Cao Duy Xâm Lấn

C246

C246C246
Chương 245: Cao duy nhập xâm (Kết thúc) Edit: jena Ánh sáng cũng không duy trì quá lâu. Không gian trong trò chơi lại chìm vào màn đêm, ánh sáng duy nhất chỉ phát ra từ màn hình máy tính. Theo lý thuyết, Tư Thần không cảm nhận được đau đớn. Nhưng bây giờ cậu cảm thấy trái tim run rẩy của mình đang phát đau, giống như thiếu oxy. Trên màn hình, hệ thống lại xuất hiện thông báo.
[ Chúc mừng bạn đã thành công giết chết quản lý Y trong thời gian quy định, bạn đã chiến thắng. } [ Chúc mừng bạn đã trở thành thăng cấp thành [ quản lý ]. } Tư Thần chết lặng nhấp chuột, máy tính đã sớm tối đen, giọng nói của Đồ Linh vang vọng không hồi kết trong đầu cậu. Quản lý Y đã chết, nhưng cậu cũng mất hết mọi thứ ở trong trò chơi. Tư Thần cảm thấy cậu đã thắng, nhưng cũng không thắng. Bi thương tột độ nhưng vẫn không khóc được. Trở thành quản lý, sau đó thì sao? Linh hồn của cậu vẫn bị nhốt ở đây. Tư Thần ngẩng đầu, nhìn thấy trên màn hình xuất hiện một điểm sáng trắng. Ánh sáng này không tỏ ngời, giống như ánh sáng đom đóm run bần bật trong gió lạnh, có thể biến mất bất kỳ lúc nào.
Ánh sáng nhỏ này theo gió cuốn bay, đến một cửa vào mê cung.
Toàn bộ mê cung được vẽ bằng mặt phẳng 2D.
Ở vị trí trung tâm chính là váy trắng đang bị xích lại.
Tư Thần suy nghĩ một lát, di chuyển chuột.
Ánh sáng di chuyển theo con chuột.
Mê cung này không quá phức tạp, giống như trạm kiểm soát khen thưởng sau khi đánh thắng Boss.
Vài phút sau, ánh sáng thành công đến trung tâm của mê cung. Màn hình xuất hiện khung thoại.
[X: Cậu làm được rồi. }
( X: Chúc mừng cậu, từ người chơi đã trở thành nhà cái. } Tư Thần: “Sau đó thì sao?” Bên cạnh ánh sáng trên màn hình lại xuất hiện khung thoại."d o c f u l l . v n - k h o t r u y ệ n d ị c h m i ễ n p h í"
(S: Sau đó thì sao? ]}
( X: Bây giờ, cậu có thể thực hiện lựa chọn cuối cùng trong trò chơi. }
[ X: Lựa chọn A, kết thúc trò chơi, các server Á Cao duy xâm lấn È sẽ mãi mãi chấm dứt. Lựa chọn B, tiếp tục làm quản lý, cùng tôi điều hành trò chơi hoạt động. ] Chính giữa màn hình xuất hiện khung lựa chọn của hệ thống. Không có lời giới thiệu, chỉ có hai lựa chọn: Í Kết thúc trò chơi / Tiếp tục trò chơi } [ S: Hình như không giống với những lời chúng ta từng nói lúc trước. Ngài nói ngài muốn kết thúc trò chơi. ] (X: Vì thế giới này ban đầu chỉ có một quản lý, Y và Z đều là do tôi phân liệt ra. ] Trong mê cung, váy trắng hơi mỉm cười với người chơi, nụ cười có chút giảo hoạt. Tư Thần trầm mặc một lúc lâu. [ S: Vậy lời ngài nói có bao nhiêu là sự thật, bao nhiêu là lợi dụng tôi? ] [ X: Quản lý không có thân thể, chỉ là một loại thể ý thức; phụ trách cân bằng những bất đồng giữa các server. Càng có nhiều server nên tôi không thể làm được, cho nên tôi phân liệt ra Y và Z. Nhưng sau khi phân liệt chỉ có tôi còn ý thức về điều này. ]
( X: Tôi ngày một yếu đi, mà Y và Z thì lại mạnh hơn. Tôi cần phải tiêu diệt họ, giống như cắt khối u trên người vậy. }
[X: Tôi không đồng ý từ “lợi dụng” đâu. Khi mang cậu đến hành tinh Alpha, tôi cũng không quá mong chờ cậu có thể làm được gì, chỉ thấy hơi thương hại. }
Váy trắng vươn tay, nhẹ nhàng lau nước mắt còn vươn trên hốc mắt Tư Thần: “Tha thứ cho tôi nhé.”
[ X: Cùng tôi làm quản lý đi. Cao duy xâm lấn có lẽ mang tới tai ương, nhưng đồng thời cũng mang đến quá trình tiến hóa không gì sánh kịp. ] ( X: Mà chúng ta có thể ngăn chặn tai ương. Khoa học kỹ thuật vốn vô hại, chỉ là con người sử dụng nó như thế nào. ]
( X: Là một phần khen thưởng, tôi có thể giúp cậu tìm lại những gì cậu đã đánh mất. Tống Bạch, Đồ Linh, Tư Uyên, Quan Tinh... Bọn họ sẽ không cần tiếp tục sống ở nơi không có cậu. ]
(S: Trở thành quản lý là như thế nào? ]
( X: Cậu đã từng làm quản lý, cậu biết cảm giác đó, không phải sao? ]
[X: Đến đây, giao quyên hạn của cậu cho tôi. Chúng ta cùng nhau... }
Tư Thần thừa nhận khi nhìn thấy điều kiện này, trong lòng cậu có dao động. Những thứ cậu đánh mất có thể quay về, nghe cũng không tồi.
Cách một màn hình, cậu hoảng hốt nâng tay lên.
Trong lòng bàn tay của Tư Thần xuất hiện ba đồng xu, mỗi đồng đều có những chữ viết khác nhau.
“4 /2X,, “4 /27', “V".
Trên màn hình, X pixel không có biểu tình nào khác, chỉ tiến lên phía trước.
Khi đầu ngón tay sắp chạm vào màn hình, Tư Thần chợt thu tay lại, siết chặt ba đồng xu trong tay.
Một bàn tay khác của cậu đột nhiên bắt được một cánh tay khác, sau đó, cậu túm một con chó trắng từ trong màn hình ra ngoài. Con chó trắng này đã từng rất cao, nhưng bây giờ chỉ cao bằng một con chó trung bình, bị Tư Thần đạp dưới mặt đất, “gâu gâu” tru lên.
Ánh mắt quản lý Z tràn ngập sợ hãi: “.. Sao ngươi biết được!”
Ở chiều không gian khác thì không.
Nhưng ở đây, Tư Thần có thể giết chết nó.
Tư Thân mạnh chân đạp đầu nó, nói: “Ngươi không nên nhắc tới Tống Bạch, vì di nguyện của Tống Bạch chỉ có một.”
Giọng điệu của Tư Thần vô cùng bình tĩnh.
Cậu nâng tay lên, vô số khối pixel bắt đầu hội tụ, cuối cùng, thanh Nguyệt Bạch nằm trong tay cậu. “Tôi không phát hiện ra.” Tư Thần bóp chặt cổ con chó trắng, lôi từ dưới mặt đất lên: “Tôi nghĩ rằng tôi đã hy sinh hết mọi thứ để kết thúc trò chơi này, tôi không còn thứ gì để mất đi nữa, bây giờ, cho dù có là X cũng không thể ngăn tôi lại.”
Một đường, hai đường.
Nguyệt Bạch đâm xuyên qua bụng chó trắng, chặt đút đầu nó. Máu tươi ấm nóng ướt dầm dề trên tay Tư Thần. Cậu vứt thi thể của quản lý Z xuống như ném một cục rác.
Tư Thần dùng mu bàn tay lau máu bắn trên mặt, phát hiện nước mắt bỗng nhiên chảy ra.
Cậu chọn [Í Kết thúc trò chơi ]} .
Trên màn hình xuất hiện hệ thống đếm ngược, 10 giây. [ Hệ thống: Chúc mừng bạn đã hoàn thành trò chơi. Sắp quay về thế giới hiện thực. ]
[ Hệ thống: Thân thể gốc của bạn đã hư hỏng nặng, cho nên thân thể bạn sắp quay về là “vật chứa” trong lò tinh luyện. }
[ Hệ thống: Vì bị thương nặng nên Tư Uyên đã quay về trạng thái ấu thể, nhưng hẳn là bạn sẽ không ghét bỏ nó; Đồ Linh... Hay là Quý Sở Nghiêu? Người này vẫn còn đang trong quá trình chữa trị, giống như hắn nói, hắn là một người máy bất lão bất tử, bạn không cần quá lo lắng, nhiều lắm thì mất đi thân thể này của “Đồ Linh”; còn Quan Tinh và Thanh Chu đều đã đến khu an toàn từ sớm. }
[ Hệ thống: Nhưng đáng tiếc, hệ thống không tìm thấy số liệu của Tống Bạch. ]
Trước mắt Tư Thần sáng lóa. Cậu nhắm mắt lại, để ánh sáng bao phủ chính mình. Thời gian từ từ đếm ngược về 0.
Khi chuẩn bị rời đi, cậu dừng chân, hỏi: “Hệ thống. Ngài mới chính là quản lý X đúng không?”
Quản lý thực tập khi có danh hiệu sẽ là quản lý S.
Danh hiệu của hệ thống hoàn toàn có thể là quản lý X. Hệ thống không trả lời vấn đề này.
Sau lưng, có người nhẹ nhàng đẩy cậu, giọng điệu có chút mong chờ: “Cậu mau về nhà đi.”
Trở về thế giới của cậu.
Cậu sẽ ở bên cạnh những người mà cậu yêu.
Tư Thần không quá rối rắm về vấn đề này. Cảnh tượng ngoài cửa thực quen mắt, là thành Bạch Đế. Ở đây vừa trải qua một trận hạo kiếp, khắp nơi đều hoang phế. Cậu bước lên trước nửa bước, cánh cửa sau lưng từ từ biến mất. Tư Thần ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời. Trên cao lơ lửng một lời thông báo từ hệ thống chỉ có một mình cậu nhìn thấy.
[ Hành tinh Alpha ] Cấp: 9 Phương hướng tiến hóa: Hỗn hợp Thời gian còn lại: 0 ( cổng giới đã đóng lại, xác nhận quyền hạn quản lý, có khởi động lại cao duy xâm lấn hay không? ]
[ Có / Không ] Tư Thần cúi đầu, không đưa ra lựa chọn nào. Cậu nhớ đến lời nói cuối cùng của Đồ Linh, vô thức lặp lại: “Chúng ta gặp lại nhau.” Cuối cùng, Tư Thần nở một nụ cười. — Kết thúc — Tác giả có lời muốn nói: Cảm nghĩ kết thúc. Lúc trước dạo Weibo có nhìn thấy một câu nói rằng nhân sinh cần phải có một tọa độ, khi đọc sách lại thấy nhân sinh có quy luật, trong trí nhớ thì đây là tọa độ của X, sau khi sinh hoạt ngày qua ngày thì cảm thấy là người thì nên đi du lịch nhiêu hơn.
Đối với tôi, mỗi quyển sách chính là tọa độ của mình. Năm 19 tuổi, tôi viết Gia Văn.
Năm 20 tuổi, tôi viết Kiều Ngự.
Năm 21 tuổi, tôi viết Lục Ngôn.
Năm 22 tuổi, tôi viết Tư Thần.
Nhiều năm sau (thậm chí không cần nhiều năm, chỉ cần nửa tháng), tôi sẽ không nhớ rõ năm đó tôi từng ăn gì, từng mua gì, chơi cái gì, nhưng sẽ nhớ rõ tôi đã viết nhân vật nào vào năm qua nhiêu. Nếu nói rằng ký ức cấu thành nên linh hôn của con người thì một bộ phận linh hồn của tôi đã mãi mãi lưu giữ lại trong chuyện xưa.
Viết văn mạng nhiều năm, tôi biết rõ một nguyên tắc, đó là không cần nói với người đọc mình viết không tốt ở chỗ nào.
“Dù sao bạn không nói thì mọi người cũng không thể nhìn ra, bạn vừa nói thì mọi người liền cảm thấy đúng là như vậy thật.'
Nhưng bây giờ đã viết xong rồi, không thể sửa lại nữa, có nói ra cũng vậy, mọi người tạm chấp nhận đọc nhé. Nhưng cần nói một tiền đề trước đã: tôi cảm thấy câu chuyện này mình viết không hề tôi. Tôi đã dốc hết toàn lực để viết câu chuyện này, dùng hạn mức cao nhất của năng lực mình để viết, không thẹn với lương tâm. Tự xem xét lại cũng đã chiếm phần lớn thời gian vào đêm khuya của tôi.
Câu chuyện này tôi đã xây dựng một thế giới rộng lớn, nhưng tôi cũng viết nó khá qua loa.
Có nhiều nguyên nhân.
Thứ nhất là vì sợ hãi và kháng cự. Tôi muốn xây dựng một cấu trúc hoàn chỉnh, giúp mọi người tán thành với thế giới này, cân có nhiều chi tiết, nhân vân, cốt truyện đắp vào. Bút lực của tôi không đủ, không vào trọng tâm, cố tình miêu tả lại khiến hành văn của tôi trở nên tối nghĩa, càng khó nắm chắc mình sẽ cân bằng được, đến nỗi mỗi lân viết thì bị tác động từ bên ngoài lại cảm thấy lười biếng, vội vàng viết cho xong. Cho nên từ lúc bắt đầu Tư Thần trải qua mọi thứ cho đến khi kết thúc cũng có chút mơ hồ. Đây là thất trách của tôi.
Thứ hai là do chuẩn bị không đủ. Đầu tiên, câu chuyện này nếu còn tiếp tục sẽ khiến tôi gặp nhiều đau khổ hơn (mấy năm qua đều như vậy, tích cực nhận lỗi, kiên quyết không thảy đổi là do tôi). Sau đó, khi xúc động bắt đầu viết tôi cũng không chuẩn bị hay chỉnh sửa tốt. Đặc biệt là những giả thuyết về thế giới, dù là ở bê ngoài có khoác lớp da mới thì bên trong vẫn là đánh quái đánh phó bản như cũ. Chuyện này cũng giống như khi vẽ tranh mà không chuẩn bị bản thảo, hoặc sau khi lên sườn ý xong rồi không thể hoàn chỉnh viết ra... Vẽ thì có thể vẽ, viết cũng thể viết, ảo tung chảo, nhưng khó mà nói mình làm được tốt nhất.
Còn một vấn đề khác là do tiết tấu cốt truyện. Có đôi khi (cá nhân tôi cho rằng là có, nhưng chiếm số lượng không nhiều, nhưng đúng là có), vì muốn mổ xẻ rõ ràng giả thuyết phức tạp (thậm chí khi viết tôi thấy mình viết cũng không quá rõ ràng, lại đi theo con đường cũ) (con mẹ nó cái này được phép nói với người đọc không?), tôi đã vận dụng rất nhiều tri thức và thủ pháp, giống như câu đố không rõ ràng, còn muốn bổ sung thêm nhiều giả thuyết phụ trợ, dẫn tới câu chuyện thêm lan man. Mọi việc là như vậy. Đương nhiên còn có vấn đề sửa đổi. Tôi cảm thấy tôi nên cảm ơn. Cảm ơn mọi người đã bao dung và cổ vũ, thậm chí còn hơi dung túng và cưng chiều, giúp tôi cảm nhận được sự chở che vô bờ trong những lần tự trách vô hạn, cũng cảm ơn mọi người đã phê bình và góp ý. Quả thật không có ai thích nghe phê bình, nhưng lời phê bình hợp lý có thể giúp chúng ta tự mình sửa chữa.
Vào tháng 8, tôi từng nói câu chuyện này được viết từ sơ tâm của mình. Tôi cũng nói tôi không đủ dũng cảm, cho nên tôi muốn viết một nhân vật chính thật dũng cảm.
Tôi đã tạo nên một Tư Thần có thể tự mình vượt khỏi nghịch cảnh, cậu ấy đã lâm vào đường cùng nhiều lần nhưng vẫn có thể xông pha ra ngoài, có đôi khi thậm khi tôi viết còn chưa nghĩ xong cậu ấy nên làm gì thì cũng may cậu ấy đã tự tìm được đường khắc phục.
Sự dũng cảm của cậu ấy đã giúp tôi dũng cảm viết tiếp. Về phó bản ở trường mẫu giáo, Tư Thần nói với người phỏng vấn rằng: “Loại đau khổ này làm sao có thể hủy diệt được tôi”, khi viết đến đây tôi rất xúc động. Dọc đường đi của cậu ấy đều là nghịch cảnh, bị té ngã, bị đau cũng chấp nhận, có thể buông xuôi, nhưng chưa bao giờ từ bỏ. Ha ha, top 1 hiếu thắng cả đời, cậu không khổ thì ai khổ.
Đã đối diện với cái chết và cuông nộ, đau ư, hận ư? Hận là được rồi. Từ trước đến nay cậu ấy không phải là một nhân vật lớn lòng mang thiên hạ, là thù hận khiến cậu ấy không cam lòng, giúp cậu ấy kiên cường bất khuất, giúp cậu ấy đuổi theo sức mạnh, cũng giúp thân thể và tinh thân của cậu ấy mạnh mẽ hơn.
Nhưng thứ thúc đẩy cậu ấy đến kết cục không phải là sự thù hận với Boss, mà là “lòng dũng cảm".
Là lòng dũng cảm giúp cậu ấy dẫu biết không thể nhưng vẫn làm, hướng đến cái chết để mà sống. Bảo vệ, đánh cược, thoát khỏi gông xiêng, khiêu chiến vận mệnh. “Thánh ca của nhân loại là thánh ca về lòng dũng cảm” (đây là câu nói của Hirohiko Araki, cuốn Nghệ thuật Manga của Araki Hirohiko là quyển sách tôi thích xem nhất, cảm thấy hứng thú có thể xem thử), tình yêu và lòng dũng cảm là chủ đề muôn thuở từ xưa đến nay. Mượn lời của một vai ác, tôi sẽ khen ngợi cậu ấy rằng: “Tôi nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trên người cậu.”
Tư Thần, mẹ yêu con.
Nói xong lòng dũng cảm thì nói đến “Tình yêu”.
Tình yêu là một hợp thể rất lớn. Không chỉ là tình yêu, còn có tình bạn bè, tình gia đình, tình yêu đối với giới này. Tôi nghĩ rằng dù là tình yêu như thế nào đi nữa cũng không cần phải phân cao thấp, yêu là một điều tốt đẹp, yêu và được yêu là một loại hạnh phúc.
Một đứa trẻ từ nhỏ đã thiếu hụt tình yêu rồi lại tiến hóa thì không giống như vậy, Tư Thần tránh né tình yêu trước, sau đó lại yêu sâu đậm, mạnh mẽ.
Cậu ấy lạnh nhạt, sắc bén, cẩn thận và phòng bị ở khắp nơi; nhưng sâu trong lòng vẫn luôn tha thiết tình yêu. Cho nên cậu ấy không muốn giết chết Tư Uyên, cũng sẽ nói với Tiểu Quý rằng “cùng tôi xây một gia đình”, sẽ đau khổ trước cái chết của Tống Bạch...
Cho nên cậu ấy là Tư Thân.
Cậu ấy chỉ chấp nhận chính mình là Tư Thần, không phải là tọa độ hay vật chứa của ai khác.
Cậu ấy yêu những người đã dạy cho cậu ấy thế nào là tình yêu và mọi thứ ở thế giới này.
Quả thật không dám giấu giếm, khi viết đến chương 7, chương 8 còn có bạn xúi tôi đổi công (Tiểu Quý: ? Tôi không trêu chọc một ai cả), vì cô ấy nói nhân vật Tiểu Quý quá trung dung, không thể khơi gợi hứng thú của một nhân vật lớn.
Có người nói rằng: tình yêu là sự chờ đợi, bản chất của chúa cứu thế là chờ đợi. Tư Thần tự xem mình là chúa cứu thế. Nhưng không thể phủ nhận rằng Tiểu Quý chính là người có thể cứu vớt cậu ấy.
Tiểu Quý có thể giúp Tư Thần không cần phải vội vàng van xin tình yêu của bất kỳ người qua đường nào khác. Tiểu Quý là vị Thần sưởi ấm cho chú mèo nhỏ lưu lạc giữa trời đông giá rét đối với Tư Thần.
Mà tình yêu chỉ có thể đền đáp lại bằng tình yêu.
Câu chuyện này viết quá mệt mỏi. Phiên ngoại sẽ viết trong thời gian còn lại. Từ từ.
Kết thúc ở đây thôi. “Chúng ta sẽ gặp lại nhau”. Thất Lưu
22:56:19, ngày 3 tháng 12 năm 2022
Trong tương lai có khả năng viết hai hai câu chuyện, yêu cầu thanh toán tạm ứng:
1. é Ra tôi là thế hệ thứ hai của các vị thần }
2. Ý Nhân loại }
06.12.22
lung bông xong rồi xong rồi xong rồi z+*:.o.o(> V 8)O.o.:##
Dù thời gian qua có hơi bận bịu nhưng khi tác giả vừa kết thúc là mình tạm gác lại hết công việc để edit xong luôn hêh Mặc dù còn nhiều sai sót nhưng cảm ơn mọi người đã ủng hộ ạ *xx**% 246 *xx**
Bạn cần đăng nhập để bình luận