Cao Duy Xâm Lấn

€ 156

€ 156€ 156
Chương 155: “Con chuẩn bị một chút, lúc đó theo thây vào không gian gấp khúc.”
Edit: jena
Tống Bạch từng nói bài thi này là da của “Tiên Tri”.
Ông còn nói rằng Tiên Tri đã chết từ lâu.
Lúc trước Tư Thần có thấy bài thi biểu hiện một ít ý thức tự chủ nhưng cũng không quá để ý.
Không ngờ lại có thể trực tiếp cùng đối phương đối thoại.
Tư Thần thừa nhận, cậu có chút tò mò vê nhân vật “con tôi”. Nhưng cậu chỉ liếc mắt nhìn qua rồi cất bài thi vê chỗ cũ.
Loại giao dịch này giống như ông chủ lòng dạ hiểm ác nhận sinh viên vừa ra trường vào công ty, cho sinh viên thực tập 3 tháng không lương, nói rằng đã bù vào tiền bồi dưỡng, giúp đỡ sinh viên có nhiều kinh nghiệm hơn trong công việc nhưng bản chất vẫn là bóc lột sức lao động.
Nếu Tiên Tri nói rằng có thể trực tiếp đưa chìa khóa cho cậu thì cậu còn hứng thú hơn một chút.
Còn X-13...
Tư Thần ngạc nhiên, vì trên bài thi, cậu cũng được đánh số là X-13.
Lúc đó, các thí sinh khác cũng được đánh số theo phương thức X-số thứ tự. Vì vậy Tư Thân không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ với cách nói của Tiên Tri, hẳn là có ẩn tình khác.
Tư Thần ra khỏi nhà vệ sinh, mở khung chat với Tống Bạch.
Cậu mở camera để chụp bài thi, nhưng chữ trên bài thi đã biến mất.
Tư Thần suy nghĩ một lát, vẫn chụp lại rồi gửi qua cho Tống Bạch.
Bạch Đế nhìn không phải người đứng đắn nhưng ông là người có khả năng biết rõ lai lịch của bài thi này.
Tư Thần: Thầy. Sáng nay bài thi xuất hiện một hàng chữ. Tư Thần: Nó nói con hãy cứu con nó.
Tư Thân cũng không muốn tiết lộ thông tin về chìa khóa. Không phải là không tin được Tống Bạch nhưng trong tiêm thức, cậu nghĩ rằng càng ít người biết càng tốt. Váy trắng cũng đã nói rằng cậu cũng không thể nói cho Đồ Linh biết.
So sánh giữa thây giáo và chồng thì chông vẫn hơn. Tống Bạch đang ở nhà họ Trân thăm quan, nhìn thấy tin nhắn thì không khỏi nhướng mày.
Gia chủ nhà họ Trân đứng ở bên cạnh như lâm phải đại dịch: “Ngài Tống, ngài cũng thấy rồi. Gần đây các hạng mục đầu tư của nhà họ Trân chúng tôi khi vào không gian gấp khúc thất bại nhiều, vấn đề tài chính khá nguy cấp”
Có nghĩa là trong nhà cũng không có đồ dư, hy vọng Phật tổ tiếp nhận, không nên đòi hỏi quá nhiều.
Nếu không thì lão cũng chỉ có thể quỳ xuống xin Tống Bạch. Tống Bạch trả lời rất nhanh.
Tống Bạch: Chờ thầy về.
Tống Bạch nhìn về phía gia chủ nhà họ Trần, thấm thía nói: “Tiểu Trần à, tôi biết tài chính của nhà họ Trần nguy cấp, nhưng tài chính của thành Bạch Đế cũng nguy cấp mà. Gen Xà Trượng nhà cậu bán cho thành Bạch Đế, giá bán thị trường là 1700, xuất khẩu lại lên 1.6 triệu, đến bệnh viện thành Bạch Đế lại là 2.5 triệu... Đương nhiên, chuyện này chúng ta cũng đã thảo luận qua nhiều lần rồi. Đường đến thành Bạch Đế quả thật không dễ tìm. Vậy các cậu có thể mở công ty ở thành Bạch Đế được không? Thành Bạch Đế cũng an toàn hơn những chỗ khác nhiều đó.”
Chuyện này trong các số liệu báo cáo cũng có đề cập, thành Bạch Đế có tỉ lệ tội phạm thấp nhất.
Gia chủ nhà họ Trân năm nay 120 tuổi, tóc đã bạc nhiều. Nhưng trước mặt Tống Bạch chỉ là một đứa nhỏ. Tống Bạch cúi đầu, giọng điệu hòa nhã: “Bây giờ, ở bên ngoài có bình yên đâu. Đừng hiểu lầm, tôi nói đến cao duy xâm lấn”
Ông lại thẳng lưng duỗi eo: “Học trò khá dính người, khi gặp chuyện lớn đều chạy đi tìm thầy. Trước tiên xin lỗi vì không nói tiếp được. Hy vọng khi tôi quay lại, chúng ta có được tiếng nói chung với nhau.”
Vừa dứt lời, bóng dáng của Bạch Đế liền biến mất tại chỗ, chỉ còn lại hai người nhà họ Trân quay mặt nhìn nhau.
Tống Bạch mất nửa tiếng từ nhà họ Trần bay về thành Bạch Đế, đi đến địa chỉ Tư Thần gửi.
Ông luôn ăn mặc xuề xòa, thường thay đổi giữa giang hồ đòi nợ với tài xế taxi, nhưng lại nhớ ra hôm nay còn đi gặp thằng nhóc con rể rẻ tiền nên ông về nhà, thay một bộ vest chỉnh tê. Khi ra ngoài còn thuận tay lấy một bó bách hợp trong bình hoa. Tống Bạch ở tâng cao nhất của cao ốc Bạch Đế, Tư Thần ở tâng 88.
Ông ôm bó hoa, gõ cửa. Một lát sau, cửa mở, người đứng trước cửa là Quý Sở Nghiêu.
Trên mặt hắn có chút ngạc nhiên: “Ngài Tống...?”
Mấy hôm trước, hắn nghe tin Tống Bạch còn ở đảo Tứ Quý.
Tống Bạch bước vào, hoàn toàn tự nhiên như ở nhà mình: “Tư Thân đâu?”
Không khí tràn ngập hơi thở của Tư Uyên, người khác không ngửi thấy, nhưng đây chính là lời nhắc nhở dành cho Tống Bạch, ông đang xâm nhập vào lãnh địa của một con Trường Sinh Uyên khác.
Tư Thần đi ra khỏi thư phòng. Vì mới kết hôn, hành lý cậu mang từ ký túc xá đến cũng không nhiều, còn đang kiểm kê lại giấy tờ chứng nhận của mình trong thư phòng.
Cậu cúi đầu: “Em chào thầy.”
Tư Thần mặc quần áo ngủ trong nhà, áo lụa dép lê, tóc xa mềm mại, trên mặt còn mỉm cười, trông vô cùng dịu dàng.
Hoặc đổi thành một từ khác, là an yên.
Tống Bạch thừa nhận ông cảm thấy khó chịu lạ kỳ. Loại cảm giác này giống như bị hàng xóm thó được quả đào mình cất công tỉ mỉ chăm bón; hoặc giống như con mèo con nuôi trong nhà suốt bấy lâu bị một con mèo hoang khác làm cho dính bầu.
Nhưng Tư Thần không phải cây cỏ, cũng không phải thú cưng nhà ai, thiếu niên là một người, có tư tưởng, có chính kiến, không bị ai trói buộc. Vì vậy sự khó chịu của Tống Bạch đúng là không hợp tình hợp lý chút nào.
Tống Bạch đổ lỗi cho bản năng chiếm hữu đồ ăn của Trường Sinh Uyên.
Ông điều chỉnh lại tâm trạng, tặng hoa cho Tư Thần: “Tặng con. Thầy tới vì chuyện của Tiên Tri.”
Tư Thần vào phòng ngủ, lấy tờ giấy làm bằng da người trong túi áo khoác ra.
Cậu mở tờ giấy, đặt lên bàn cơm. Trên bài thi hoàn toàn trống rỗng.
Quý Sở Nghiêu không chắc đây có phải là chuyện mình nghe được không nên chuẩn bị vào phòng bếp rửa trái cây rồi đi ra ngoài mua đồ chơi cho đứa nhỏ trong nhà. Nhưng hắn với mới lấy nho trong tủ lạnh ra thì nghe thấy Tống Bạch nói: “Cậu cũng lại đây.” Ba người ngồi trước bàn ăn.
Tống Bạch: “Tờ giấy da người này thầy tìm thấy trong một không gian gấp khúc của Thiên tai Thân Quái. Thứ khống chế không gian gấp khúc đó là tờ giấy da người, tự xưng là Tiên Tri.”
Tống Bạch dừng một chút, nhìn về phía Quý Sở Nghiêu: “Lần đó, tôi với cha của cậu cùng vào không gian gấp khúc. Quý Tư Thành khi đó còn một nửa là cơ thể của người bình thường. Sau khi ra ngoài thì vì mạng sống của mình nên trực tiếp đi vào vùng cấm. Cuối cùng sinh ra cậu..
“Bản thân Tiên Tri không mạnh, nhưng nó có thể đoán được hành động tiếp theo của chúng ta. Thây tưởng là thuật đọc tâm nhưng sau đó mới biết là năng lực tiên đoán. Đáng tiếc là năng lực này không phục chế để sản xuất được." Tống Bạch nhíu mày: “Thầy tin rằng mình cũng không có đem sinh vật chiều cao ra ngoài không gian gấp khúc. Mà tờ giấy da người này cũng không còn khả năng hoạt động.
Vừa mới nói xong, trên bài thi hiện lên một hàng chữ. Mặt trời ngoài cửa sổ hãy còn chói chang, trong nhà lại đột nhiên tối tăm và lạnh lẽo.
— Có thứ gọi là bưu phẩm hẹn giờ. Hiểu không?
- Cái mạng của tôi chia thành vô số chi nhánh để vận động, rồi nhìn thấy khả năng duy nhất có thể xảy ra được.
- Ngày 27 tháng 8. Thế giới của mấy người sẽ gặp cuộc bạo phát không gian gấp khúc lần thứ hai. Khu Bắc Thành có nền kinh tế phát triển bậc nhất sẽ bị kết giới bao phủ hoàn toàn, cùng với khu vực lân cận. Kỷ nguyên Nữ Oa lưu lạc một thời gian dài trong vũ trụ, sẽ xuất hiện.
Tư Thần nhìn thời gian trên điện thoại theo bản năng. Bây giờ là ngày 24 tháng 8.
— Ngày 13 tháng 9. 714, 531.
Thời gian đứng trước, tọa độ đứng sau.
— Làm ơn cứu con tôi.
- Nó là một đứa nhỏ màu đen. Dễ ngại ngùng, không thích nhìn thấy một lúc quá nhiều người, đừng đứng trước mặt nó hơn 8 người.
Những con chữ màu đen nho nhỏ liên trở nên vặn vẹo, trên tờ giấy trắng lại chảy ra máu đỏ. - Nếu không cứu được nó thì phải giết chết nó! Giết chết nó! Giết chết nó!
- Nó là nguồn gốc của ô nhiễm, nó đã hủy diệt thế giới của tôi.
Sau khi viết xong những lời nãy, tờ giấy da người liền bốc cháy. Sau khi ngọn lửa tắt, chữ viết bên trên đã biến mất.
Quý Sở Nghiêu mở điện thoại, đăng nhập vào mạng lưới tình báo: “Theo kết quả giám sát, trên khu vực Bắc Thành hay xung quanh không có năng lượng dị thường dao động hay là hố đen... Tỉ lệ xuất hiện cao duy xâm lấn vào ba ngày nữa không cao.”
Nhưng thần sắc của hắn cũng không nhẹ nhàng chút nào.
Trước khi không gian gấp khúc lần đầu tiên xảy ra, thế giới cũng không kiểm tra thấy có nguồn năng lượng dị thường nào xuất hiện. Nhưng tai ương đã đổ bộ mà không một lời báo trước.
Tống Bạch nhanh chóng quyết định: “Thầy sẽ thông báo cho liên minh. Tư Thần -“
Tư Thần theo bản năng thẳng lưng: “Dạ”
Tống Bạch dừng một chút rồi nói: “Con chuẩn bị một chút, lúc đó thì theo thầy vào không gian gấp khúc.”
Nói cậu chuẩn bị, tức nghĩa trong khoảng thời gian này hãy cố gắng mà sống, sẵn tiện gửi lời tạm biệt với người thân, bạn bè.
Nếu tiên đoán của Tiên Tri là thật, không gian gấp khúc ngày 13 tháng 9, dù không biết là không gian gấp khúc gì, bọn họ vẫn phải tiến vào.
Tống Bạch nói xong thì biến mất ngay tại chỗ, không hề chần chờ. Chậm trễ một phút thì khó lòng di tản hàng trăm người dân trong khu Bắc Thành. Tống Bạch có thể chờ, còn họ thì không. 06.09.22 =))) khỏi có tuần trăng mật, vợ chông mới cưới mà anh đi tháng 8, em đi tháng 9
xx*x*% 156 *xx**%
Bạn cần đăng nhập để bình luận