Cao Duy Xâm Lấn
C201
C201C201
Chương 200: Cậu nguyện ý để lại chút thể diện
cuối cùng cho người phỏng vấn.
Edit: jena
Tư Thần mở mắt, bò dậy từ dưới đất.
Bảy tấm gương vỡ nát trong lớp học, những mảnh vỡ va vào nhau vang lên âm thanh chói tai.
Tư Thần lấy điện thoại ra xem, 3 ngày đã trôi qua.
Chẳng trách bụng lại hơi đói.
Người phỏng vấn gấu trắng ngâm nga một điệu nhạc, bước vào trong. Nhưng khi người phỏng vấn nhìn thấy Tư Thần không bị gì, nó ngẩn cả người.
Thậm chí nó không thể khống chế cảm xúc trong giọng nói của mình: “Cậu —”
Trường mẫu giáo đã nằm trong không gian gấp khúc lâu như vậy cũng đã có rất nhiều người tiến vào, muốn vượt qua phó bản, có cá nhân tác chiến, có đoàn đội liên kết với nhau... Nhưng dù là ai đi chăng nữa cũng không thể thoát ra khỏi căn phòng này.
Người phỏng vấn kinh ngạc, nhìn lên tường.
Bảy tấm gương đã hoàn toàn vỡ nát.
Bùa dán trên mặt gương cũng rơi đầy trên đất.
Tư Thần không chỉ vượt qua được mà còn tiêu diệt toàn bộ ban giám khảo trong phạm vi của quy tắc. Người phỏng vấn chưa nếm thử uy lực của những tấm gương, nhưng nó biết cảnh tượng ở bên trong kinh khủng như thế nào.
Bảy tấm gương này sẽ phóng chiếu cuộc sống của bạn, nhốt linh hồn của bạn vào trong, khiến cho ký ức của bạn trở thành nước lũ mây trôi.
Ban giám khảo là người lên kịch bản của toàn bộ trò chơi này, chúng có thể nhìn thấy được nhân tâm, cũng biết được nỗi sợ hãi lớn nhất trong lòng của mỗi người bước vào đây là gì.
Phá hủy những gì tốt đẹp nhất, diệt trừ cuộc sống đích thực của người khác; đó là mục đích ban đầu khi nghiên cứu phát minh ra “Cuộc sống trong gương”; tóm lại, đây chính là một trò chơi đầy ác ý.
Người phỏng vấn luôn nhìn thấy những linh hồn bị nhốt ở trong gương sợ hãi đến mức không ngừng lấy súng tự sát; nhìn thấy một đôi anh em từ thân thành thù đồng quy vu tận; cũng nhìn thấy những u linh đánh mất tất cả chỉ biết lang thang vô định ở trong gương.
Những linh hồn đó bị nhốt trong một cuộc sống giả tạo, thân thể hiện thực ở bên ngoài ngày một suy yếu đi, dần dà tiến đến cái chết. Dẫu vậy, trên cái xác không hồn vẫn còn nở một nụ cười hạnh phúc.
Đó là kết cục của những con kiến hôi muốn phản kháng. Người phỏng vấn đã nhìn thấy nhiều, nên nó không cảm thấy đáng thương hay buôn bã, chỉ cảm thấy nực cười. Vì luôn có những kẻ ngu muội không biết tự lượng sức mình, không ngừng khiêu khích thân linh.
Nó cũng đã từng nghe nhiều lời khó nghe, nhưng nó chỉ là một con ma cọp vồ, là một tên gian manh, phản bội, súc sinh.
Để tiến sâu vào trong, biểu hiện của nó càng điên cuồng, bỉ ổi hơn những sinh vật chiều cao khác. Như thế nó mới có thể khiến cho quản lý biết được rằng nó chỉ là một kẻ nhát gan, một con chó cụp đuôi ngoan ngoãn theo sau chứ không phải một “vị chúa cứu thế”.
Trên phân cổ của người phỏng vấn là một cái khăn trùm đầu hình gấu trắng, nhưng bây giờ gương mặt nó lại bắt đầu vặn vẹo quỷ dị lạ thường.
“Chúc mừng cậu... Bây giờ chúng ta bắt đầu vào vòng phỏng vấn thứ ba. Thật là... khiến tôi cảm thấy thật bất ngờ.” Gấu trắng nói.
Tư Thần không trả lời ngay, cậu sờ sờ trong túi.
Trong túi cậu không chỉ có những tờ tiền giấy Tâm Hồn, bây giờ đã có thêm ba đồng xu nặng trĩu.
Tư Thần hỏi: “Đóng tiền học phí cho con ở đâu?”
Cậu nhớ mang máng khi vừa vào trường mẫu giáo Hoa Nguyên Thị, có người nói rằng nói rằng đây trường mẫu giáo chính quy toàn thời gian, bao gồm tiền ăn ở, tiên ăn đóng một lần, không cân đóng bất kỳ khoản phí nào nữa.
Không đóng học phí, cậu lo rằng Tư Uyên ở trong trường không có chỗ ăn, chỗ ngủ.
Gấu trắng ngửa đầu, “ha ha” cười đầy cổ quái.
Bao tay trắng của nó bao lấy cái đầu của mình, sau đó dùng lực.
Tư Thần nghe thấy tiếng bánh răng kim loại va chạm vào nhau.
Người phỏng vấn gỡ cái đầu của nó ra.
Dưới khăn trùm đầu hình gấu trắng cũng không có cái đầu nào khác, chỉ có một khối thịt câu đỏ tươi có hình dạng như một bóng đèn, bên trên có máu và tóc, bị bóp thành hình tăm bồng. Cái đầu không có da, ngũ quan vẫn còn dính trên mặt, nhưng chúng lại đặt sai vị trí khiến cho người nhìn cảm thấy thật khó chịu.
Nhìn thấy gương mặt của con gấu trắng, Tư Thần cảm thấy người phỏng vấn đội khăn trùm đầu đã đối xử rất nhân từ đối với người bên ngoài.
Người phỏng vấn ôm cái đầu gấu trắng trong lồng ngực, nó chỉ vào cái đầu: “Ở đây có chỗ nhận tiền.”
Tư Thần ném đồng xu vào. Đồng xu màu trắng rơi vào trong đầu gấu trắng nhưng không vang lên âm thanh nào, cũng không rớt ra ngoài.
Người phỏng vấn đặt cái đầu gấu trắng về chỗ cũ: “Cậu Tư, bây giờ chúng ta bắt đầu vòng phỏng vấn thứ ba đi, địa điểm của vòng phỏng vấn này là ở văn phòng hiệu trưởng.” Tư Thần sờ 39 đồng Tâm Hồn còn trong túi, hỏi: “Chờ một chút, trường mẫu giáo có căn tin không? Một bữa cơm thấp nhất có giá bao nhiêu?”
Cậu thật sự rất đói, dạ dày rát bỏng khó chịu.
Thật ra Tư Thần có mang theo lương khô, nhưng cậu muốn thử đi dạo quanh trường mẫu giáo, nhìn thử có thu thập được thông tin gì không.
Hơn nữa, lúc trước nghe giám khảo trong gương có nói vê vòng phỏng vấn thứ ba khiến cho tâm tình của Tư Thần có chút trầm trọng.
Bài kiểm tra về sự phục tùng; hoàn thành một yêu cầu của người phỏng vấn.
Hoặc là tự sát, hoặc là giết Tư Uyên.
Nếu xảy ra chuyện này thật, Tư Thân cũng không biết nên làm thế nào bây giờ. Nhưng cậu đã đóng tiền học phí cho Tư Uyên; Tư Uyên ở nhà trẻ hẳn sẽ không gặp chuyện gì.
Nếu không được, cậu sẽ từ bỏ việc phỏng vấn làm cha, nghĩ cách hội hợp với Tống Bạch.
Tư Thần cảm thấy sự yếu lòng của con người là một tính xấu.
Cho dù là cậu khi nhớ đến thây mình trong không gian gấp khúc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi. Giọng điệu của người phỏng vấn đầy cao ngạo: “Trường mẫu giáo của chúng tôi dùng những nguyên liệu nấu ăn tốt nhất, một bữa tốn ít nhất 500.”
Không ăn nổi.
Tư Thần đi ra ngoài lớp học, tìm một cái ghế ngồi xuống, lấy dịch dinh dưỡng trong balo của mình ra, cắm ống hút vào uống. Một lát sau, cậu nhớ đến một chuyện: “Căn tin ở trường mấy người dùng nguyên liệu nấu ăn bình thường à?” Cậu nhớ trong lò mổ của thị xã Hoa Nguyên có một loại thịt quý nhất được gọi là “thịt sống”.
Người phỏng vấn cười lạnh: “Nguyên liệu nấu ăn bình thường là cái gì? Đối với rau dưa, chúng ta có phải sinh vật chiều cao hay không? Nói không chừng súc vật và rau dưa cũng có nên văn minh của chính mình, chỉ là nhân loại không phát hiện ra thôi. Cậu dựa vào đâu mà nói rau dưa là nguyên liệu nấu ăn bình thường? Cậu bị ăn thì đáng thương, còn đồ ăn bình thường bị ăn thì không đáng thương hả?”
Không biết nó bị gì kích thích mà hành vi cử chỉ lại vô cùng kỳ lạ, lâm bầm lầu bầu, chất vấn Tư Thần.
Đáng tiếc, trên gương mặt gấu trắng lại chỉ có một biểu tình cố định. Người phỏng vấn giơ ngón tay lên: “Nếu cậu nói rau dưa không có nền văn minh, cậu lại không phải rau dưa, sao cậu biết nó không có? Nói thẳng ra thì nhân loại muốn ăn thứ gì cũng sẽ cho mình một lý do đường hoàng: “Thứ chúng ta ăn không có sinh mệnh, chúng không có cảm giác gì cả”, ai lại quan tâm đến suy nghĩ của đồ ăn chứ? Vì nếu con người không ăn cơm thì sẽ đói chết! Quản lý cũng vậy, dựa vào đâu mà nói quản lý sai? Các người cũng giống như những quả chuối không bao giờ chịu chấp nhận bản thân mắc bệnh vàng lá, chỉ khiến người khác khó ăn hơn thôi.'
Tư Thần: “Không, tôi không có nghĩ như vậy.”
Cậu không cam tâm tình nguyện bị ăn thịt, cũng không thể chung sống với nền văn minh của một loại cải trắng, vì khi cải trắng lớn lên cũng không giúp đỡ gì cho cậu, cũng sẽ không gọi “Mẹ ơi” hay nói “Cảm ơn”.
Nhưng Tư Thần quả thật sẽ đồng tình cùng những nhân loại giống mình, vì đây là thiên tính của nhân loại. Người phỏng vấn không nói gì.
Tư Thần uống hết một hơi ba bịch dinh dưỡng, lúc này mới cảm thấy cả người dễ chịu một ít.
Vì đặc tính thể sinh mệnh hệ sợi, bây giờ yêu cầu về dịch dinh dưỡng của cậu cao hơn nhiều so với bột dinh dưỡng bình thường.
Tư Thần đứng dậy, phủi bụi trên người, nhàn nhạt nói: “Đi thôi”
Người phỏng vấn đứng thẳng lưng, nho nhã lễ độ như cũ: “Thưa cậu, xin mời đi theo tôi.”
Văn phòng phỏng vấn cách nơi này không xa, ở trên tầng 6.
Tư Thần còn đang lo lắng không biết nó có gây ra chuyện gì xấu không, nhưng dọc đường đi không có gì xảy ra, nhưng lại im lặng quá mức. Hiệu trưởng của trường mẫu giáo Hoa Nguyên là phân thân của quản lý Z.
Vậy cậu có gặp được quản lý trong văn phòng không? Nhưng trước đó, ở trong gương, quản lý Z cũng đã nói nó đang đi tìm Tống Bạch.
Cửa văn phòng nhìn qua rất mộc mạc, người phỏng vấn lấy thẻ từ trong túi áo ra, quẹt thẻ.
Có được quyền hạn vào văn phòng hiệu trưởng, có thể nói rằng cấp bậc của người phỏng vấn ở trong trường mẫu giáo không hề thấp, ít nhất nhận được tín nhiệm của quản lý.
Nó đẩy cửa ra, bên trong tối đen như mực, không có một tia sáng, khí lạnh từ từ phả ra ngoài.
Người phỏng vấn quay đầu, nửa gương mặt của nó chìm trong bóng tối, giống như tiến vào một tâng kết giới khác: “Cậu là khách, xin mời cậu vào trước.'
Tư Thần nhíu mày, suy nghĩ khả năng bước vào sẽ bị ám sát.
Trên gương mặt gấu trắng lộ ra một nụ cười kỳ quái: “Sao thế, cậu sợ à?”
Phép khích tướng của người phỏng vấn không có tác dụng, Tư Thần đứng ở trước cửa nửa phút rồi bước vào bên trong.
Đôi khi suy nghĩ nhiều cũng không có ý nghĩa gì.
Thời gian chỉ biết tiến tới, không bao giờ lùi vê sau, bên trong nón ánh sáng luôn là vận mệnh.
Văn phòng hiệu trưởng trông đơn sơ hơn so với trong tưởng tượng của cậu. Diện tích không lớn, không có cửa sổ. Một bàn làm việc bình thường, có ghế dựa hơi cũ, bàn uống trà, ghế sô pha, giá sách...
Trên bàn làm việc có một ly trà, còn có bã trà ở bên trong.
Không có cánh cửa nào, cũng không có người đột ngột xuất hiện đột kích bất ngờ.
Bình thường đến mức khiến người khác thấy kinh ngạc. Người phỏng vấn đi vào, câm một tờ giấy A4 trên bàn làm việc.
Đây là hợp đồng lao động đã được in và đóng dấu chính thức, chỉ còn một số chỗ để điền nội dung.
Thứ nhất, tên của nhân viên. Thứ hai, yêu cầu hoàn thành trước khi nhân viên nhận chức.
Thứ ba, chữ ký của nhân viên.
Người phỏng vấn ngồi trên ghế lớn, nhưng nó không hoàn toàn ngồi xuống, vì vậy trông như đang nửa ngồi xổm.
Nó mở bút máy, bắt đầu viết chữ lên tờ hợp đồng.
Ngoài tiếng bút vang lên, trong phòng chỉ còn lại lời tự thuật của người phỏng vấn.
“Trường mẫu giáo Hoa Nguyên Thị của chúng tôi có lịch sử lâu đời, là một trường mẫu giáo quý tộc nức tiếng gần xa. Vì vậy việc tuyển chọn nhân viên cũng phải được giám sát một cách nghiêm khác. Cậu nhận được lời mời trở thành cha của Quan Tinh, đây là hợp đồng, sau khi cậu hoàn thành yêu cầu của tôi, hợp đồng này sẽ có hiệu lực.' Người phỏng vấn nở một nụ cười: “Khi đó, cậu có thể dẫn Quan Tinh rời khỏi trường mẫu giáo, đương nhiên, còn có cả con của cậu.”
Trong lòng Tư Thần vẫn cẩn thận, lo lắng: “Vậy thì yêu cầu là gì?”
Người phỏng vấn run rẩy viết lên giấy, nó đang hứng chịu một luật nhân quả mạnh mẽ cực kỳ, nhưng nó không muốn tỏ ra yếu thế trước mặt Tư Thần.
Bên dưới khăn trùm đầu gấu trắng, máu đỏ sền sệt đang ồ ạt trào ra.
Tư Thần cúi đầu, nhìn tờ hợp đồng
Trọng điểm trong tâm mắt của cậu là yêu cầu được viết tay của người phỏng vấn.
—”Giết chết hiệu trưởng”. Thậm chí nó cũng không dám viết thẳng “Quản lý Z”.
Tư Thần hơi khiếp sợ nâng mắt lên.
Người phỏng vấn đã hộc từng ngụm máu ở trên mặt bàn, nhưng giọng điệu vẫn còn mang theo ý cười nhàn nhạt, nghe qua vô cùng thảm thương: “Nếu tôi sợ hãi như vậy thì cậu, người dũng cảm... thay thế tôi đi.”
“Cậu có sợ không, hả Tư Thần?” Giọng điệu của người phỏng vấn nghe như đang khiêu khích.
Tư Thần im lặng vài giây, sau đó ký tên của mình lên tờ hợp đồng.
Đây vốn là mục đích ban đầu của bọn họ khi vào trong không gian gấp khúc.
Người phỏng vấn cười to, nó ngồi xuống ghế của sếp mình, hai chân gác lên bàn: “Vậy thì đi đi. Tạm biệt. Vĩnh biệt.” Thân thể của người phỏng vấn run lên như bị điện giật. Người phỏng vấn dùng hết sức lực để nói: “Còn nữa, nếu sau này, cậu thật sự gặp được Quan Tinh, phiền cậu nói với nó một câu... Thôi quên đi, cái gì cũng đừng nói... Đừng nói cho nó biết..."
Không có nước mắt, nhưng Tư Thần biết người phỏng vấn đang khóc.
Tư Thần không hỏi tên của người phỏng vấn, nhưng bây giờ, câu hỏi này đã có đáp án.
Nó là Lí Truy Nguyệt.
Trên khăn trùm đầu, gương mặt đáng yêu của gấu trắng đã trở nên hung tợn.
Khăn trùm đầu há lớn miệng, bắt đầu tự cắn nuốt thân thể của mình. Người phỏng vấn không phát ra tiếng động nào, nó bóp chặt cổ mình, giãy giụa điên cuồng, cuối cùng xé rách khăn trùm đầu ra. Tư Thần không nhìn tiếp. Cậu lấy hợp đồng, xoay người rời khỏi văn phòng. Khi đóng cửa trong nháy mắt, Tư Thần nghe thấy tiếng kêu thê lương thảm thiết từ bên trong. Ít nhất, vào giây phút này, cậu nguyện ý để lại chút thể diện cuối cùng cho người phỏng vấn. 16.09.22
xx**% 201 *xx*x*%
Chương 200: Cậu nguyện ý để lại chút thể diện
cuối cùng cho người phỏng vấn.
Edit: jena
Tư Thần mở mắt, bò dậy từ dưới đất.
Bảy tấm gương vỡ nát trong lớp học, những mảnh vỡ va vào nhau vang lên âm thanh chói tai.
Tư Thần lấy điện thoại ra xem, 3 ngày đã trôi qua.
Chẳng trách bụng lại hơi đói.
Người phỏng vấn gấu trắng ngâm nga một điệu nhạc, bước vào trong. Nhưng khi người phỏng vấn nhìn thấy Tư Thần không bị gì, nó ngẩn cả người.
Thậm chí nó không thể khống chế cảm xúc trong giọng nói của mình: “Cậu —”
Trường mẫu giáo đã nằm trong không gian gấp khúc lâu như vậy cũng đã có rất nhiều người tiến vào, muốn vượt qua phó bản, có cá nhân tác chiến, có đoàn đội liên kết với nhau... Nhưng dù là ai đi chăng nữa cũng không thể thoát ra khỏi căn phòng này.
Người phỏng vấn kinh ngạc, nhìn lên tường.
Bảy tấm gương đã hoàn toàn vỡ nát.
Bùa dán trên mặt gương cũng rơi đầy trên đất.
Tư Thần không chỉ vượt qua được mà còn tiêu diệt toàn bộ ban giám khảo trong phạm vi của quy tắc. Người phỏng vấn chưa nếm thử uy lực của những tấm gương, nhưng nó biết cảnh tượng ở bên trong kinh khủng như thế nào.
Bảy tấm gương này sẽ phóng chiếu cuộc sống của bạn, nhốt linh hồn của bạn vào trong, khiến cho ký ức của bạn trở thành nước lũ mây trôi.
Ban giám khảo là người lên kịch bản của toàn bộ trò chơi này, chúng có thể nhìn thấy được nhân tâm, cũng biết được nỗi sợ hãi lớn nhất trong lòng của mỗi người bước vào đây là gì.
Phá hủy những gì tốt đẹp nhất, diệt trừ cuộc sống đích thực của người khác; đó là mục đích ban đầu khi nghiên cứu phát minh ra “Cuộc sống trong gương”; tóm lại, đây chính là một trò chơi đầy ác ý.
Người phỏng vấn luôn nhìn thấy những linh hồn bị nhốt ở trong gương sợ hãi đến mức không ngừng lấy súng tự sát; nhìn thấy một đôi anh em từ thân thành thù đồng quy vu tận; cũng nhìn thấy những u linh đánh mất tất cả chỉ biết lang thang vô định ở trong gương.
Những linh hồn đó bị nhốt trong một cuộc sống giả tạo, thân thể hiện thực ở bên ngoài ngày một suy yếu đi, dần dà tiến đến cái chết. Dẫu vậy, trên cái xác không hồn vẫn còn nở một nụ cười hạnh phúc.
Đó là kết cục của những con kiến hôi muốn phản kháng. Người phỏng vấn đã nhìn thấy nhiều, nên nó không cảm thấy đáng thương hay buôn bã, chỉ cảm thấy nực cười. Vì luôn có những kẻ ngu muội không biết tự lượng sức mình, không ngừng khiêu khích thân linh.
Nó cũng đã từng nghe nhiều lời khó nghe, nhưng nó chỉ là một con ma cọp vồ, là một tên gian manh, phản bội, súc sinh.
Để tiến sâu vào trong, biểu hiện của nó càng điên cuồng, bỉ ổi hơn những sinh vật chiều cao khác. Như thế nó mới có thể khiến cho quản lý biết được rằng nó chỉ là một kẻ nhát gan, một con chó cụp đuôi ngoan ngoãn theo sau chứ không phải một “vị chúa cứu thế”.
Trên phân cổ của người phỏng vấn là một cái khăn trùm đầu hình gấu trắng, nhưng bây giờ gương mặt nó lại bắt đầu vặn vẹo quỷ dị lạ thường.
“Chúc mừng cậu... Bây giờ chúng ta bắt đầu vào vòng phỏng vấn thứ ba. Thật là... khiến tôi cảm thấy thật bất ngờ.” Gấu trắng nói.
Tư Thần không trả lời ngay, cậu sờ sờ trong túi.
Trong túi cậu không chỉ có những tờ tiền giấy Tâm Hồn, bây giờ đã có thêm ba đồng xu nặng trĩu.
Tư Thần hỏi: “Đóng tiền học phí cho con ở đâu?”
Cậu nhớ mang máng khi vừa vào trường mẫu giáo Hoa Nguyên Thị, có người nói rằng nói rằng đây trường mẫu giáo chính quy toàn thời gian, bao gồm tiền ăn ở, tiên ăn đóng một lần, không cân đóng bất kỳ khoản phí nào nữa.
Không đóng học phí, cậu lo rằng Tư Uyên ở trong trường không có chỗ ăn, chỗ ngủ.
Gấu trắng ngửa đầu, “ha ha” cười đầy cổ quái.
Bao tay trắng của nó bao lấy cái đầu của mình, sau đó dùng lực.
Tư Thần nghe thấy tiếng bánh răng kim loại va chạm vào nhau.
Người phỏng vấn gỡ cái đầu của nó ra.
Dưới khăn trùm đầu hình gấu trắng cũng không có cái đầu nào khác, chỉ có một khối thịt câu đỏ tươi có hình dạng như một bóng đèn, bên trên có máu và tóc, bị bóp thành hình tăm bồng. Cái đầu không có da, ngũ quan vẫn còn dính trên mặt, nhưng chúng lại đặt sai vị trí khiến cho người nhìn cảm thấy thật khó chịu.
Nhìn thấy gương mặt của con gấu trắng, Tư Thần cảm thấy người phỏng vấn đội khăn trùm đầu đã đối xử rất nhân từ đối với người bên ngoài.
Người phỏng vấn ôm cái đầu gấu trắng trong lồng ngực, nó chỉ vào cái đầu: “Ở đây có chỗ nhận tiền.”
Tư Thần ném đồng xu vào. Đồng xu màu trắng rơi vào trong đầu gấu trắng nhưng không vang lên âm thanh nào, cũng không rớt ra ngoài.
Người phỏng vấn đặt cái đầu gấu trắng về chỗ cũ: “Cậu Tư, bây giờ chúng ta bắt đầu vòng phỏng vấn thứ ba đi, địa điểm của vòng phỏng vấn này là ở văn phòng hiệu trưởng.” Tư Thần sờ 39 đồng Tâm Hồn còn trong túi, hỏi: “Chờ một chút, trường mẫu giáo có căn tin không? Một bữa cơm thấp nhất có giá bao nhiêu?”
Cậu thật sự rất đói, dạ dày rát bỏng khó chịu.
Thật ra Tư Thần có mang theo lương khô, nhưng cậu muốn thử đi dạo quanh trường mẫu giáo, nhìn thử có thu thập được thông tin gì không.
Hơn nữa, lúc trước nghe giám khảo trong gương có nói vê vòng phỏng vấn thứ ba khiến cho tâm tình của Tư Thần có chút trầm trọng.
Bài kiểm tra về sự phục tùng; hoàn thành một yêu cầu của người phỏng vấn.
Hoặc là tự sát, hoặc là giết Tư Uyên.
Nếu xảy ra chuyện này thật, Tư Thân cũng không biết nên làm thế nào bây giờ. Nhưng cậu đã đóng tiền học phí cho Tư Uyên; Tư Uyên ở nhà trẻ hẳn sẽ không gặp chuyện gì.
Nếu không được, cậu sẽ từ bỏ việc phỏng vấn làm cha, nghĩ cách hội hợp với Tống Bạch.
Tư Thần cảm thấy sự yếu lòng của con người là một tính xấu.
Cho dù là cậu khi nhớ đến thây mình trong không gian gấp khúc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi. Giọng điệu của người phỏng vấn đầy cao ngạo: “Trường mẫu giáo của chúng tôi dùng những nguyên liệu nấu ăn tốt nhất, một bữa tốn ít nhất 500.”
Không ăn nổi.
Tư Thần đi ra ngoài lớp học, tìm một cái ghế ngồi xuống, lấy dịch dinh dưỡng trong balo của mình ra, cắm ống hút vào uống. Một lát sau, cậu nhớ đến một chuyện: “Căn tin ở trường mấy người dùng nguyên liệu nấu ăn bình thường à?” Cậu nhớ trong lò mổ của thị xã Hoa Nguyên có một loại thịt quý nhất được gọi là “thịt sống”.
Người phỏng vấn cười lạnh: “Nguyên liệu nấu ăn bình thường là cái gì? Đối với rau dưa, chúng ta có phải sinh vật chiều cao hay không? Nói không chừng súc vật và rau dưa cũng có nên văn minh của chính mình, chỉ là nhân loại không phát hiện ra thôi. Cậu dựa vào đâu mà nói rau dưa là nguyên liệu nấu ăn bình thường? Cậu bị ăn thì đáng thương, còn đồ ăn bình thường bị ăn thì không đáng thương hả?”
Không biết nó bị gì kích thích mà hành vi cử chỉ lại vô cùng kỳ lạ, lâm bầm lầu bầu, chất vấn Tư Thần.
Đáng tiếc, trên gương mặt gấu trắng lại chỉ có một biểu tình cố định. Người phỏng vấn giơ ngón tay lên: “Nếu cậu nói rau dưa không có nền văn minh, cậu lại không phải rau dưa, sao cậu biết nó không có? Nói thẳng ra thì nhân loại muốn ăn thứ gì cũng sẽ cho mình một lý do đường hoàng: “Thứ chúng ta ăn không có sinh mệnh, chúng không có cảm giác gì cả”, ai lại quan tâm đến suy nghĩ của đồ ăn chứ? Vì nếu con người không ăn cơm thì sẽ đói chết! Quản lý cũng vậy, dựa vào đâu mà nói quản lý sai? Các người cũng giống như những quả chuối không bao giờ chịu chấp nhận bản thân mắc bệnh vàng lá, chỉ khiến người khác khó ăn hơn thôi.'
Tư Thần: “Không, tôi không có nghĩ như vậy.”
Cậu không cam tâm tình nguyện bị ăn thịt, cũng không thể chung sống với nền văn minh của một loại cải trắng, vì khi cải trắng lớn lên cũng không giúp đỡ gì cho cậu, cũng sẽ không gọi “Mẹ ơi” hay nói “Cảm ơn”.
Nhưng Tư Thần quả thật sẽ đồng tình cùng những nhân loại giống mình, vì đây là thiên tính của nhân loại. Người phỏng vấn không nói gì.
Tư Thần uống hết một hơi ba bịch dinh dưỡng, lúc này mới cảm thấy cả người dễ chịu một ít.
Vì đặc tính thể sinh mệnh hệ sợi, bây giờ yêu cầu về dịch dinh dưỡng của cậu cao hơn nhiều so với bột dinh dưỡng bình thường.
Tư Thần đứng dậy, phủi bụi trên người, nhàn nhạt nói: “Đi thôi”
Người phỏng vấn đứng thẳng lưng, nho nhã lễ độ như cũ: “Thưa cậu, xin mời đi theo tôi.”
Văn phòng phỏng vấn cách nơi này không xa, ở trên tầng 6.
Tư Thần còn đang lo lắng không biết nó có gây ra chuyện gì xấu không, nhưng dọc đường đi không có gì xảy ra, nhưng lại im lặng quá mức. Hiệu trưởng của trường mẫu giáo Hoa Nguyên là phân thân của quản lý Z.
Vậy cậu có gặp được quản lý trong văn phòng không? Nhưng trước đó, ở trong gương, quản lý Z cũng đã nói nó đang đi tìm Tống Bạch.
Cửa văn phòng nhìn qua rất mộc mạc, người phỏng vấn lấy thẻ từ trong túi áo ra, quẹt thẻ.
Có được quyền hạn vào văn phòng hiệu trưởng, có thể nói rằng cấp bậc của người phỏng vấn ở trong trường mẫu giáo không hề thấp, ít nhất nhận được tín nhiệm của quản lý.
Nó đẩy cửa ra, bên trong tối đen như mực, không có một tia sáng, khí lạnh từ từ phả ra ngoài.
Người phỏng vấn quay đầu, nửa gương mặt của nó chìm trong bóng tối, giống như tiến vào một tâng kết giới khác: “Cậu là khách, xin mời cậu vào trước.'
Tư Thần nhíu mày, suy nghĩ khả năng bước vào sẽ bị ám sát.
Trên gương mặt gấu trắng lộ ra một nụ cười kỳ quái: “Sao thế, cậu sợ à?”
Phép khích tướng của người phỏng vấn không có tác dụng, Tư Thần đứng ở trước cửa nửa phút rồi bước vào bên trong.
Đôi khi suy nghĩ nhiều cũng không có ý nghĩa gì.
Thời gian chỉ biết tiến tới, không bao giờ lùi vê sau, bên trong nón ánh sáng luôn là vận mệnh.
Văn phòng hiệu trưởng trông đơn sơ hơn so với trong tưởng tượng của cậu. Diện tích không lớn, không có cửa sổ. Một bàn làm việc bình thường, có ghế dựa hơi cũ, bàn uống trà, ghế sô pha, giá sách...
Trên bàn làm việc có một ly trà, còn có bã trà ở bên trong.
Không có cánh cửa nào, cũng không có người đột ngột xuất hiện đột kích bất ngờ.
Bình thường đến mức khiến người khác thấy kinh ngạc. Người phỏng vấn đi vào, câm một tờ giấy A4 trên bàn làm việc.
Đây là hợp đồng lao động đã được in và đóng dấu chính thức, chỉ còn một số chỗ để điền nội dung.
Thứ nhất, tên của nhân viên. Thứ hai, yêu cầu hoàn thành trước khi nhân viên nhận chức.
Thứ ba, chữ ký của nhân viên.
Người phỏng vấn ngồi trên ghế lớn, nhưng nó không hoàn toàn ngồi xuống, vì vậy trông như đang nửa ngồi xổm.
Nó mở bút máy, bắt đầu viết chữ lên tờ hợp đồng.
Ngoài tiếng bút vang lên, trong phòng chỉ còn lại lời tự thuật của người phỏng vấn.
“Trường mẫu giáo Hoa Nguyên Thị của chúng tôi có lịch sử lâu đời, là một trường mẫu giáo quý tộc nức tiếng gần xa. Vì vậy việc tuyển chọn nhân viên cũng phải được giám sát một cách nghiêm khác. Cậu nhận được lời mời trở thành cha của Quan Tinh, đây là hợp đồng, sau khi cậu hoàn thành yêu cầu của tôi, hợp đồng này sẽ có hiệu lực.' Người phỏng vấn nở một nụ cười: “Khi đó, cậu có thể dẫn Quan Tinh rời khỏi trường mẫu giáo, đương nhiên, còn có cả con của cậu.”
Trong lòng Tư Thần vẫn cẩn thận, lo lắng: “Vậy thì yêu cầu là gì?”
Người phỏng vấn run rẩy viết lên giấy, nó đang hứng chịu một luật nhân quả mạnh mẽ cực kỳ, nhưng nó không muốn tỏ ra yếu thế trước mặt Tư Thần.
Bên dưới khăn trùm đầu gấu trắng, máu đỏ sền sệt đang ồ ạt trào ra.
Tư Thần cúi đầu, nhìn tờ hợp đồng
Trọng điểm trong tâm mắt của cậu là yêu cầu được viết tay của người phỏng vấn.
—”Giết chết hiệu trưởng”. Thậm chí nó cũng không dám viết thẳng “Quản lý Z”.
Tư Thần hơi khiếp sợ nâng mắt lên.
Người phỏng vấn đã hộc từng ngụm máu ở trên mặt bàn, nhưng giọng điệu vẫn còn mang theo ý cười nhàn nhạt, nghe qua vô cùng thảm thương: “Nếu tôi sợ hãi như vậy thì cậu, người dũng cảm... thay thế tôi đi.”
“Cậu có sợ không, hả Tư Thần?” Giọng điệu của người phỏng vấn nghe như đang khiêu khích.
Tư Thần im lặng vài giây, sau đó ký tên của mình lên tờ hợp đồng.
Đây vốn là mục đích ban đầu của bọn họ khi vào trong không gian gấp khúc.
Người phỏng vấn cười to, nó ngồi xuống ghế của sếp mình, hai chân gác lên bàn: “Vậy thì đi đi. Tạm biệt. Vĩnh biệt.” Thân thể của người phỏng vấn run lên như bị điện giật. Người phỏng vấn dùng hết sức lực để nói: “Còn nữa, nếu sau này, cậu thật sự gặp được Quan Tinh, phiền cậu nói với nó một câu... Thôi quên đi, cái gì cũng đừng nói... Đừng nói cho nó biết..."
Không có nước mắt, nhưng Tư Thần biết người phỏng vấn đang khóc.
Tư Thần không hỏi tên của người phỏng vấn, nhưng bây giờ, câu hỏi này đã có đáp án.
Nó là Lí Truy Nguyệt.
Trên khăn trùm đầu, gương mặt đáng yêu của gấu trắng đã trở nên hung tợn.
Khăn trùm đầu há lớn miệng, bắt đầu tự cắn nuốt thân thể của mình. Người phỏng vấn không phát ra tiếng động nào, nó bóp chặt cổ mình, giãy giụa điên cuồng, cuối cùng xé rách khăn trùm đầu ra. Tư Thần không nhìn tiếp. Cậu lấy hợp đồng, xoay người rời khỏi văn phòng. Khi đóng cửa trong nháy mắt, Tư Thần nghe thấy tiếng kêu thê lương thảm thiết từ bên trong. Ít nhất, vào giây phút này, cậu nguyện ý để lại chút thể diện cuối cùng cho người phỏng vấn. 16.09.22
xx**% 201 *xx*x*%
Bạn cần đăng nhập để bình luận