Cao Duy Xâm Lấn

€ 186

€ 186€ 186
Chương 185: Í Mình thích ăn Trường Sinh Uyên chín 7 phần. ]
Edit: jena
Trường mẫu giáo Hoa Nguyên.
Tư Uyên ngồi trong lớp học rộng rãi và sáng sủa, trong tay câm một cây bút chì nhỏ, mở lớn hai mắt, cố gắng tiếp thu bùa chú trên bảng đen.
Cô giáo đang giảng bài, là phương trình tham số, đối với một đứa nhỏ còn chưa học phép nhân và phép chia thì quả thật là quá khó khăn.
Rất nhanh, Tư Uyên liên ngáp một cái thật to, ánh mắt nhìn bảng đen dại ra. Dù bản thể là một màu đen nhánh nhưng khi Tư Uyên biến thành người, làn da của nó rất trắng, thậm chí còn có cảm giác như ngọc thạch, có thể nhìn rõ mạch máu đen nhàn nhạt dưới da thịt.
Tư Uyên biến thành người có ngũ quan rất giống Bạch Đế. Bởi vì nó vốn có quan hệ huyết thống với Bạch Đế. Lại liên tưởng đến xưng hô của nó với Tư Thần, nếu để người ngoài nhìn thấy nó lúc này sẽ khó tránh khỏi nghi ngờ Bạch Đế không tuân thủ đạo đức nghề giáo.
Bây giờ Tư Uyên có thể ngoan ngoãn ngồi học vì cô giáo nói rằng chỉ có học tốt thì mẹ mới đến đón nó tan học được.
Tư Uyên không rõ vì sao nó lại xuất hiện ở lớp học, nó chỉ nhớ nó đang nằm ngủ trong balo, có hơi mệt. Sau đó ngủ một chút, kết quả khi tỉnh lại đã ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Cô giáo nói đây là trường mẫu giáo.
Nhân lúc con nhỏ ngủ, lén gửi nó vào trường mẫu giáo. Tuy nghe có chút thái quá nhưng với hành vi dạy dỗ ngày thường của Tư Thần, Tư Uyên cảm thấy đây chắc chắn là chuyện mẹ có thể làm rail
Nhưng nó là một con Trường Sinh Uyên vị tha, nó không giống Tống Bạch.
Tư Uyên cũng không giận Tư Thần, nó chỉ cảm thấy bài giảng của cô giáo còn khó hiểu hơn bảng cửu chương của mẹ mình.
Cũng may, 40 phút sau, tiết học kết thúc.
Cô giáo phát cho mỗi bàn một tờ giấy thi. Đề không nhiều, chỉ có ba câu, mỗi câu đều là dạng đề chứng minh. Tư Uyên viết một chữ “Giải” xiêu xiêu vẹo vẹo; sau đó ngồi ngốc trước bài thi.
Không phải nó không muốn viết, chỉ là nội dung thi hoàn toàn vượt qua phạm vi nó có thể hiểu.
Vì chỉ có hai học sinh nên giáo viên con mực chỉ đi tới đi lui ở hai bàn này, còn thường dừng mắt trên bài làm bị bỏ trống của Tư Uyên, nụ cười trên mặt ngày càng ác ý. Tư Uyên mơ hồ cảm giác được rằng thời gian nộp bài càng tới gần, hơi thở không mấy thu hút của cô giáo con mực ngày một mạnh hơn.
Cảm giác ăn rất ngon từ từ đổi lại thành nó không thể ăn nữa.
Đây là “quy tắc” của trường mẫu giáo.
Không lắng nghe bài giảng, đứa trẻ có thành tích không tốt sẽ bị giáo viên phạt. Tư Uyên ở trong mắt 707 không phải là một đứa nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu, mà là bản thể của Trường Sinh Uyên.
Nó đã suy nghĩ lát nữa ăn Tư Uyên thì nên bắt đầu từ cái xúc tu nào trước.
Quan Tinh đã làm xong bài thi, nhìn về phía của Tư Uyên, suy nghĩ một lát, dùng bút vẽ lên tờ giấy nháp.
Nó vẽ một bông hoa nhỏ.
Giây tiếp theo, một sợi rễ khổng lồ chui lên từ sân thể dục, một bông hoa ăn thịt người khổng lồ giương nanh múa vuốt tiến tới lớp học.
Giáo viên có nhiệm vụ phải bảo vệ học sinh của mình. Sắc mặt của 707 khẽ biến, thấp giọng mắng một câu, siết cây thước xông ra ngoài. Quan Tinh thấy thế, vội vàng tráo bài thi, lấy bài thi trống hoác của Tư Uyên cầm về phía mình còn đưa bài thi mình làm xong cho nó.
May mắn là Tư Uyên vẫn không biết viết tên của mình, cột họ và tên vẫn để trống.
Biểu tình của Tư Uyên rất là kinh hỉ: “Chi?!”
Nhưng Quan Tinh không trả lời, chỉ nhanh chóng chép lại đáp án, viết bằng chữ viết khác.
Đến khi cô giáo giải quyết xong yêu quái, quay về lớp học, hai bài thi dài đều đã được làm xong.
Ánh mắt 707 dừng trên mặt Quan Tinh, sau đó, nó cười lạnh: “Giỏi lắm, bây giờ cô sẽ kiểm tra kết quả học tập của các em. Bạn Tư Uyên, đúng hết. Bạn Quan Tỉnh, cũng đúng hết. Hai em làm rất tốt, cô rất vui.” Giọng nói của nó như đang nghiến răng nghiến lợi, hiển nhiên, 707 biết ai là kẻ phá rối.
Tiếc là nó không thể làm được gì.
707 lết một thân bị thương, dọn dẹp giáo cụ, rời khỏi lớp học.
Buổi sáng học văn hóa, buổi chiều học thể dục.
Trong nhà ăn của trường mẫu giáo chỉ có hai người là Tư Uyên và Quan Tinh.
Trợ giảng đến đưa thức ăn. Có hai hộp sắt, bên trong là cơm hộp.
Trợ giảng mỉm cười nói: “Hôm nay trường mẫu giáo có một người mới đến để phỏng vấn, đây là cơm của người đó làm. Hai em có thể ăn thử, thích hay không thích, nếu không thích thì nói với thây. Thầy sẽ báo cáo lại với tổ trưởng gấu trắng, để ngài ấy trực tiếp từ chức cho nhân viên này."
Tư Uyên mở hộp cơm ra nhìn, bên trong là một con mắt ngâm trong đống thịt nát bấy.
Đã chết, nhưng lại không giống như đã chết hoàn hoàn. Con mắt vẫn còn dính mạch máu, đồng tử vẫn không ngừng xoay tròn.
Thịt trong hộp sắt rất béo, như những cục mỡ phủ đầy tuyến tụy. Tư Uyên ngửi ngửi, không muốn ăn lắm.
Vì vậy, nó chỉ dùng cái miệng trên xúc tu liếm liếm vài cái, cảm giác như ăn một đống mỡ heo còn sống tanh rình.
Nhưng Quan Tinh luôn kén ăn lại ăn sạch sẽ phần cơm mỡ heo. Đây là phần thịt dư của núi thịt. Phần có giá trị dinh dưỡng nhất là nội tạng nhưng đã bị Tư Thần ăn, chỉ còn lại một ít cặn, hương vị cũng không ngon.
Trợ giảng hỏi Quan Tinh: “Ngon không?”
Quan Tỉnh trả lời: “Chi.” Ý là ăn ngon.
Trợ giảng nhìn sang Tư Uyên: “Vậy Tư Uyên thì sao?”
Tư Uyên là một đứa nhỏ thành thật, nó vốn muốn lắc đầu nhưng lại phát hiện Quan Tinh đứng sau lưng trợ giảng hơi lắc đầu với mình.
Vì vậy, Tư Uyên trả lời: “Dạ, ngon.”
Dưới sự dạy dỗ của Tư Thần, nó cũng có thể nói một chút ngôn ngữ của nhân loại. Nhưng không thể nói quá nhiều hay quá lâu, hơn nữa nếu lo lắng, nói một hồi sẽ nói sang ngôn ngữ của Trường Sinh Uyên. Trợ giảng thất vọng rời khỏi nhà ăn.
Quan Tinh nhân lúc giáo viên dẫn hai đứa về ngủ trưa chưa đến, nhỏ giọng nói với Tư Uyên: “Chi, chi chỉ!”
Quan Tinh nói, khi ngủ trưa sẽ có giáo viên đi kiểm tra, dù có chuyện gì xảy ra cũng không được mở mắt. Trẻ em không ngủ đúng giờ đúng giấc sẽ bị phạt. Chừng nào có chuông reng thì mới được mở mắt.
Quan Tinh còn nói rằng giữa trưa có thể nó sẽ ngủ. Khi nào học buổi chiều thì hỏi nó thích ăn gì.
“Chi chỉ.”
[ Mình thích ăn táo. Nếu mình trả lời cái khác thì đừng chơi với mình, chờ cho đến khi mình đi ngủ lần nữa. ] Trên mặt Quan Tinh không có biểu tình gì, nhưng ngữ điệu lại cực kỳ nghiêm trọng. Tư Uyên cái hiểu cái không gật gật đầu.
Tuy nó ngốc, nhưng nó luôn nghe lời.
Đây là bạn nhỏ cùng tuổi đầu tiên của Tư Uyên.
Trường mẫu giáo Hoa Nguyên là một trường mẫu giáo cao cấp có học phí 6 triệu mỗi năm.
Mỗi học sinh khi vào học sẽ có một phòng ký túc xá chuyên biệt.
Giáo viên dẫn Tư Uyên đến phòng ký túc xá của nó. Phòng ký túc xá khá rộng, như một góc của khu trò chơi, ở chính giữa là một cái cũi em bé cỡ lớn.
Trên tường trắng của phòng ký túc xá có những hình minh họa đáng yêu dành cho trẻ em, khi nhìn kỹ, có hai con chó màu trắng đang ăn dã ngoại ở vùng ngoại ô. Trong miệng một con chó trắng là một cái tay bị đứt lìa; một con khác đang ăn nấm; hai con chó trông vô cùng vui vẻ. Phong cách vẽ không khủng bố, ngược lại có cảm giác như trong truyện cổ tích.
Dưới dự giúp đỡ của giáo viên, Tư Uyên thay được áo ngủ, nằm ở trên giường. Giường rất mềm mại, bốn phía còn có lan can, còn có một mùi hương kỳ lạ.
Tư Uyên dự định không ngủ, nhưng lại quá thoải mái nên nó mơ mơ màng màng chìm vào mộng đẹp.
Nó bị điều hòa lạnh đến mức tỉnh dậy.
Máy lạnh trong phòng ký túc xá quá lạnh, Tư Uyên ôm chăn, cảm giác như đang ngủ ở hầm băng.
Nhưng nó vẫn nhớ lời dặn của Quan Tinh, vì vậy, nó chỉ siết chặt tấm chăn, không mở mắt ra.
Dần dần, bên ngoài xuất hiện tiếng bước chân. Sau đó, có người đẩy cửa ra.
“Tiểu Uyên.” Là giọng nói của Tư Thần, vô cùng dịu dàng.
Trong lòng Tư Uyên vô cùng vui vẻ, nhưng chưa kịp mở mắt ra, nó đã nghe thấy Tư Thần nói tiếp: “Cha đến đón con.”
Tư Thần ở trước mặt nó chưa bao giờ tự xưng là cha.
Tư Uyên gắt gao nhắm chặt 18 con mắt của minh, tuyệt đối không cho một con nào tò mò mở ra.
Một người đàn ông đầu cá cực kỳ xấu xí đang đứng ở bên cạnh cũi em bé, cái đèn treo trên đỉnh đầu nó rũ xuống trước mí mắt Tư Uyên, cách chỉ vài cm, hơi phát sáng.
Cái miệng của nó rất lớn, toàn là gai nhịn, nhìn qua có thể nuốt chửng đứa trẻ này vào bụng. Tư Thần đã từng gặp người đàn ông đầu cá này, nhưng là ở dưới nước.
Nó là sinh vật chiêu cao “Ca Giả”, bây giờ đang sử dụng hình thái ở trên mặt đất.
Dù là hơi thở hay âm thanh, nó vẫn có thể bắt chước ra được hình thái của Tư Thân một cách hoàn mỹ.
Đáng tiếc Tư Uyên cũng không mắc mưu bị lừa.
Điều này khiến cho con cá rất không cam lòng. Nó tiếp tục lừa gạt thêm mấy câu, thấy Tư Uyên vẫn không chịu mở mắt, thậm chí không nhịn nổi muốn ra tay động thủ, giật mí mắt Tư Uyên lên.
Nhưng trông Tư Uyên ngủ rất sâu.
2 giờ chiều, chuông ký túc xá đúng giờ vang lên, con cá chỉ có thể bất lực quay về. Nó mất hứng ởđi ra khỏi ký túc xá, đi ngang qua trợ giảng hớt hải chạy vào.
Tư Uyên mở bừng mắt, nghe thấy tiếng tim mình đập “thình thịch”.
Cảnh giác với nguy hiểm của nó nhạy bén hơn nhiều so với nhân loại.
Con cá kia chỉ vừa thả ra hơi thở của nó trong nháy mắt cũng đã bị Trường Sinh Uyên nhận ra.
Trợ giảng nói: “Chiều nay có tiết thể dục, Tiểu Uyên phải cố gắng học tập.”
Dù chỉ số thông minh không quá cao nhưng đối với Trường Sinh Uyên cấp Bảy, tiết thể dục cũng không tính là việc khó.
Tư Uyên gật đầu, dưới sự trợ giúp của trợ giảng, đổi sang đồ thể dục. Đồ thể dục của trường mẫu giáo là đồng phục thủy thủ. Sau khi thay ra, Tư Uyên trông càng thêm đáng yêu.
Nó đi ra khỏi ký túc xá, vừa lúc nhìn thấy Quan Tinh cũng mặc chung bộ đồ với mình đang ởđi ra từ ký túc xá đối diện.
Hai mắt Tư Uyên sáng ngời, vui vẻ vẫy vẫy tay: “Quan ~ Tinh”
Ánh mắt Quan Tinh dừng trên người đó, sau đó quay đầu.
Hai người đi theo giáo viên, đứng chờ xe.
Tư Uyên vốn muốn kể cho bạn nghe chuyện mình gặp phải khi nghỉ trưa, nhưng nó vẫn nhớ lời dặn của Quan Tinh ở nhà ăn, nó hỏi: “Chi, chi chỉ ~”
Bạn thích ăn gì vậy ~ Quan Tinh quay đầu, nở một nụ cười tươi đầy tà tính. Nó trả lời: “Chi.”
[ Mình thích ăn Trường Sinh Uyên chín 7 phần. ] 15.09.22 hôm qua không có làm được chương mới vì mình bị bệnh „ V„ tùy vào tình hình sức khỏe thì mình sẽ cố gắng làm, mong mọi người thông cảm nha, với lại từ tuần này mình cũng bắt đầu vào năm học mới nữa, khó lòng ngày nào cũng làm 4 5 chương huhu
xx**% 186 *xx*x*%
Bạn cần đăng nhập để bình luận