Cầu Ma Diệt Thần

Chương 479: Thiên Nguyên cổ trì (thượng)

**Chương 479: Thiên Nguyên cổ trì (thượng)**
*Vù vù*
Âm thanh trầm thấp đi kèm với tòa đại môn cổ xưa kia hoàn toàn mở rộng xuống, khí tức cổ xưa từ giữa thông đạo hắc ám tản ra, giờ khắc này, ánh mắt tất cả mọi người đều trở nên cực nóng.
Nơi này yên lặng ngàn năm tháng ngày, cung điện cổ xưa chung quy lại một lần nữa mở rộng đại môn, nhất thời, tất cả mọi người phát cuồng!
"Đi!"
"Vào điện!"
"Nhanh!"
Trên vùng đất hoang vu, vô số thân ảnh bạo trùng, từng thân hình đều tản ra khí tức đáng sợ, tranh nhau hướng cửa điện cổ xưa kia mà đi, dày đặc như ong vỡ tổ.
"Điên!"
Phùng Diễm nhìn chằm chằm vô số thân ảnh rậm rạp kia, cũng không nhịn được kinh hãi, chợt hỏi: "Thiên Hồng huynh, ngươi và ta còn chưa động thân sao?"
"Không cần gấp." Lạc Thiên Hồng cười, nụ cười kia như đã định liệu trước, "Thiên phủ này chia làm hai tầng nội ngoại, bảo vật ở tầng ngoài chỉ là hàng bình thường, không ai quá để ý. Nhưng bảo vật ở tầng trong... có thể khiến những tông phái siêu cấp ở Trung Châu cũng phải thèm thuồng phát điên."
Phùng Diễm nghe vậy, trong lòng sững sờ.
"Thiên phủ này xuất hiện ở Đông Vực, tứ đại tông phái Đông Vực chắc chắn không ngốc. Tứ đại tông phái sẽ cho phép chúng ta tự do tranh đoạt bảo vật tầng ngoài. Nhưng bảo vật tầng trong, sợ là sẽ không để người khác nhúng chàm." Lạc Thiên Hồng cười nói.
Phùng Diễm gật đầu trong lòng.
Bên trong Thiên phủ, bảo vật tầng trong mới là trân quý nhất, khiến tông phái siêu cấp ở Trung Châu thèm thuồng, huống chi là tứ đại tông phái Đông Vực?
"Tứ đại tông phái chắc chắn phái người thủ hộ tầng trong, không cho chúng ta đi vào." Phùng Diễm nói.
"Không sai." Lạc Thiên Hồng gật đầu, "Bảo vật tầng trong, chúng ta xác thực vô pháp nhúng chàm. Còn tầng ngoài... tuy cũng có một vài vật trân quý, nhưng đối với các ngươi cũng không có tác dụng lớn. Bất quá..."
"Bất quá cái gì?" Phùng Diễm hỏi.
Lạc Thiên Hồng híp mắt, nói: "Theo ta được biết, tầng ngoài này lại có một nơi đối với hai người chúng ta có chút tác dụng."
"Ồ?" Mắt Phùng Diễm sáng lên.
"Thế nào, muốn đi?" Lạc Thiên Hồng mỉm cười, nhưng trên mặt vẫn như băng sơn.
"Nói nhảm, đương nhiên muốn đi." Phùng Diễm gật đầu.
"Vậy thì tốt, Tam Sát huynh, ngươi và ta cùng đi chia cắt bảo tàng duy nhất ở tầng ngoài." Lạc Thiên Hồng cười.
Rất nhanh, Phùng Diễm và Lạc Thiên Hồng trực tiếp lên đường, hướng đến cửa điện cổ xưa.
Càng đến gần cửa điện cổ xưa kia, khí tức cổ xưa từ thông đạo kéo dài ra càng thêm bàng bạc. Đồng thời, trước cửa điện kia vẫn có cường giả không ngừng xông vào tranh cướp.
"Chúng ta vào thôi." Phùng Diễm cười.
Trong nháy mắt, Phùng Diễm và Lạc Thiên Hồng đều bạo trùng, thân hình lướt vào trong cung điện.
Vừa vào cung điện, một cổ bàng bạc mạnh mẽ liền đập vào mặt. Phùng Diễm và Lạc Thiên Hồng vừa men theo thông đạo lướt đi, vừa cẩn thận nhìn xung quanh.
"Thiên phủ này ở Trung Châu xuất thế gần trăm lần, chưa từng có ai gặp nguy cơ, nên không cần lo lắng về bản thân Thiên phủ. Ngược lại phải đề phòng những cường giả vì bảo vật mà phát cuồng kia." Lạc Thiên Hồng nói.
Phùng Diễm âm thầm gật đầu.
Bản thân Thiên phủ không uy hiếp, nhưng quá nhiều bảo vật sẽ khiến nhiều cường giả tranh đoạt, giết người đáng sợ.
Dọc theo thông đạo hắc ám lướt đi gần nửa canh giờ, Phùng Diễm và Lạc Thiên Hồng rốt cục thấy ánh sáng.
"Cái gì?"
Phùng Diễm khó tin nhìn chằm chằm cảnh trước mắt.
Ánh mặt trời tươi đẹp đứng vững trên hư không, chiếu sáng đại địa, bầu trời xanh thẳm. Mặt đất là một mảnh màu mỡ, cỏ xanh mọc um tùm. Nơi này không phải cung điện, mà là một phương thế giới chân chính.
"Đây là một thế giới?" Phùng Diễm vô cùng khiếp sợ, không ngờ Thiên phủ lại là một phương thế giới chân chính, giống như Tháp Giới. Nhưng thế giới bên trong Thiên phủ còn hoàn mỹ hơn Tháp Giới nhiều, không chỉ diện tích mênh mông, mà xung quanh còn sinh cơ dồi dào, gần như giống hệt thế giới bên ngoài.
"Nghe nói Thiên phủ là một phương thế giới cực đại, hiện tại xem ra quả nhiên không sai." Lạc Thiên Hồng cũng giật mình, nhưng không quá bất ngờ.
Phùng Diễm và Lạc Thiên Hồng nhìn chằm chằm phía trước.
Nơi đây, từng tòa cung điện nguy nga to lớn bao quanh, liên kết với nhau. Từng cung điện liên miên bất tuyệt, không thấy điểm cuối. Từ những cung điện này, một cổ khí tức bảo vật khiến tất cả mọi người phát cuồng tản ra.
Vô số khí tức đan dược, vô số khí tức thiên tài địa bảo, vô số khí tức công pháp võ học bí tịch...
Trong thoáng chốc, tất cả mọi người đạt được thế giới này đều phát cuồng.
"Cướp!"
"Động thủ!"
"Bảo vật đều là của ta!"
...
Vô số thân ảnh nổ bắn ra, hướng đến quần thể cung điện liên miên bất tuyệt kia. Phùng Diễm và Lạc Thiên Hồng cũng khẽ động, theo sát hai bóng người cùng nổ bắn.
*Hưu! Hưu! Hưu! Hưu!*
Trong thế giới này, vô số thân ảnh nổ bắn, mục tiêu đều nhằm vào quần thể cung điện liên miên bất tuyệt, ai cũng biết bảo vật ở trong những cung điện kia.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, vô số đạo thân ảnh tung hoành trong khu cung điện kia. Ngay lúc đó.
*Ầm ầm!!!*
Từng cổ nguyên lực đáng sợ cuộn trào oanh kích, năng lượng cuồng bạo bốc lên cao, hiển nhiên không ít người đã giao chiến.
"Ghê tởm, đây là của ta, bỏ xuống cho ta!"
"Đem đồ trong tay ngươi cho ta, bằng không chết không thôi!"
"Giết!"
"Không chết không thôi!"
"Muốn chết!"
Từng tiếng gầm rú từ khu cung điện liên miên bất tuyệt truyền đến. Giờ khắc này, vì bảo vật, tất cả mọi người phát cuồng, và cuộc chém giết ngập trời cũng thực sự bắt đầu.
Phùng Diễm và Lạc Thiên Hồng lướt đi trong vô số quần thể cung điện, mắt vẫn nhìn xung quanh. Bọn hắn đều thấy rõ cảnh chém giết điên cuồng.
Đồng thời, còn có những bảo vật trong cung điện...
"Cửu U Huyễn Ma Đan, Quy Thụ Tâm, Phệ Linh Đan, Băng Tâm Quả..." Phùng Diễm nhận ra nhiều loại bảo vật, khiến đáy lòng hắn khiếp sợ.
Mỗi một loại bảo vật này đều đủ khiến cường giả Niết Cảnh thèm thuồng, không ít cường giả Niết Cảnh đỉnh phong cũng đỏ mắt, thậm chí còn có vài món khiến Phùng Diễm động tâm.
Bảo vật trân quý như vậy, trách sao những cường giả kia liều mạng chém giết.
Nhưng Lạc Thiên Hồng lại cau mày.
PS: Canh ba.
Bạn cần đăng nhập để bình luận