Cầu Ma Diệt Thần

Chương 34: Phùng Ngạo cùng Phùng Tuyết

**Chương 34: Phùng Ngạo cùng Phùng Tuyết**
Một thân hình màu đen chậm rãi hiện ra dưới ánh trăng. Người này sở hữu một thân bắp thịt cường tráng, dưới ánh trăng chiếu rọi, tỏa ra những vệt hào quang màu xanh, mơ hồ có một loại khí tức cực kỳ hung lệ lan tỏa, chỉ cần nhìn làn da cũng cảm thấy tuổi tác không lớn.
Điểm thu hút nhất chính là trên mặt người này mang một chiếc mặt nạ màu bạc, vừa có vài phần yêu mị, vừa mang vài phần dữ tợn, nhìn qua hơi đáng sợ. Mặt nạ che khuất cả khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt thâm thúy băng lãnh. Khí tức người này không quá mạnh, chỉ là Tứ trọng thiên đỉnh phong.
"Tứ trọng thiên?" Đội trưởng đội mạo hiểm Lãnh Ngạo, thanh niên cương nghị kia nhíu mày. Tuy khí tức người tới chỉ là Tứ trọng thiên đỉnh phong, nhưng hắn mơ hồ cảm nhận được một cổ năng lượng đáng sợ trên người đối phương.
Trực giác mách bảo hắn, người trước mắt không phải hạng Tứ trọng thiên bình thường.
Vốn dĩ các đội viên đội Lãnh Ngạo cảnh giác, thấy người đến chỉ là Tứ trọng thiên thì đều thở phào nhẹ nhõm, một người lên tiếng: "Này, kẻ mang mặt nạ kia, dừng lại! Nơi này là nơi nghỉ ngơi của đội mạo hiểm Lãnh Ngạo chúng ta."
Thân ảnh màu đen dừng lại, đôi mắt sau mặt nạ nhìn quanh một lượt, thu hết cảnh vật vào trong tầm mắt, khi thấy cái xác nguyên thú khổng lồ bày trên mặt đất, ánh mắt hắn hơi ngưng lại.
"Ma Hổ một sừng?" Phùng Diễm khẽ kinh ngạc.
Ma Hổ một sừng ở thời kỳ đỉnh cao là nguyên thú lục giai đỉnh phong, hơn nữa phòng ngự và công kích đều rất kinh người, muốn săn giết nó không dễ dàng hơn so với săn giết nguyên thú thất giai, dù là hắn bây giờ muốn giết Ma Hổ một sừng này cũng phải tốn nhiều sức. Không ngờ đội mạo hiểm thoạt nhìn không mạnh này lại có được xác Ma Hổ một sừng.
"Này, ta nói tên mặt nạ cao to kia, ngươi nhìn đủ chưa? Nói, ngươi tới đây làm gì?" Một tiếng quát vang lên, một bóng dáng tức giận đi tới, nhìn chằm chằm Phùng Diễm.
Cô nàng nhiệt huyết này vừa động, các thành viên đội Lãnh Ngạo cũng từ từ tiến lên.
Phùng Diễm nhìn xung quanh, từ dưới lớp mặt nạ vang lên thanh âm lạnh lùng: "Đi ngang qua!"
Hai chữ đơn giản khiến các thành viên đội Lãnh Ngạo ngẩn ra. Thanh niên cương nghị phản ứng kịp, khẽ cười nói: "Các hạ, đội chúng ta đang nghỉ ngơi ở đây, nếu các hạ thật sự đi ngang qua thì có thể rời đi ngay bây giờ."
Phùng Diễm lắc đầu, nói: "Ta muốn hỏi các ngươi chút chuyện."
"Ha ha, mời các hạ cứ hỏi, nếu chúng ta biết, đương nhiên sẽ không lừa gạt." Thanh niên cương nghị không kiêu ngạo không siểm nịnh, lại có vẻ nhiệt tình, nhưng cô nàng nhiệt huyết sau lưng hắn không vui, tiến lên dịu dàng nói: "Ca, sao huynh khách khí với hắn vậy? Chẳng phải chỉ là một tên Tứ trọng thiên thôi sao, tùy tiện một người trong chúng ta cũng có thể trừng trị hắn."
Nói xong, cô nàng nhiệt huyết còn nhăn mũi hừ nhẹ, dáng vẻ kia lại có vài phần đáng yêu.
"Tiểu muội, không được xằng bậy." Thanh niên cương nghị khẽ quát, rồi nhìn Phùng Diễm: "Các hạ, tiểu muội có chút lỗ mãng, mong đừng để bụng."
"Không sao." Phùng Diễm cười nhạt, không để trong lòng, "Ta muốn biết, nơi này cách thành thị gần nhất của Đông Nhạc vương triều còn bao xa?"
Từ khi rời khỏi Huyết Lang Cốc, Phùng Diễm luôn đi về hướng Đông Nhạc vương triều. Vốn chỉ cần ba bốn tháng, nhưng dọc đường hắn vừa đi vừa giết nguyên thú tu luyện, kéo dài thời gian, nên đến giờ đã nửa năm mà hắn vẫn chưa hoàn toàn rời khỏi Viêm Tế Sơn Mạch.
Nghe xong câu hỏi của Phùng Diễm, thanh niên cương nghị cười nói: "Các hạ xem ra là lưu lạc mạo hiểm ở Viêm Tế Sơn Mạch này rồi?"
Phùng Diễm gật đầu.
Thanh niên cương nghị nói tiếp: "Nơi này đã là khu vực biên giới của Viêm Tế Sơn Mạch, ngươi cứ đi thẳng về hướng Đông Nhạc vương triều, với tốc độ của ngươi, ta nghĩ trong vòng ba bốn ngày có thể rời khỏi phạm vi Viêm Tế Sơn Mạch. Còn như đến thành thị có người ở, e là còn mất sáu bảy ngày nữa."
Phùng Diễm gật đầu, "Đa tạ."
Phùng Diễm nói xong định rời đi, nhưng đột nhiên hắn dừng chân, quay đầu liếc nhìn xác Ma Hổ một sừng kia, nhàn nhạt hỏi: "Con Ma Hổ một sừng kia là do đội các ngươi săn giết?"
"Không sai." Thanh niên cương nghị gật đầu.
"Ừm." Phùng Diễm gật đầu, khẽ cười nói: "Ta nhắc nhở các ngươi một chút, con Ma Hổ một sừng kia tuy không tệ, nhưng cũng đừng vì nó mà bỏ mạng."
Nghe vậy, các thành viên đội Lãnh Ngạo đều biến sắc, nắm chặt vũ khí trong tay, vẻ mặt hơi ngưng trọng.
Thanh niên cương nghị cũng khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: "Các hạ, lời này của ngươi là có ý gì?"
Nhưng Phùng Diễm lắc đầu, không muốn nói thêm, xoay người muốn đi.
Nhưng hắn vừa bước một bước, liền bị một người ngăn lại, chính là cô nàng xinh đẹp nhiệt huyết kia.
"Này, nhóc con, ngươi nói vậy là ý gì, nói rõ cho ta." Cô nàng nhiệt huyết nhìn chằm chằm Phùng Diễm, vẻ mặt tức giận.
Phùng Diễm cau mày, trong lòng hơi thiếu kiên nhẫn. Hắn sở dĩ nói vậy, là có lòng tốt nhắc nhở đội này, bởi vì với cảm giác mạnh mẽ của hắn, tự nhiên phát hiện có những ánh mắt bất thiện xung quanh đây.
Nhưng hắn không muốn vô cớ tham gia vào nguy cơ của đội này.
Khi hắn chuẩn bị rời đi thì khóe mắt chợt liếc thấy huy chương bạc bên hông cô nàng.
Huy chương bạc kia đeo bên hông cô nàng, không bắt mắt, cộng thêm trời tối, Phùng Diễm vừa rồi không để ý, nhưng bây giờ thấy nó, sắc mặt hắn lập tức khẽ biến.
Chiếc huy chương bạc này hắn rất quen thuộc, phía trên có khắc hai chữ ngân sắc. Một chữ đại diện cho Phùng gia, chữ "Phùng", chữ còn lại đại diện cho tên cô nàng, chữ "Tuyết".
Cô nàng này là Phùng Tuyết.
Hắn lại liếc sang bên cạnh và thấy thanh niên cương nghị kia cũng đeo một tấm thẻ bài, bất quá tấm thẻ này là màu vàng!
Phía trên khắc Phùng Ngạo.
"Kim bài đệ tử Phùng Ngạo?" Con ngươi Phùng Diễm hơi co rụt lại.
Ở Phùng gia, không ít người là huy chương bạc, nhưng kim bài đệ tử chỉ có bốn người, bốn người này là người dự bị cho vị trí gia chủ Phùng gia đời tiếp theo.
Như Phùng Hạo.
Tên Phùng Ngạo, Phùng Diễm cũng từng nghe nói khi còn ở gia tộc, hắn là người kiệt xuất nhất Phùng gia, bây giờ mới hơn hai mươi tuổi đã đạt đến Lục trọng thiên đỉnh phong. Mà Phùng Tuyết là muội muội của Phùng Ngạo.
Hai anh em này rất nổi tiếng ở Phùng gia, nhưng Phùng Diễm trước đây chỉ là một đệ tử huy chương đồng, thân phận quá khác biệt, hắn chỉ gặp hai người này một lần khi còn bé, vừa rồi thấy không nhận ra ngay.
Bây giờ thấy lệnh bài của họ, hắn mới nhớ ra.
"Phùng Ngạo, Phùng Tuyết?" Phùng Diễm hơi nhếch mép lên, vốn dĩ hắn không muốn tham gia vào nguy cơ của đội này, nhưng bây giờ hắn thay đổi ý định.
Phùng Diễm cười, hỏi: "Hai người các ngươi chắc là đệ tử Phùng gia ở Thiên Đô thành? Nhìn lệnh bài bên hông các ngươi, địa vị trong Phùng gia chắc cũng không thấp."
Nghe Phùng Diễm nói ra thân phận của họ, hai anh em đều sững sờ, nhưng không cảm thấy kỳ lạ. Dù sao Thiên Đô thành cách Viêm Tế Sơn Mạch không quá xa, trong các thành thị xung quanh, chỉ cần có chút địa vị đều biết đến Phùng gia ở Thiên Đô thành.
"Hừ, mắt ngươi không tệ, lại có thể nhận ra chúng ta. Nhưng vô dụng thôi, ngươi nói mau, ngươi là ai? Lời vừa rồi của ngươi là có ý gì, có phải muốn nhắm vào con Ma Hổ một sừng của chúng ta?" Cô nàng Phùng Tuyết khẽ quát.
"Ha ha." Phùng Diễm khẽ cười, "Con Ma Hổ một sừng kia tuy không tệ, nhưng muốn động đến ta thì khó đấy."
Cô nàng nhiệt huyết hừ nhẹ một tiếng, hiển nhiên không tin lời Phùng Diễm.
Phùng Diễm nói tiếp: "Tên ta chắc các ngươi cũng từng nghe qua, ta là Nham Phong, Nham Phong ở Sát Lục Tràng, Thiên Đô thành!"
"Nham Phong?" Cô nàng nhiệt huyết sững sờ, rồi suy nghĩ kỹ, nàng cười lạnh, vì nàng chưa từng nghe đến cái tên này.
Nhưng sắc mặt thanh niên cương nghị Phùng Ngạo bỗng nhiên biến đổi.
"Nham Phong, ngươi là tiên sinh Nham Phong?" Phùng Ngạo hỏi lại.
Phùng Diễm gật đầu.
Phùng Ngạo lập tức hít một hơi khí lạnh, rồi xem xét tỉ mỉ Phùng Diễm một phen, chiếc mặt nạ màu bạc dữ tợn, cộng thêm khí tức Tứ trọng thiên đỉnh phong, hiển nhiên giống hệt Nham Phong ở Thiên Đô thành, nên hắn không còn nghi ngờ gì nữa.
Thần sắc Phùng Ngạo lập tức trở nên khách khí hơn: "Nguyên lai là tiên sinh Nham Phong, ngưỡng mộ đã lâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận