Cầu Ma Diệt Thần

Chương 645: Cầm đạo (thượng)

Chương 645: Cầm đạo (thượng)
"Đa tạ tiền bối." Phùng Diễm cảm kích nói.
Tâm Minh lão nhân lặng lẽ gật đầu, rồi hướng thẳng phòng trúc giữa rừng trúc mà đi.
"Mộ Dung tiểu thư."
Phùng Diễm nhìn Mộ Dung Yên Nhi: "Xin lỗi, ta muốn ở lại cùng Tâm Minh tiền bối học đàn, e rằng chỉ có thể để một mình ngươi trở về."
"Diễm tiên sinh khách khí rồi." Mộ Dung Yên Nhi cười nhạt: "Hôm nay tiên sinh bằng lòng cùng Yên Nhi đi ra ngoài, đã khiến ta vô cùng cảm kích, sao dám đòi hỏi nhiều hơn? Chỉ là ta không ngờ, Diễm tiên sinh ngài lại muốn học đàn?"
Phùng Diễm cười một tiếng.
Đừng nói Mộ Dung Yên Nhi, ngay cả chính hắn cũng không ngờ rằng, một lòng chỉ truy cầu võ đạo như hắn, có một ngày lại đi học đánh đàn.
"Trên thế giới này mọi con đường đều có điểm tương đồng." Phùng Diễm nói: "Cầm đạo này đối với việc tu luyện võ đạo của ta có trợ giúp rất lớn."
Mộ Dung Yên Nhi hiểu ý: "Đã vậy, Diễm tiên sinh cứ ở lại Tử Trúc Lâm này đi, Yên Nhi xin cáo từ."
Phùng Diễm gật đầu: "Nếu Mộ Dung gia gặp nguy khốn, cứ đến Tử Trúc Lâm này tìm ta, trong khoảng thời gian ngắn, chắc hẳn ta sẽ luôn ở đây."
Mộ Dung Yên Nhi cũng chậm rãi gật đầu, rồi nhìn Phùng Diễm lần cuối, mới u oán rời đi.
Ngày mai nàng đã phải đến Tam Nguyên tông, mà Phùng Diễm chẳng bao lâu nữa cũng sẽ rời khỏi nơi này, sau này hai người họ e là khó có ngày gặp lại.
Mộ Dung Yên Nhi tất nhiên có chút không thích trong lòng, nhưng cũng đành vậy, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình!
"Thật là một khúc gỗ không hiểu phong tình!" Mộ Dung Yên Nhi chỉ biết lầm bầm một câu trong lòng, bóng dáng tuyệt mỹ nhanh chóng biến mất ở cuối rừng trúc.
...
Mộ Dung Yên Nhi đi rồi, Phùng Diễm liền vội vã theo bóng lưng Tâm Minh lão nhân mà đi, rất nhanh hắn thấy hai gian phòng trúc ở sâu nhất trong rừng trúc.
Hai gian phòng trúc, diện tích không lớn, trái lại có phần tinh xảo, mà trên nhà trúc mọc đầy rêu xanh, xem ra hai gian phòng trúc này tồn tại đã lâu.
Trong một gian phòng trúc, chỉ có chiếc bàn trúc đơn sơ cùng một chiếc giường trúc, Tâm Minh lão nhân lẳng lặng ngồi ngay ngắn trên giường hẹp, chiếc đàn cổ màu nâu được ông ôm vào lòng, sắc mặt cổ kim không gợn sóng.
"Tiểu hữu, gian phòng này là nơi lão phu nghỉ ngơi, gian phòng bên cạnh mới là nơi chứa đựng tâm đắc cả đời của lão phu, ngươi có thể đến xem." Tâm Minh lão nhân nói.
Phùng Diễm khẽ gật đầu.
Rất nhanh, Phùng Diễm đến trước cửa gian phòng trúc còn lại, mở cửa, một luồng khí tức cổ xưa lập tức từ trong nhà lan tỏa ra, Phùng Diễm nhìn vào, chỉ thấy trong gian nhà trúc đơn sơ tồn tại không ít giá sách, trên giá sách trưng bày lặng lẽ không ít thẻ tre.
Phùng Diễm bước vào phòng trúc, tùy tiện cầm lấy một thẻ tre trên giá sách, xem dòng chữ bên trên.
"Đông duyệt thanh linh khúc!"
Năm chữ lớn đầu tiên hiện ra trước mắt Phùng Diễm.
"Khúc phổ?" Phùng Diễm nhíu mày, rồi thả thẻ tre trong tay xuống, nhìn đến những thẻ tre khác.
Trên giá sách có gần trăm thẻ tre, hầu như hơn chín mươi phần trăm đều là các loại khúc phổ, Phùng Diễm xem qua hồi lâu, cuối cùng trong vô số thẻ tre này, tìm được những tâm đắc về cầm đạo của Tâm Minh lão nhân.
Phùng Diễm lật xem thẻ tre, quan sát những tâm đắc viết trên thẻ trúc.
"Lão phu một đời, tìm khắp thế giới các loại khúc đàn, dồn hết sức lực cả đời, đối với sự lĩnh ngộ và lý giải các loại khúc đàn, đạt được những tâm đắc như sau..."
"Cầm đạo... Là thiên địa đại đạo, trọng ở cái tâm!"
"Tâm như Không Minh, đều có thể đánh đàn... Tâm vô tạp niệm, là căn bản của đàn!"
"Vì vậy, bước đầu tiên của cầm đạo, chính là phải có một trái tim Xích Tử!"
"Tâm thành, lòng tĩnh lặng, Tâm Minh, thì có thể lấy thiên địa làm đàn, vạn vật làm khúc!"
Phùng Diễm thấy đến đây, đáy lòng chấn động.
"Lấy thiên địa làm đàn, vạn vật làm khúc?"
"Tâm Minh lão nhân này, vừa rồi gảy hai bài từ khúc kia, đều khiến bổn nguyên giữa đất trời cùng múa, hiển nhiên đã đạt đến cảnh giới này, tâm cảnh của ông... rất cao!" Phùng Diễm thầm than.
Tâm cảnh, cũng là yếu tố người tu luyện nhất định phải có.
Như Phùng Diễm, tâm cảnh cũng coi là tốt, quyết chí không rời truy cầu con đường tối cường, nhưng loại tâm cảnh này chỉ có thể coi là ngoan cường.
So với Tâm Minh lão nhân, bực người có thể khiến đất trời cùng múa với tâm cảnh bao la rộng lớn như vậy, còn kém quá xa.
"Xích Tử Chi Tâm?" Phùng Diễm không khỏi lộ ra vẻ cười khổ.
Tâm đắc của Tâm Minh lão nhân chia cầm đạo thành ba bước, nhưng chỉ riêng bước đầu tiên, điều kiện Xích Tử Chi Tâm đã làm khó Phùng Diễm.
Xích Tử Chi Tâm... thiện lương, thuần mỹ!
Nhưng từ khi Phùng Diễm sinh ra đến nay, cùng nhau đi tới, đến đâu cũng là tinh phong huyết vũ, cường giả chết trong tay hắn không biết bao nhiêu, trái tim Xích Tử đã sớm bị vô tận bạo lực và giết chóc thay thế, giờ nói với hắn về Xích Tử Chi Tâm?
"Cầm đạo tam đại bước, chỉ riêng bước đầu tiên này, ta đã rất khó đạt được." Phùng Diễm thầm nói.
Trái tim Xích Tử của hắn đã sớm bị giết chóc thay thế, nhưng cũng có cơ hội khôi phục, nhưng hiện tại... khi một thân bạo lệ chi khí còn chưa được hóa giải, muốn đạt đến bước này, vẫn còn quá sớm.
"Cầm đạo cũng giống như võ đạo, căn cơ vô cùng quan trọng, mà ta trước đây vốn không có chút hiểu biết nào về cầm đạo, bây giờ trên đường nghiên cứu cầm đạo, xác thực không dễ dàng." Phùng Diễm khẽ thở dài, rồi ánh mắt nhanh chóng xem lướt qua toàn bộ tâm đắc, liền thả thẻ tre xuống.
Khi chưa đạt được bước Xích Tử Chi Tâm này, hai bước sau hắn biết cũng vô dụng.
Phùng Diễm lại nhìn sang những thẻ tre bên cạnh, một thẻ tre có tên "Khúc đàn quy nạp" thu hút ánh mắt hắn.
Phùng Diễm cầm lấy thẻ tre đó.
"Lão phu cả đời đàn liền vô số khúc đàn thế gian, chỉ có một khúc vô pháp bắn ra, đặc biệt đem các loại khúc phổ trân quý thế gian bài danh làm ra quy nạp như sau..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận