Chỉ Cầu Một Thế Tiêu Dao Nhân Gian

Chương 23: Không muốn không muốn

Chương 23: Không Muốn, Không Muốn
Đêm khuya.
Vương Thất Lang ngồi trên nóc nhà bếp trong Tề Vương Phủ, một tay cầm đùi gà, một tay cầm bút chấm mực lên trang giấy trống trải đặt trên đầu gối, vẩy mực múa bút.
Từ chỗ này có thể nhìn thấy mọi động tĩnh trong Tề Vương Phủ, lại là vị trí trung tâm.
Chỉ cần Lý Thức triệu kiến ai đó, hoặc là Diệp Tiên Khanh, Hỏa Đầu Đà, Lam Tịch Nhan có động tĩnh gì, hắn sẽ lập tức phát giác.
Hơn nữa nơi này mười phần bí mật, dù thấy người đến người đi, nhưng toàn là nô bộc Tề Vương Phủ, bọn họ không thể phát hiện tung tích Vương Thất Lang.
Mà đám người Diệp Tiên Khanh, Lam Tịch Nhan, Hỏa Đầu Đà, tuyệt đối không đến loại chỗ bếp núc này.
Trên trang sách đang viết ba chữ: "Bạch Long Truyện".
Đây chính là kịch bản Vương Thất Lang muốn viết, rõ ràng là muốn ké nhiệt độ Chân Long xuất thế!
Vương Thất Lang chấp bút, phác thảo kịch bản, gật gù đắc ý.
"Câu chuyện xảy ra ở ven hồ Tây Tử Dương Châu, Tôn Ngộ Không mất ký ức chuyển thế thành phàm nhân trải qua kiếp số, họ Hứa tên Tuyên, tự Hán Văn."
"Đường Tăng thì phái Hộ Pháp dưới trướng là Pháp Hải xuống phàm, để có cơ hội độ Tôn Ngộ Không chuyển kiếp."
"Mà ngàn năm trước kia, Tôn Ngộ Không cứu Bạch Tố Trinh vừa mới tu hành, ngàn năm sau tu thành bạch long Bạch Tố Trinh biết tin Tôn Ngộ Không chuyển thế hạ phàm, đến tìm Tôn Ngộ Không, Pháp Hải sao có thể ngồi nhìn đồ nhi mình lâm vào tình kiếp..."
"Bạch Tố Trinh dùng thanh Tử Thanh Tiên Kiếm, ai rút được Tử Thanh Tiên Kiếm, người đó là Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không chuyển thế."
"Bên bờ Tây Tử, một khúc sầu triền miên..."
Vương Thất Lang vung bút viết lia lịa, không màng cảm xúc của người khác, tự cho là cao minh.
"Hay!"
"Kề sát thời sự, nhất định sẽ hot."
"Chỉ cần "Bạch Long Truyện" diễn hay, vang dội Đông Hải phủ, "Tây Du Ký" cũng xác định chắc chắn sẽ ăn theo bán chạy."
"Đến lúc đó bày sách trước cửa rạp hát bán, chỉ cần thành công lần đầu, các hiệu sách khác chắc chắn tranh nhau bán."
Đương nhiên, đừng mong hiệu sách năm nay đưa tiền cho ngươi.
Bán sách cho ngươi là nể mặt ngươi lắm rồi.
Không đòi tiền ngươi là may, ngươi còn dám đòi tiền hiệu sách.
Vương Thất Lang còn có kế hoạch tiếp theo: "Đến lúc đó thuê mấy người kể chuyện, ba trăm sáu mươi lăm ngày mỗi năm kể "Tây Du Ký" cho ta nghe."
"Thuê thêm mấy gánh hát, đem "Bạch Long Truyện" và "Tây Du Ký" truyền khắp Xích Châu, truyền đến kinh thành."
Chàng thiếu niên ngậm một ngụm cắn miếng đùi gà: "Nếu như thế này còn không nổi, lão tử sẽ viết một bản Tôn Đại Thánh Định Thân Thất Tiên Nữ, Đường Hòa Thượng Dâm Loạn Nữ Nhi Quốc."
Ban ngày còn chính nghĩa nói mua sách không có ai đứng đắn, ban đêm tư tưởng đã sa đọa, thông đồng làm bậy viết tiểu Hoàng văn.
Hết cách, sư mệnh như núi a!
Đang múa bút thành văn, Vương Thất Lang đột nhiên nghe thấy tiếng động rất nhỏ.
"Không muốn."
"Không muốn."
Nghe thấy âm thanh này, Vương Thất Lang vểnh tai lên, lắng nghe cẩn thận xem tiếng động phát ra từ đâu.
Sau đó hắn lập tức lật người xuống khỏi nóc nhà, xuất hiện trên một đầu tường.
Chỉ thấy trong một sân yên tĩnh không người, hai người ôm nhau sau hòn giả sơn.
Hai người xem chừng vội vã không nhịn nổi, xúc động đến cực điểm.
Nhìn kỹ, một trong hai người lại là Từ Vân đệ tử của Diệp Tiên Khanh.
Còn lại là một nữ tử mặc lam sam, tóc dài búi sau đầu rủ xuống bên hông, thanh lệ pha chút đáng yêu.
Nữ tử có chút kháng cự và sợ hãi, nhìn về phía hòn giả sơn: "Sẽ bị sư phụ phát hiện."
Từ Vân tướng mạo âm nhu, tính cách lại cường thế ngoài dự đoán, nữ đệ tử Long Như Ý như kiểu cự còn nghênh, trước mặt gã không có sức chống cự.
Từ Vân ôm chặt Long Như Ý vào lòng: "Như Ý, đừng sợ."
"Chúng ta không ở Xương Kinh, nơi này là địa giới Trường Sinh Quan và Tề Vương Phủ, sư phụ không có thế lực gì ở đây, đây là cơ hội của chúng ta."
"Ngày mai sư phụ sẽ bảo ngươi đi mua sắm, lúc đó sẽ có người đến đón ngươi, đưa ngươi một đường đến Dương Châu."
"Chỉ cần sư phụ không tìm được ngươi, qua một thời gian sẽ không nhớ tới ngươi nữa, vài ngày nữa hắn sẽ thu một nữ đệ tử khác, ngươi sẽ thoát khỏi khống chế của hắn."
"Ở đó ta đã an bài xong, ngươi cứ yên tâm ở lại đó."
"Đợi ta sắp xếp xong xuôi bên này, ta sẽ đến tìm ngươi."
Long Như Ý nghe xong không vui, ngược lại càng hoảng sợ: "Sư phụ mà bắt được ta, sẽ giết ta."
Từ Vân mặt mày nhu tình: "Nghe ta là được."
Hai người lại dính vào nhau, bất quá lúc này trên trời bỗng nhiên vang tiếng sấm.
"Ầm ầm!"
Hai người lập tức bừng tỉnh, nhìn ngó xung quanh, sửa sang quần áo rồi rời đi.
Vương Thất Lang nhìn lên trời mưa lất phất, chậm rãi giơ ô giấy dầu lên.
"Móa!"
"Lại mưa."
—— —— —— —— ----
Trong thư phòng, ánh nến sáng trưng.
Lý Thức tĩnh tọa trên ghế chủ vị, cố gắng giữ uy nghiêm và khí độ.
Diệp Tiên Khanh ngồi phía bên trái, đang vuốt ve một chiếc bình ngọc, yêu thích không buông tay.
"Chân nhân thích thế, cứ mang về đi!" Lý Thức thấy Diệp Tiên Khanh thích chiếc ấm ngọc này, liền tặng cho gã.
"Ấm ngọc này thực sự tinh mỹ, đa tạ thế tử mỹ ý." Diệp Tiên Khanh không hề khách khí.
Hỏa Đầu Đà đứng một bên, lấy ra một bức họa chân dung.
"Diệp chân nhân, người này tên Đan Thịnh, là cháu của Thái tử Mạt Đế Hậu Tề."
"Năm đó Hậu Tề quốc bị Đại Tuyên ta tiêu diệt, Thái tử Tề Mạt Đế được yêu tăng Cổ Đà Tự cứu ra khỏi Đông Hải phủ, nhiều năm qua bí mật mưu đồ phục quốc ở Xích Châu, phản Đại Tuyên ta."
"Mười năm trước tên tặc này làm loạn, bị Tề Vương tru diệt, dư nghiệt Hậu Tề giờ chỉ còn Đan Thịnh."
"Nhưng những ngày này, đám dư nghiệt Hậu Tề lại rục rịch, hẳn là nhắm vào Chân Long này mà đến."
Tề Vương ngày xưa được phong đến Đông Hải phủ, chính là để trấn áp đám dư nghiệt Hậu Tề, tự nhiên hiểu rõ bọn chúng nhất.
Diệp Tiên Khanh có chút cao ngạo, đến cả nói cũng không muốn nói với Hỏa Đầu Đà, mà nhìn về phía Lý Thức.
"Thế tử, có vật gì liên quan tới dư nghiệt Hậu Tề không?"
Lý Thức: "Chân nhân đã nói, ta đã phái người đi tìm hôm qua."
Đệ tử Thác Bạt Hạo của Hỏa Đầu Đà lập tức bưng một chiếc túi thêu lên, trên đó thêu hai chữ bình an, bên trong là một búi tóc.
Đây là vật hộ thân trẻ con vùng Xích Châu thường đeo trên cổ.
Diệp Tiên Khanh cầm lên: "Ta có một pháp, mượn vật tìm người, nhưng phải ở cự ly gần, thế tử nói người này ở ngay Đông Hải phủ, vậy ta thử xem."
Lý Thức gật đầu: "Chân nhân cần người cứ mở miệng."
Diệp Tiên Khanh cáo từ rồi về viện của mình.
Vừa ngâm chân, vừa nghĩ xem nên tìm Đan Thịnh như thế nào: "Cứ để Từ Vân đi làm."
Long Như Ý đang xoa chân cho Diệp Tiên Khanh, không để ý nên lỡ tay làm đổ chậu.
"Loảng xoảng!"
Long Như Ý giật mình muốn rớt tim ra ngoài, cúi gằm mặt, không dám nhìn Diệp Tiên Khanh: "Sư phụ, con đi đổi chậu nước khác ngay."
Diệp Tiên Khanh cúi đầu xuống, lập tức thấy Long Như Ý chột dạ bối rối, sợ hãi không thôi.
Bậc Nguyên Thần chân nhân, có thể thấy ba ngàn thế giới trong nước, lại nhìn thấu âm dương hai cõi, gã lập tức phát giác Long Như Ý không bình thường.
"Ngươi vội cái gì?"
"Sợ ta?"
Diệp Tiên Khanh kéo Long Như Ý đi, nhìn chằm chằm vào mắt nàng.
"Không đúng..."
"Ngươi sợ ta phát hiện gì?"
"Ngươi giấu ta chuyện gì?"
Long Như Ý tuy là đệ tử của Diệp Tiên Khanh, kỳ thực chỉ là món đồ chơi, không hề thông tu hành.
Mắt Diệp Tiên Khanh lóe bạch quang, Long Như Ý run lẩy bẩy trong vòng tay vạm vỡ của Diệp Tiên Khanh.
"Ngươi tự nói đi?"
"Hay để ta khiến ngươi nói?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận