương gia tâm tình không tốt..."
"Các ngươi nói con rồng này từ biển đến hay từ trong nước đến?"
Hóa ra chuyện Chân Long hóa hình, tiên kiếm xuất thế, không chỉ ảnh hưởng đến những thế lực như Tề Vương Phủ, Diệp Tiên Khanh, Hậu Tề, Trường Sinh Quan ở Đông Hải phủ, mà ngay cả dân gian cũng xôn xao bàn tán.
Vương Thất Lang tỏ vẻ như có điều suy nghĩ, vừa lúc này chủ quán bưng bát mì đặt trước mặt hắn.
"Khách quan, của ngài đây."
Vừa ăn mì, Vương Thất Lang đột nhiên để ý tới rạp hát đối diện, cửa đóng then cài không một bóng người.
Trên đó viết ba chữ "Mai Đình Viên", nói là vườn nhưng thực chất chỉ là một tòa lầu nhỏ, có điều trông có vẻ không một bóng khách, quạnh quẽ đến lạ.
Còn không bằng quán mì ven đường thân thiện.
Hắn có vẻ suy tư điều gì đó, đột nhiên nảy ra một chủ ý.
--- --- --- Giờ phút này, chủ nhân Mai Đình Viên cùng chủ gánh hát đang đứng trong sân hướng ra ngoài ngóng trông, nhìn diễn viên trên đài ra sức biểu diễn, lại nhìn mấy vị khách ngồi dưới lưa thưa, Thấy cảnh tượng người đi lại tấp nập ngoài cửa nhưng không ai liếc mắt nhìn vào trong, cả hai thở dài.
Chủ gánh hát bất đắc dĩ lắc đầu: "Vé hát ế ẩm thế này, chỉ với mấy người xem như vậy thì làm sao duy trì được nữa!"
Chủ nhân Mai Đình Viên cuối cùng hạ quyết tâm, nhìn chủ gánh hát với vẻ mặt hung dữ: "Tất cả là tại các ngươi, các ngươi diễn cái thứ gì trên đài vậy?"
"Nếu hai ngày nữa mà vẫn không có khách, ta chỉ còn cách tìm cách khác thôi."
Chủ gánh hát lập tức nóng nảy, vội vàng tiến lên muốn xin xỏ chủ nhân Mai Đình Viên, nhưng đối phương nghênh ngang bỏ đi, không cho hắn cơ hội nào, xem ra đã hạ quyết tâm rồi.
Chủ gánh đứng ở cổng giậm chân, trong lòng càng thêm lo lắng cùng bất lực, thậm chí ngồi xổm xuống đất ôm mặt.
Nếu không có Mai Đình Viên ủng hộ, gánh hát của hắn với bao nhiêu nhân khẩu như vậy, e là khó mà sống sót tiếp.
Đang lúc chủ gánh lo lắng không yên, một người đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn.
"Chủ gánh có phải đang phiền não vì không chiêu dụ được khách? Ngược lại ta có thể cho chủ gánh một chủ ý."
Chủ gánh quay đầu lại, thấy một trung niên văn sĩ đứng trước mặt, vẻ mặt bình tĩnh, sắc mặt hiền lành.
Chính là Vương Thất Lang đã huyễn hóa dung mạo.
Chủ gánh đánh giá Vương Thất Lang một lượt, thấy khí vũ bất phàm, lập tức coi trọng mấy phần.
"Xin hỏi các hạ... chỉ điểm cho?"
Vương Thất Lang không chút khách khí, bước vào Mai Đình Viên rồi dạo một vòng.
Sau đó, hắn sai người tìm một đống thẻ tre, cưa thành từng đoạn nhỏ rồi viết chữ "Không" lên trên, riêng vài cái viết chữ "Nhất đẳng", "Thứ đẳng".
Nó đem tất cả thẻ tre thu vào một cái rương, đựng hơn nửa rương, phát ra tiếng động xào xạc.
Hắn đặt cái rương lên bàn ở cổng, bên cạnh dựng một tấm biển cao lớn, mọi người trong vườn đều nghi hoặc nhìn Vương Thất Lang, không biết hắn đang làm trò gì.
"Xin phép mượn túi tiền của chủ gánh dùng tạm."
Chủ gánh do dự một chút, vẫn là đem túi tiền giấu kỹ đưa cho hắn.
Vương Thất Lang nhìn một chút, bên trong có một ít bạc vụn, còn có một túi lớn tiền đồng.
Hắn cầm túi tiền mở ra, đặt lên mặt bàn, rồi viết năm chữ lớn lên tấm bảng bên cạnh.
"Xem kịch tặng bạc."
Chữ to như đấu.
Tấm bảng này lập tức thu hút sự chú ý của không ít người từ các cửa hàng đối diện trên đường, thậm chí có người ở quán mì bưng bát chạy sang.
Người đi đường cũng nhao nhao dừng bước, tụ tập trước cổng Mai Đình Viên chỉ trỏ.
"Làm cái gì vậy?"
"Xem kịch tặng bạc?"
"Chỉ cần xem kịch là được tặng?"
"Đâu ra chuyện tốt như vậy?"
Vương Thất Lang lập tức chỉ vào đám đông: "Này, ngươi nói đúng đấy, hôm nay đúng là có chuyện tốt như vậy, để ngươi gặp được rồi đây."
Hắn giơ tay lên thu hút ánh mắt mọi người, "Mọi người nhìn bên này, chỉ cần bỏ ba văn tiền là có thể bốc một thẻ tre trong cái rương gỗ này."
Sau đó hắn lại đưa tay chỉ vào túi tiền, để mọi người thấy tiền bạc bên trong, không khí càng thêm nóng hơn ba phần.
"Ai bốc trúng giải nhất, chỉ cần ba văn tiền là có thể thắng được một xâu ngân lượng."
"Ngoài ra còn có gạo, thịt heo, túi muối, trái cây các loại giải thưởng, phần thưởng phong phú, đảm bảo mọi người hài lòng."
Không ít người cảm thấy có chút thú vị, nhưng cũng có nhiều người lắc đầu.
Thấy vậy, Vương Thất Lang nâng giọng lên mấy phần, nói:
"Điều mấu chốt nằm ở chỗ này."
"Kể cả không trúng, mọi người cũng không bốc phí công."
Lúc này, có người hỏi: "Không trúng thì được gì?"
Vương Thất Lang vỗ bàn một cái, chỉ vào đám người.
"Nói không sai!"
"Không trúng cũng không bốc phí công, mọi người có thể vào vườn xem kịch."
Người vừa nãy liên tục gật đầu: "Vậy thì thế nào cũng không lỗ!"
Vương Thất Lang giơ tay hô to: "Ba văn tiền, không mua được của hớ."
"Ba văn tiền, không mua được mắc lừa."
"Ba văn tiền, không chỉ được bốc thăm trúng thưởng lớn mà còn được xem kịch."
"Các vị còn không mau tranh thủ thời gian thử vận may đi nào?"
Bị Vương Thất Lang khuấy động như vậy, không ít người trong đám đông đều động lòng, lập tức có người đứng ra.
"Ta đi thử xem, không trúng cũng được vào xem kịch, không lỗ."
Có người đi đầu, tự nhiên càng nhiều người hùa theo.
Chẳng bao lâu, rạp hát vốn vắng vẻ lập tức trở nên đông đúc náo nhiệt.
Chủ gánh hát bận trước bận sau, lập tức sắp xếp người lên đài biểu diễn.
Những người này đến không chỉ mua vé mà còn gọi đồ ăn thức uống, trái cây, điểm tâm, có người còn muốn nhã tọa bao sương, thấy hay thì thưởng thêm tiền, cộng lại có khi còn nhiều hơn cả tiền vé.
Cuối cùng, chủ gánh hát bận tối mắt tối mũi rốt cuộc cũng rảnh tay, đến gặp Vương Thất Lang đang ngồi uống trà ở hậu trường: "May mắn mà có ngài, ngài chính là đại ân nhân của tất cả mọi người trong gánh hát chúng tôi!"
"Sau này ngài sẽ là ân công của gánh hát Hồ gia ta."
Vương Thất Lang lắc đầu: "Bất quá chỉ là chiêu dụ khách tới, nếu không giữ chân được khách thì cũng không phải kế lâu dài."
"Gánh hát vẫn nên diễn những vở hay, mới có thể tạo dựng tên tuổi, mới có thể lăng xê đào kép."
"Có tên tuổi cùng đào kép, mới có thể đứng vững được."
Chủ gánh hát thấy bộ dáng này của Vương Thất Lang thì biết hắn còn có chỉ điểm, trong lòng mừng khôn xiết: "Ân công có cao kiến gì chăng?"
Vương Thất Lang không nói gì, lấy ra một quyển sách từ trong ngực.
Chủ gánh hát vội vàng đón lấy: "Đây chẳng lẽ là sách mà ân công viết ra sao? Vậy ta phải hảo hảo đọc mới được."
Uống hết một chén trà, hắn đọc qua loa non nửa quyển, rồi liên tục tán thưởng: "Hay! Hay!"
Nhưng sau đó, hắn do dự nhìn về phía Vương Thất Lang: "Có điều quyển sách này khó mà chuyển thể thành kịch bản, dựng thành vở diễn!"
Vương Thất Lang gật đầu, hắn lấy "Tây Du Ký" ra chỉ là để dẫn dắt cho sự chuẩn bị phía sau: "Quyển sách này là ta viết lúc trước, nhưng gần đây ta lại viết một kịch bản khác, có lẽ vừa vặn có thể giải quyết cái cấp bách này của ngươi."
Hồ chủ gánh vội vàng nói: "Ân công có tài văn chương như vậy, kịch bản viết ra tất nhiên cũng là có một không hai trên đời."
"Xin hỏi ân công, đó là câu chuyện gì?"
Vương Thất Lang: "Đó là một câu chuyện có ân oán tình thù, yêu ma quỷ quái, tài tử giai nhân, ác bá hào cường."
"Hai ngày nữa ta sẽ viết xong rồi mang đến cho ngươi."
Hồ chủ gánh nghe xong lập tức cảm thấy rất đáng tin.
"Chỉ cần ân công mang đến, ta lập tức cho gánh hát tiến hành bố trí, hơn nữa xin cứ yên tâm, đến lúc đó sẽ để tên của ân công ở vị trí đầu tiên, tiền bạc nên đưa cũng tuyệt đối không thiếu."
Vương Thất Lang làm ra vẻ cao nhân: "Xem như là được rồi, xem như là được rồi."
"Ta làm việc này hoàn toàn là vì thấy chủ gánh ngươi ngồi xổm ở trên đường đau khổ, trong lòng không đành lòng, chứ không phải vì tiền tài."
Vương Thất Lang đạt được mục đích, liền quay người tiêu sái rời đi.
Lúc này, một đào kép vừa mặc xong hý phục từ hậu trường bước ra: "Chủ gánh, hôm nay chúng ta đúng là gặp được cao nhân rồi."
Hồ chủ gánh nhìn thấy người, cuối cùng nhịn không được thổ lộ hết cảm xúc trong lòng: "Ân công đúng là một đại thiện nhân a."
"Ta đây chính là Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không."
"Những cái kia nhân vật chính với ngôn ngữ thô bỉ khó tả làm sao có thể so sánh với ta, Tôn Đại Thánh. Tôn Đại Thánh dùng Như Ý Kim Cô Bổng có thể lớn có thể nhỏ, đánh đều là nữ yêu tinh phong tao động lòng người."
Vương Thất Lang đi trên đường tức giận bất bình, hệt như những văn nhân tự cho mình siêu phàm, tự nhận có tài nhưng không gặp thời, nghèo kiết hủ lậu.
Ta đường đường Tây Du Ký vậy mà thua kém mấy bộ Tiểu Hoàng văn.
Không thể nhịn được.
Đi ngang qua một quán ăn khuya ven đường, ngửi thấy mùi thơm nóng hổi, Vương Thất Lang lập tức ngồi xuống.
"Chủ quán, cho một bát mì."
"Với lại gói giúp ta hai cái bánh bao chay mang về."
Ông chủ quán mì lập tức hô lớn: "Có ngay đây, khách quan đợi một lát."
Trong lúc Vương Thất Lang ngồi chờ, mọi người ở quán mì cũng bàn tán xôn xao về tin tức nóng hổi nhất phủ Đông Hải dạo gần đây.
"Có nghe nói hay không, mấy ngày trước ở phía đông có người nhìn thấy một thanh thần kiếm bay trên trời!"
"Không ít người còn thấy sau tiên kiếm còn có một con rồng, nghe nói là một con bạch long, các ngươi không thấy mới tiếc! Chỉ riêng cái đầu đã to hơn cả gian phòng, con mắt thì to bằng cối xay."
"Chậc chậc chậc, Đông Hải phủ chúng ta đúng là nơi linh thiêng, không chỉ có thần tiên mà còn có cả thần long."
"Ta nghe nói những ngày gần đây trời sắc không tốt, cũng là vì Long Vương gia tâm tình không tốt..."
"Các ngươi nói con rồng này từ biển đến hay từ trong nước đến?"
Hóa ra chuyện Chân Long hóa hình, tiên kiếm xuất thế, không chỉ ảnh hưởng đến những thế lực như Tề Vương Phủ, Diệp Tiên Khanh, Hậu Tề, Trường Sinh Quan ở Đông Hải phủ, mà ngay cả dân gian cũng xôn xao bàn tán.
Vương Thất Lang tỏ vẻ như có điều suy nghĩ, vừa lúc này chủ quán bưng bát mì đặt trước mặt hắn.
"Khách quan, của ngài đây."
Vừa ăn mì, Vương Thất Lang đột nhiên để ý tới rạp hát đối diện, cửa đóng then cài không một bóng người.
Trên đó viết ba chữ "Mai Đình Viên", nói là vườn nhưng thực chất chỉ là một tòa lầu nhỏ, có điều trông có vẻ không một bóng khách, quạnh quẽ đến lạ.
Còn không bằng quán mì ven đường thân thiện.
Hắn có vẻ suy tư điều gì đó, đột nhiên nảy ra một chủ ý.
--- --- --- Giờ phút này, chủ nhân Mai Đình Viên cùng chủ gánh hát đang đứng trong sân hướng ra ngoài ngóng trông, nhìn diễn viên trên đài ra sức biểu diễn, lại nhìn mấy vị khách ngồi dưới lưa thưa, Thấy cảnh tượng người đi lại tấp nập ngoài cửa nhưng không ai liếc mắt nhìn vào trong, cả hai thở dài.
Chủ gánh hát bất đắc dĩ lắc đầu: "Vé hát ế ẩm thế này, chỉ với mấy người xem như vậy thì làm sao duy trì được nữa!"
Chủ nhân Mai Đình Viên cuối cùng hạ quyết tâm, nhìn chủ gánh hát với vẻ mặt hung dữ: "Tất cả là tại các ngươi, các ngươi diễn cái thứ gì trên đài vậy?"
"Nếu hai ngày nữa mà vẫn không có khách, ta chỉ còn cách tìm cách khác thôi."
Chủ gánh hát lập tức nóng nảy, vội vàng tiến lên muốn xin xỏ chủ nhân Mai Đình Viên, nhưng đối phương nghênh ngang bỏ đi, không cho hắn cơ hội nào, xem ra đã hạ quyết tâm rồi.
Chủ gánh đứng ở cổng giậm chân, trong lòng càng thêm lo lắng cùng bất lực, thậm chí ngồi xổm xuống đất ôm mặt.
Nếu không có Mai Đình Viên ủng hộ, gánh hát của hắn với bao nhiêu nhân khẩu như vậy, e là khó mà sống sót tiếp.
Đang lúc chủ gánh lo lắng không yên, một người đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn.
"Chủ gánh có phải đang phiền não vì không chiêu dụ được khách? Ngược lại ta có thể cho chủ gánh một chủ ý."
Chủ gánh quay đầu lại, thấy một trung niên văn sĩ đứng trước mặt, vẻ mặt bình tĩnh, sắc mặt hiền lành.
Chính là Vương Thất Lang đã huyễn hóa dung mạo.
Chủ gánh đánh giá Vương Thất Lang một lượt, thấy khí vũ bất phàm, lập tức coi trọng mấy phần.
"Xin hỏi các hạ... chỉ điểm cho?"
Vương Thất Lang không chút khách khí, bước vào Mai Đình Viên rồi dạo một vòng.
Sau đó, hắn sai người tìm một đống thẻ tre, cưa thành từng đoạn nhỏ rồi viết chữ "Không" lên trên, riêng vài cái viết chữ "Nhất đẳng", "Thứ đẳng".
Nó đem tất cả thẻ tre thu vào một cái rương, đựng hơn nửa rương, phát ra tiếng động xào xạc.
Hắn đặt cái rương lên bàn ở cổng, bên cạnh dựng một tấm biển cao lớn, mọi người trong vườn đều nghi hoặc nhìn Vương Thất Lang, không biết hắn đang làm trò gì.
"Xin phép mượn túi tiền của chủ gánh dùng tạm."
Chủ gánh do dự một chút, vẫn là đem túi tiền giấu kỹ đưa cho hắn.
Vương Thất Lang nhìn một chút, bên trong có một ít bạc vụn, còn có một túi lớn tiền đồng.
Hắn cầm túi tiền mở ra, đặt lên mặt bàn, rồi viết năm chữ lớn lên tấm bảng bên cạnh.
"Xem kịch tặng bạc."
Chữ to như đấu.
Tấm bảng này lập tức thu hút sự chú ý của không ít người từ các cửa hàng đối diện trên đường, thậm chí có người ở quán mì bưng bát chạy sang.
Người đi đường cũng nhao nhao dừng bước, tụ tập trước cổng Mai Đình Viên chỉ trỏ.
"Làm cái gì vậy?"
"Xem kịch tặng bạc?"
"Chỉ cần xem kịch là được tặng?"
"Đâu ra chuyện tốt như vậy?"
Vương Thất Lang lập tức chỉ vào đám đông: "Này, ngươi nói đúng đấy, hôm nay đúng là có chuyện tốt như vậy, để ngươi gặp được rồi đây."
Hắn giơ tay lên thu hút ánh mắt mọi người, "Mọi người nhìn bên này, chỉ cần bỏ ba văn tiền là có thể bốc một thẻ tre trong cái rương gỗ này."
Sau đó hắn lại đưa tay chỉ vào túi tiền, để mọi người thấy tiền bạc bên trong, không khí càng thêm nóng hơn ba phần.
"Ai bốc trúng giải nhất, chỉ cần ba văn tiền là có thể thắng được một xâu ngân lượng."
"Ngoài ra còn có gạo, thịt heo, túi muối, trái cây các loại giải thưởng, phần thưởng phong phú, đảm bảo mọi người hài lòng."
Không ít người cảm thấy có chút thú vị, nhưng cũng có nhiều người lắc đầu.
Thấy vậy, Vương Thất Lang nâng giọng lên mấy phần, nói:
"Điều mấu chốt nằm ở chỗ này."
"Kể cả không trúng, mọi người cũng không bốc phí công."
Lúc này, có người hỏi: "Không trúng thì được gì?"
Vương Thất Lang vỗ bàn một cái, chỉ vào đám người.
"Nói không sai!"
"Không trúng cũng không bốc phí công, mọi người có thể vào vườn xem kịch."
Người vừa nãy liên tục gật đầu: "Vậy thì thế nào cũng không lỗ!"
Vương Thất Lang giơ tay hô to: "Ba văn tiền, không mua được của hớ."
"Ba văn tiền, không mua được mắc lừa."
"Ba văn tiền, không chỉ được bốc thăm trúng thưởng lớn mà còn được xem kịch."
"Các vị còn không mau tranh thủ thời gian thử vận may đi nào?"
Bị Vương Thất Lang khuấy động như vậy, không ít người trong đám đông đều động lòng, lập tức có người đứng ra.
"Ta đi thử xem, không trúng cũng được vào xem kịch, không lỗ."
Có người đi đầu, tự nhiên càng nhiều người hùa theo.
Chẳng bao lâu, rạp hát vốn vắng vẻ lập tức trở nên đông đúc náo nhiệt.
Chủ gánh hát bận trước bận sau, lập tức sắp xếp người lên đài biểu diễn.
Những người này đến không chỉ mua vé mà còn gọi đồ ăn thức uống, trái cây, điểm tâm, có người còn muốn nhã tọa bao sương, thấy hay thì thưởng thêm tiền, cộng lại có khi còn nhiều hơn cả tiền vé.
Cuối cùng, chủ gánh hát bận tối mắt tối mũi rốt cuộc cũng rảnh tay, đến gặp Vương Thất Lang đang ngồi uống trà ở hậu trường: "May mắn mà có ngài, ngài chính là đại ân nhân của tất cả mọi người trong gánh hát chúng tôi!"
"Sau này ngài sẽ là ân công của gánh hát Hồ gia ta."
Vương Thất Lang lắc đầu: "Bất quá chỉ là chiêu dụ khách tới, nếu không giữ chân được khách thì cũng không phải kế lâu dài."
"Gánh hát vẫn nên diễn những vở hay, mới có thể tạo dựng tên tuổi, mới có thể lăng xê đào kép."
"Có tên tuổi cùng đào kép, mới có thể đứng vững được."
Chủ gánh hát thấy bộ dáng này của Vương Thất Lang thì biết hắn còn có chỉ điểm, trong lòng mừng khôn xiết: "Ân công có cao kiến gì chăng?"
Vương Thất Lang không nói gì, lấy ra một quyển sách từ trong ngực.
Chủ gánh hát vội vàng đón lấy: "Đây chẳng lẽ là sách mà ân công viết ra sao? Vậy ta phải hảo hảo đọc mới được."
Uống hết một chén trà, hắn đọc qua loa non nửa quyển, rồi liên tục tán thưởng: "Hay! Hay!"
Nhưng sau đó, hắn do dự nhìn về phía Vương Thất Lang: "Có điều quyển sách này khó mà chuyển thể thành kịch bản, dựng thành vở diễn!"
Vương Thất Lang gật đầu, hắn lấy "Tây Du Ký" ra chỉ là để dẫn dắt cho sự chuẩn bị phía sau: "Quyển sách này là ta viết lúc trước, nhưng gần đây ta lại viết một kịch bản khác, có lẽ vừa vặn có thể giải quyết cái cấp bách này của ngươi."
Hồ chủ gánh vội vàng nói: "Ân công có tài văn chương như vậy, kịch bản viết ra tất nhiên cũng là có một không hai trên đời."
"Xin hỏi ân công, đó là câu chuyện gì?"
Vương Thất Lang: "Đó là một câu chuyện có ân oán tình thù, yêu ma quỷ quái, tài tử giai nhân, ác bá hào cường."
"Hai ngày nữa ta sẽ viết xong rồi mang đến cho ngươi."
Hồ chủ gánh nghe xong lập tức cảm thấy rất đáng tin.
"Chỉ cần ân công mang đến, ta lập tức cho gánh hát tiến hành bố trí, hơn nữa xin cứ yên tâm, đến lúc đó sẽ để tên của ân công ở vị trí đầu tiên, tiền bạc nên đưa cũng tuyệt đối không thiếu."
Vương Thất Lang làm ra vẻ cao nhân: "Xem như là được rồi, xem như là được rồi."
"Ta làm việc này hoàn toàn là vì thấy chủ gánh ngươi ngồi xổm ở trên đường đau khổ, trong lòng không đành lòng, chứ không phải vì tiền tài."
Vương Thất Lang đạt được mục đích, liền quay người tiêu sái rời đi.
Lúc này, một đào kép vừa mặc xong hý phục từ hậu trường bước ra: "Chủ gánh, hôm nay chúng ta đúng là gặp được cao nhân rồi."
Hồ chủ gánh nhìn thấy người, cuối cùng nhịn không được thổ lộ hết cảm xúc trong lòng: "Ân công đúng là một đại thiện nhân a."
Bạn cần đăng nhập để bình luận