Cao Duy Xâm Lấn
€ 141
€ 141€ 141
Chương 140: Cơ thể mẹ
Edit: jena
Niêm khuẩn gần như ứ đọng đầy bên trong khu vực thí nghiệm tâng 3, muốn đi vào buộc phải khởi động trang bị hệ thống tuân hoàn oxy trong bộ đồ phòng hộ.
Sinh Ngọ đứng trước cửa, cẩn thận nói: “Tôi không thể đi vào. Niêm khuẩn sẽ giết chết tôi.”
Loại niêm khuẩn này có cấu tạo từ đơn tế bào hệ sợi, Tư Thần đi vào sẽ không sao, nhưng nó đi vào chẳng khác gì chôn chúc tết con gà*.
* X6 42 8 ñï 2# 2£ 1019 fF:Ám chỉ việc giả vờ tử tế nhưng thực chất ẩn chứa ý đồ xấu xa. “Dung dịch ở đâu?”
Sinh Ngọ dựa vào trí nhớ trả lời: “Dung dịch được đặt trong một cái rương ở khu vực ướp lạnh trong phòng thí nghiệm số 13”
Khi nghe thấy số 13, Tư Thần khó tránh khỏi kinh ngạc: “Số 13 có ý nghĩa gì đặc biệt à?”
Sinh Ngọ nhíu mày: “Có thể có ý nghĩa gì đặc biệt chứ? Xem bói nói số 13 may mắn, mang đến điềm lành.”
Vì sự khác biệt văn hóa nên số 13 ở mỗi nền văn minh có thể có ý nghĩa khác nhau.
Tư Thần không hỏi nữa.
Cậu nhìn Tống Tử Ngọc vác một khẩu pháo đi theo sau lưng mình, nói: “Cậu ở bên ngoài đợi tôi, bên trong không an toàn.” Tống Tử Ngọc không có đủ dũng khí nói mình cũng muốn đi theo, chỉ có thể nhỏ giọng trả lời: “Vậy anh quay lại sớm một chút.”
Tư Thần rút dao đi vào bên trong, thân ảnh nhanh chóng hòa vào màn đêm.
Sinh Ngọ thu hồi tâm mắt, hỏi: “Hai người là người yêu à?”
Tống Tử Ngọc ngay lập tức kinh hãi: “Sao mà ông nghĩ như vậy được? Nhìn chỗ nào thấy chúng tôi giống người yêu vậy hả?”
Sinh Ngọ liếc mắt nhìn xuống cái bụng bầu của cậu: “Cậu ta rất quan tâm đứa nhỏ trong bụng của cậu.” Trong lời nói của Tư Thần không có biểu hiện gì đặc biệt nhưng ánh mắt lại không thể lừa người. Hơn nữa, tiến sĩ Sinh có thể cảm giác được theo bản năng rằng cái thai trong bụng Tống Tử Ngọc không hề đơn giản.
Nói rõ hơn thì có cảm giác như là một tiến hóa giả có sức mạnh khủng bố trời sinh.
Nghe xong câu đó, Tống Tử Ngọc nhạy bén nâng khẩu pháo, nhắm thẳng vào Sinh Ngọ: “Tôi cảnh báo ông, đừng có nghĩ đến chuyện bắt người làm con tin.”
Hậu duệ nhà họ Tống quan trọng, nhưng Tư Thần cũng quan trọng.
Suy nghĩ của Tống Tử Ngọc rất rõ ràng, cậu đồng ý sinh số 9 với mục đích là phục hưng gia tộc.
Mục đích này là để dựa vào việc ôm đùi Bạch Đế, hy vọng tương lai có thể ôm đùi số 9. Trong khoảng thời gian hoài thai số 9 thì trực tiếp ôm đùi Bạch Đế có lời hơn.
Tống Bạch lại coi trọng Tư Thần. Biểu hiện cụ thể chính là lúc trước ông đến tống tiền nhà họ Tống, chỉ dặn dò nhà họ Tống ba câu, vậy mà hết hai câu đã xoay quanh Tư Thần.
Câu đầu tiên là mang cho Tư Thần đồ hộp để ăn; câu thứ hai là bảo đảm Tư Thần an toàn ra khỏi thành phố; câu thứ ba là hỏi gân đây nhà họ Tống có gây thù oán với ai hay không.
Sinh Ngọ quay đầu cười lạnh: “Hừ.”
xx*x*%
Niêm khuẩn giăng đầy khắp nơi trong khu vực thí nghiệm, phân bố ra một lượng lớn chất nhây bao phủ đến tận đầu gối của Tư Thần. Cậu đi vào trong như đi giữa một đầm lầy.
Trường Sinh Uyên giang rộng xúc tu như một con sao biển, bám ở sau lưng Tư Thần, con mắt trên xúc tu không ngừng xoay tròn, đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Nhiều năm không có người đến, niêm khuẩn ở đây đã sinh sôi thành nhiều chủng loại khác nhau. Không khí ẩm ướt, trên mặt đất hay trần nhà đều là chất nguyên sinh kết bám của niêm khuẩn có hô hấp phập phồng. Bào tử ngưng kết trên trân nhà không ngừng rũ xuống như quả sơn trà.
Trong gen của Trường Sinh Uyên, đây là một loại thực vật nó chưa bao giờ ăn.
Trường Sinh Uyên dùng xúc tu gỡ một quả xuống, bỏ vào miệng, gai nhọn cắn lên lớp da mịn màng, chất lỏng bên trong không ngừng chảy ra. Loại quả này có vị chát thường gặp ở các loại trái cây, không ăn ngon lắm. Hơn nữa còn có một lượng nhỏ độc tính.
Tư Uyên nhả quả ra, loại bỏ nó khỏi menu.
Sau khi Tư Uyên phân liệt ra làm đôi, ký ức vẫn sẽ được bảo tồn như cũ.
Nhưng Tư Uyên cũng không biết rằng loại quả này có độc đối với nó là do xúc tu nấm đỏ mới mọc ra trên người.
Thức ăn chủ yếu của niêm khuẩn là nấm.
Xúc tu đỏ mới mọc của nó lặng lẽ thu mình, sợ bị niêm khuẩn dính vào.
Xúc tu đỏ không có thần trí, nhưng theo bản năng của thân thể sẽ ngẫu nhiên có một số phản ứng tự chủ. Ví dụ như khi đến hoàn cảnh xa lạ sẽ không khống chế được mà phun một ít bào tử.
Đặc tính: Bùng nổ bào tử.
Sinh vật bị nhiễm hệ sợi có thể bị khống chế bởi cơ thể mẹ.
Vì cố gắng kiểm soát bào tử phun trào, Trường Sinh Uyên đang nỗ lực biến nó thành màu đen.
Bề mặt của xúc tu đỏ đã mọc ra một lớp da màu đen mỏng, dù chỉ mới mọc ra không bao lâu nhưng ít nhất nhìn từ bên ngoài, xúc tu thứ sáu này trông đã khá giống với những xúc tu còn lại.
Hơn hai tháng, xúc tu bị cắt cũng đã mọc lại, dù hãy còn khá nhỏ so với cái ban đầu.
Tư Thần không muốn dừng lại quá lâu, cố gắng di chuyển thật nhanh giữa lớp nhầy của niêm khuẩn, tâm mắt không ngừng nhìn qua các cửa phòng thí nghiệm. Theo lý thuyết, nhân loại không phải là thức ăn của niêm khuẩn. Nhưng khi cậu càng đi vào sâu bên trong, niêm khuẩn như sống dậy, mấp máy bò về phía cậu.
Tư Thần cau mày, bốc cháy một ngọn lửa quanh thân mình để thiêu hủy đi lớp niêm khuẩn đã bò được đến ngực.
Nhưng niêm khuẩn ngoan cường đã ăn mòn áo phòng hộ một mảng lớn.
Âm thanh từ bên ngoài vang lên.
Lúc này Tư Thần mới chú ý đến ở nơi sâu nhất của khu vực này đang phát ra tiếng nói của ai đó.
“Tiến sĩ, chúng tôi đã phát hiện ra niêm khuẩn kiểu mới; nó có tác dụng ức chế người hệ sợi rất mạnh!” Giọng nói này phát ra từ phòng thí nghiệm phía trước. Không rõ là của nam hay của nữ.
Âm thanh lúc nhỏ lúc lớn.
“Cậu làm tốt lắm.”
“Chúng ta nên công bố nó! Với phương hướng nghiên cứu này, chúng ta sẽ tạo ra một thế hệ niêm khuẩn cực mạnh, sớm hay muộn cũng sẽ có ngày có thể khống chế hoàn toàn người hệ sợi!”
“Khoan đã, Bạch Hoa —”
Khi nghe thấy hai chữ Bạch Hoa, Tư Thần không thể giữ nổi bình tĩnh.
Tuy cậu không muốn nhớ lại nhưng cậu không thể quên được.
Cha nuôi của cậu tên là Tư Bạch Hoa. Thậm chí Tư Thần còn chủ động cởi mũ giáp, từ từ dựa sát vào nơi phát ra âm thanh.
“Bạch Hoa, niêm khuẩn này có thể giải quyết những hệ sợi giống nhau, nhưng đối với hệ sợi tiến hóa thì vẫn không có tác dụng... Chúng sẽ tiếp tục tiến công. Bây giờ ai cũng bi quan, lỡ như thất bại, chúng ta không thể gánh nổi hậu quả đâu. Hơn nữa, có một số người hệ sợi vẫn còn giữ lại thân trí, được coi là người nhà của chúng ta. Sau khi giết chết những hệ sợi thì họ cũng chết.”
“Tôi cảm thấy rằng chúng ta cần phải tìm một biện pháp khác an toàn hơn.”
“.. Ngài nói đúng, thưa tiến sĩ”
Sau một khoảng thời gian ngắn tạm dừng, cuộc hội thoại thứ hai bắt đầu.
“Tiến sĩ, tôi xin ngài, hãy lập tức sử dụng dung dịch niêm khuẩn, bây giờ kỹ thuật đã tương đối thành thục! Sau khi sử dụng đợt một, chỉ cần thanh trừng phần lớn người hệ sợi biến dị, chúng ta không cần ở trong căn cứ này nữal” “Khoan nói vê chuyện này, vì sao lúc trước cậu không sử dụng thuốc con nhộng hệ sợi mà tôi đưa?”
“Tôi không muốn trở thành người hệ sợi, thưa tiến sĩ.” Bào tử phun trào, một đống bào tử nho nhỏ chui vào khoang mũi Tư Thần, có Trường Sinh Uyên ở đây, cậu cũng không đến mức bị lây nhiễm nhưng vẫn hít thở không thông.
Tư Thần bắt đầu đi nhanh về phía trước, dùng lửa thiêu đốt cả một đường. Niêm khuẩn từ trên vách tường ào ào rơi xuống.
Âm thanh vẫn còn tiếp tục.
“Chúng tôi xây dựng phòng thí nghiệm này để giúp cậu luôn ở trong một môi trường vô trùng. Nhưng cậu đã 40 tuổi rồi. Khi bạn già đi, tinh lực giảm sút, trí nhớ bắt đầu suy giảm và quan trọng nhất là cậu đang chết từ từ. Tuổi thọ trung bình của nhân loại hiện tại là 39 tuổi, cậu phải suy nghĩ cho kỹ”
“Tôi sẽ suy xét, thưa tiến sĩ. Tôi nguyện ý từ bỏ độc quyền, từ bỏ vinh dự. Ngài có thể nói với bên ngoài đây là phát minh của ngài và Gen Xà Trượng.”
“Tư Bạch Hoa, tôi rất thích tài năng của cậu. Cậu luôn khiến cho tôi nhớ đến mình khi còn trẻ. Cậu là người thừa kế mà tôi xem trọng nhất."
“Nhưng cậu đã quên mất một việc quan trọng rồi...” “Chuyện gì ạ?”
“Tôi là người hệ sợi.”
Cuối cùng, Tư Thần lau niêm khuẩn bám trên cửa, nhìn thấy con số đánh dấu ở bên trên. [13] Cậu đột ngột đẩy cửa. Khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, Tư Thần vô cùng kinh ngạc. Không phải là ghi âm hay hình ảnh chiếu lại. Đèn trên đỉnh đầu cũng không phát sáng. Dưới bóng đèn có hai người hệ sợi mặc áo blouse trắng đang đứng đối diện nhau. Trên người họ mọc một lớp nấm nhỏ dày đặc, dù nhỏ nhưng vẫn nhìn thấy rõ từng cây. Chúng không phải là người hệ sợi có lớp da người, mà hoàn toàn là “sinh vật thể nấm. Từ chất nhầy niêm khuẩn chảy ra từ trên những cây nấm kia có thể mơ hồ nhìn thấy được hình hài của hai con người. Niêm khuẩn là một loại sinh vật, nấm cũng vậy. Tư Thần chợt nhớ đến tóm tắt ở trước viện bảo tàng.
( Các nghiên cứu đã chỉ ra: các sinh vật thể nấm mà chúng ta cho rằng không có trí thông minh đang tiến hóa, và chúng có khả năng bắt chước và học hỏi mạnh mẽ. Có lẽ một ngày nào đó, chúng sẽ thay thế nhân loại, trở thành bá chủ của kỷ nguyên mới. }
Giống như người hệ sợi không bị cơ thể mẹ khống chế vẫn theo thói quen cũ đi đến viện bảo tàng.
Người niêm khuẩn này đang bắt chước cảnh tượng trong quá khứ.
Âm thanh bắt đầu lặp lại: “Tiến sĩ, chúng tôi đã phát hiện ra niêm khuẩn kiểu mới...” Năng lượng của hai người niêm khuẩn này rất mạnh, số liệu từ con mắt nhân tạo không ngừng tăng lên. Tư Thần đã từng gặp tình huống này khi kiểm tra đo lường năng lượng của Bạch Đế.
Chúng không có biểu hiện tính công kích với kẻ đột nhập, chỉ cứng đờ quay đầu.
Ở vị trí đôi mắt của chúng là hai lỗ thủng đen ngòm, bên trong lỗ thủng là những cây nấm đỏ đang không ngừng chuyển động.
Tư Thần cảm thấy gương mặt mình đang nóng lên, cậu vươn tay sờ lên, bên má cậu đã mọt ra một lớp nấm nhỏ.
Trường Sinh Uyên cũng phát ra tiếng kêu: “Chi chi!”
Xúc tu thứ sáu không nghe lời, nhanh chóng phình to ra, làm nứt cả lớp da đen, chuyển sang mà đỏ như máu. Nó ôm chặt cổ Tư Thần.
Khe hở sau lưng nứt ra, Trường Sinh Uyên chui lại vào trong.
Tư Thần lấy ống tiêm, bắt đầu tiêm dung dịch niêm khuẩn vào cánh tay mình.
Bên ngoài phòng thí nghiệm.
Tống Tư Ngọc và Sinh Ngọ đang ngồi ở khu vực nghỉ ngơi ở tâng 2.
Vì lòng tin mong manh, cả hai duy trì một khoảng cách không xa không gân.
Cả hai đều đang đợi Tư Thần ra ngoài. Tống Tử Ngọc đợi nửa ngày, cảm thấy hơi nhàm chán, cậu ôm khẩu pháo nổi, bắt đầu đếm nấm nhỏ mọc trong góc tường.
Đếm một lúc, Tống Tử Ngọc chợt quay đầu.
Sinh Ngọ bất tri bất giác đã đến bên cạnh cậu.
“Ông làm gì..” Tống Tử Ngọc cảnh giác nhìn: “Đừng nghĩ ông có thể dùng thân xác của Thẩm Nhạn Hành là có thể lôi kéo làm quen.”
Tiến sĩ Sinh cười cười, nói: “Cậu còn cảnh giác hơn so với những gì tôi nghĩ.”
Tuy quá trình mang thai có thể khiến thai phụ ngốc đi suốt ba năm nhưng Tống Tử Ngọc cũng không mang thai thật, và cậu cũng không ngốc thật.
Cậu là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ này của nhà họ Tống, có trực giác nhạy bén đối với nguy hiểm. Sinh Ngọ: “Tôi chỉ cảm thấy thân thể hiện tại này cũng không tồi. Nhưng đột nhiên tôi nhận ra, hình như cái thai trong bụng cậu cũng không hề tôi chút nào?”
Cả người Tống Tử Ngọc như bị biến dị, bắt đầu to ra, như muốn xé rách cả bộ đồ phòng hộ.
Cậu gào lên uy hiếp: “Ông muốn tìm chết?”
Tiến sĩ Sinh gãi gãi đầu: “Cũng không hẳn là muốn tìm chết. À quên mất, tôi có nói với các cậu rằng...”
“Phòng thí nghiệm ở tâng 3 ngoài dung dịch niêm khuẩn thì còn có cơ thể mẹ sau khi tiến hóa chưa?”
05.09.22
orz lão Sinh ác thế đẩy bạn Tư Thần vô gặp boss của phó bản luôn *** 141 ***
Chương 140: Cơ thể mẹ
Edit: jena
Niêm khuẩn gần như ứ đọng đầy bên trong khu vực thí nghiệm tâng 3, muốn đi vào buộc phải khởi động trang bị hệ thống tuân hoàn oxy trong bộ đồ phòng hộ.
Sinh Ngọ đứng trước cửa, cẩn thận nói: “Tôi không thể đi vào. Niêm khuẩn sẽ giết chết tôi.”
Loại niêm khuẩn này có cấu tạo từ đơn tế bào hệ sợi, Tư Thần đi vào sẽ không sao, nhưng nó đi vào chẳng khác gì chôn chúc tết con gà*.
* X6 42 8 ñï 2# 2£ 1019 fF:Ám chỉ việc giả vờ tử tế nhưng thực chất ẩn chứa ý đồ xấu xa. “Dung dịch ở đâu?”
Sinh Ngọ dựa vào trí nhớ trả lời: “Dung dịch được đặt trong một cái rương ở khu vực ướp lạnh trong phòng thí nghiệm số 13”
Khi nghe thấy số 13, Tư Thần khó tránh khỏi kinh ngạc: “Số 13 có ý nghĩa gì đặc biệt à?”
Sinh Ngọ nhíu mày: “Có thể có ý nghĩa gì đặc biệt chứ? Xem bói nói số 13 may mắn, mang đến điềm lành.”
Vì sự khác biệt văn hóa nên số 13 ở mỗi nền văn minh có thể có ý nghĩa khác nhau.
Tư Thần không hỏi nữa.
Cậu nhìn Tống Tử Ngọc vác một khẩu pháo đi theo sau lưng mình, nói: “Cậu ở bên ngoài đợi tôi, bên trong không an toàn.” Tống Tử Ngọc không có đủ dũng khí nói mình cũng muốn đi theo, chỉ có thể nhỏ giọng trả lời: “Vậy anh quay lại sớm một chút.”
Tư Thần rút dao đi vào bên trong, thân ảnh nhanh chóng hòa vào màn đêm.
Sinh Ngọ thu hồi tâm mắt, hỏi: “Hai người là người yêu à?”
Tống Tử Ngọc ngay lập tức kinh hãi: “Sao mà ông nghĩ như vậy được? Nhìn chỗ nào thấy chúng tôi giống người yêu vậy hả?”
Sinh Ngọ liếc mắt nhìn xuống cái bụng bầu của cậu: “Cậu ta rất quan tâm đứa nhỏ trong bụng của cậu.” Trong lời nói của Tư Thần không có biểu hiện gì đặc biệt nhưng ánh mắt lại không thể lừa người. Hơn nữa, tiến sĩ Sinh có thể cảm giác được theo bản năng rằng cái thai trong bụng Tống Tử Ngọc không hề đơn giản.
Nói rõ hơn thì có cảm giác như là một tiến hóa giả có sức mạnh khủng bố trời sinh.
Nghe xong câu đó, Tống Tử Ngọc nhạy bén nâng khẩu pháo, nhắm thẳng vào Sinh Ngọ: “Tôi cảnh báo ông, đừng có nghĩ đến chuyện bắt người làm con tin.”
Hậu duệ nhà họ Tống quan trọng, nhưng Tư Thần cũng quan trọng.
Suy nghĩ của Tống Tử Ngọc rất rõ ràng, cậu đồng ý sinh số 9 với mục đích là phục hưng gia tộc.
Mục đích này là để dựa vào việc ôm đùi Bạch Đế, hy vọng tương lai có thể ôm đùi số 9. Trong khoảng thời gian hoài thai số 9 thì trực tiếp ôm đùi Bạch Đế có lời hơn.
Tống Bạch lại coi trọng Tư Thần. Biểu hiện cụ thể chính là lúc trước ông đến tống tiền nhà họ Tống, chỉ dặn dò nhà họ Tống ba câu, vậy mà hết hai câu đã xoay quanh Tư Thần.
Câu đầu tiên là mang cho Tư Thần đồ hộp để ăn; câu thứ hai là bảo đảm Tư Thần an toàn ra khỏi thành phố; câu thứ ba là hỏi gân đây nhà họ Tống có gây thù oán với ai hay không.
Sinh Ngọ quay đầu cười lạnh: “Hừ.”
xx*x*%
Niêm khuẩn giăng đầy khắp nơi trong khu vực thí nghiệm, phân bố ra một lượng lớn chất nhây bao phủ đến tận đầu gối của Tư Thần. Cậu đi vào trong như đi giữa một đầm lầy.
Trường Sinh Uyên giang rộng xúc tu như một con sao biển, bám ở sau lưng Tư Thần, con mắt trên xúc tu không ngừng xoay tròn, đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Nhiều năm không có người đến, niêm khuẩn ở đây đã sinh sôi thành nhiều chủng loại khác nhau. Không khí ẩm ướt, trên mặt đất hay trần nhà đều là chất nguyên sinh kết bám của niêm khuẩn có hô hấp phập phồng. Bào tử ngưng kết trên trân nhà không ngừng rũ xuống như quả sơn trà.
Trong gen của Trường Sinh Uyên, đây là một loại thực vật nó chưa bao giờ ăn.
Trường Sinh Uyên dùng xúc tu gỡ một quả xuống, bỏ vào miệng, gai nhọn cắn lên lớp da mịn màng, chất lỏng bên trong không ngừng chảy ra. Loại quả này có vị chát thường gặp ở các loại trái cây, không ăn ngon lắm. Hơn nữa còn có một lượng nhỏ độc tính.
Tư Uyên nhả quả ra, loại bỏ nó khỏi menu.
Sau khi Tư Uyên phân liệt ra làm đôi, ký ức vẫn sẽ được bảo tồn như cũ.
Nhưng Tư Uyên cũng không biết rằng loại quả này có độc đối với nó là do xúc tu nấm đỏ mới mọc ra trên người.
Thức ăn chủ yếu của niêm khuẩn là nấm.
Xúc tu đỏ mới mọc của nó lặng lẽ thu mình, sợ bị niêm khuẩn dính vào.
Xúc tu đỏ không có thần trí, nhưng theo bản năng của thân thể sẽ ngẫu nhiên có một số phản ứng tự chủ. Ví dụ như khi đến hoàn cảnh xa lạ sẽ không khống chế được mà phun một ít bào tử.
Đặc tính: Bùng nổ bào tử.
Sinh vật bị nhiễm hệ sợi có thể bị khống chế bởi cơ thể mẹ.
Vì cố gắng kiểm soát bào tử phun trào, Trường Sinh Uyên đang nỗ lực biến nó thành màu đen.
Bề mặt của xúc tu đỏ đã mọc ra một lớp da màu đen mỏng, dù chỉ mới mọc ra không bao lâu nhưng ít nhất nhìn từ bên ngoài, xúc tu thứ sáu này trông đã khá giống với những xúc tu còn lại.
Hơn hai tháng, xúc tu bị cắt cũng đã mọc lại, dù hãy còn khá nhỏ so với cái ban đầu.
Tư Thần không muốn dừng lại quá lâu, cố gắng di chuyển thật nhanh giữa lớp nhầy của niêm khuẩn, tâm mắt không ngừng nhìn qua các cửa phòng thí nghiệm. Theo lý thuyết, nhân loại không phải là thức ăn của niêm khuẩn. Nhưng khi cậu càng đi vào sâu bên trong, niêm khuẩn như sống dậy, mấp máy bò về phía cậu.
Tư Thần cau mày, bốc cháy một ngọn lửa quanh thân mình để thiêu hủy đi lớp niêm khuẩn đã bò được đến ngực.
Nhưng niêm khuẩn ngoan cường đã ăn mòn áo phòng hộ một mảng lớn.
Âm thanh từ bên ngoài vang lên.
Lúc này Tư Thần mới chú ý đến ở nơi sâu nhất của khu vực này đang phát ra tiếng nói của ai đó.
“Tiến sĩ, chúng tôi đã phát hiện ra niêm khuẩn kiểu mới; nó có tác dụng ức chế người hệ sợi rất mạnh!” Giọng nói này phát ra từ phòng thí nghiệm phía trước. Không rõ là của nam hay của nữ.
Âm thanh lúc nhỏ lúc lớn.
“Cậu làm tốt lắm.”
“Chúng ta nên công bố nó! Với phương hướng nghiên cứu này, chúng ta sẽ tạo ra một thế hệ niêm khuẩn cực mạnh, sớm hay muộn cũng sẽ có ngày có thể khống chế hoàn toàn người hệ sợi!”
“Khoan đã, Bạch Hoa —”
Khi nghe thấy hai chữ Bạch Hoa, Tư Thần không thể giữ nổi bình tĩnh.
Tuy cậu không muốn nhớ lại nhưng cậu không thể quên được.
Cha nuôi của cậu tên là Tư Bạch Hoa. Thậm chí Tư Thần còn chủ động cởi mũ giáp, từ từ dựa sát vào nơi phát ra âm thanh.
“Bạch Hoa, niêm khuẩn này có thể giải quyết những hệ sợi giống nhau, nhưng đối với hệ sợi tiến hóa thì vẫn không có tác dụng... Chúng sẽ tiếp tục tiến công. Bây giờ ai cũng bi quan, lỡ như thất bại, chúng ta không thể gánh nổi hậu quả đâu. Hơn nữa, có một số người hệ sợi vẫn còn giữ lại thân trí, được coi là người nhà của chúng ta. Sau khi giết chết những hệ sợi thì họ cũng chết.”
“Tôi cảm thấy rằng chúng ta cần phải tìm một biện pháp khác an toàn hơn.”
“.. Ngài nói đúng, thưa tiến sĩ”
Sau một khoảng thời gian ngắn tạm dừng, cuộc hội thoại thứ hai bắt đầu.
“Tiến sĩ, tôi xin ngài, hãy lập tức sử dụng dung dịch niêm khuẩn, bây giờ kỹ thuật đã tương đối thành thục! Sau khi sử dụng đợt một, chỉ cần thanh trừng phần lớn người hệ sợi biến dị, chúng ta không cần ở trong căn cứ này nữal” “Khoan nói vê chuyện này, vì sao lúc trước cậu không sử dụng thuốc con nhộng hệ sợi mà tôi đưa?”
“Tôi không muốn trở thành người hệ sợi, thưa tiến sĩ.” Bào tử phun trào, một đống bào tử nho nhỏ chui vào khoang mũi Tư Thần, có Trường Sinh Uyên ở đây, cậu cũng không đến mức bị lây nhiễm nhưng vẫn hít thở không thông.
Tư Thần bắt đầu đi nhanh về phía trước, dùng lửa thiêu đốt cả một đường. Niêm khuẩn từ trên vách tường ào ào rơi xuống.
Âm thanh vẫn còn tiếp tục.
“Chúng tôi xây dựng phòng thí nghiệm này để giúp cậu luôn ở trong một môi trường vô trùng. Nhưng cậu đã 40 tuổi rồi. Khi bạn già đi, tinh lực giảm sút, trí nhớ bắt đầu suy giảm và quan trọng nhất là cậu đang chết từ từ. Tuổi thọ trung bình của nhân loại hiện tại là 39 tuổi, cậu phải suy nghĩ cho kỹ”
“Tôi sẽ suy xét, thưa tiến sĩ. Tôi nguyện ý từ bỏ độc quyền, từ bỏ vinh dự. Ngài có thể nói với bên ngoài đây là phát minh của ngài và Gen Xà Trượng.”
“Tư Bạch Hoa, tôi rất thích tài năng của cậu. Cậu luôn khiến cho tôi nhớ đến mình khi còn trẻ. Cậu là người thừa kế mà tôi xem trọng nhất."
“Nhưng cậu đã quên mất một việc quan trọng rồi...” “Chuyện gì ạ?”
“Tôi là người hệ sợi.”
Cuối cùng, Tư Thần lau niêm khuẩn bám trên cửa, nhìn thấy con số đánh dấu ở bên trên. [13] Cậu đột ngột đẩy cửa. Khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, Tư Thần vô cùng kinh ngạc. Không phải là ghi âm hay hình ảnh chiếu lại. Đèn trên đỉnh đầu cũng không phát sáng. Dưới bóng đèn có hai người hệ sợi mặc áo blouse trắng đang đứng đối diện nhau. Trên người họ mọc một lớp nấm nhỏ dày đặc, dù nhỏ nhưng vẫn nhìn thấy rõ từng cây. Chúng không phải là người hệ sợi có lớp da người, mà hoàn toàn là “sinh vật thể nấm. Từ chất nhầy niêm khuẩn chảy ra từ trên những cây nấm kia có thể mơ hồ nhìn thấy được hình hài của hai con người. Niêm khuẩn là một loại sinh vật, nấm cũng vậy. Tư Thần chợt nhớ đến tóm tắt ở trước viện bảo tàng.
( Các nghiên cứu đã chỉ ra: các sinh vật thể nấm mà chúng ta cho rằng không có trí thông minh đang tiến hóa, và chúng có khả năng bắt chước và học hỏi mạnh mẽ. Có lẽ một ngày nào đó, chúng sẽ thay thế nhân loại, trở thành bá chủ của kỷ nguyên mới. }
Giống như người hệ sợi không bị cơ thể mẹ khống chế vẫn theo thói quen cũ đi đến viện bảo tàng.
Người niêm khuẩn này đang bắt chước cảnh tượng trong quá khứ.
Âm thanh bắt đầu lặp lại: “Tiến sĩ, chúng tôi đã phát hiện ra niêm khuẩn kiểu mới...” Năng lượng của hai người niêm khuẩn này rất mạnh, số liệu từ con mắt nhân tạo không ngừng tăng lên. Tư Thần đã từng gặp tình huống này khi kiểm tra đo lường năng lượng của Bạch Đế.
Chúng không có biểu hiện tính công kích với kẻ đột nhập, chỉ cứng đờ quay đầu.
Ở vị trí đôi mắt của chúng là hai lỗ thủng đen ngòm, bên trong lỗ thủng là những cây nấm đỏ đang không ngừng chuyển động.
Tư Thần cảm thấy gương mặt mình đang nóng lên, cậu vươn tay sờ lên, bên má cậu đã mọt ra một lớp nấm nhỏ.
Trường Sinh Uyên cũng phát ra tiếng kêu: “Chi chi!”
Xúc tu thứ sáu không nghe lời, nhanh chóng phình to ra, làm nứt cả lớp da đen, chuyển sang mà đỏ như máu. Nó ôm chặt cổ Tư Thần.
Khe hở sau lưng nứt ra, Trường Sinh Uyên chui lại vào trong.
Tư Thần lấy ống tiêm, bắt đầu tiêm dung dịch niêm khuẩn vào cánh tay mình.
Bên ngoài phòng thí nghiệm.
Tống Tư Ngọc và Sinh Ngọ đang ngồi ở khu vực nghỉ ngơi ở tâng 2.
Vì lòng tin mong manh, cả hai duy trì một khoảng cách không xa không gân.
Cả hai đều đang đợi Tư Thần ra ngoài. Tống Tử Ngọc đợi nửa ngày, cảm thấy hơi nhàm chán, cậu ôm khẩu pháo nổi, bắt đầu đếm nấm nhỏ mọc trong góc tường.
Đếm một lúc, Tống Tử Ngọc chợt quay đầu.
Sinh Ngọ bất tri bất giác đã đến bên cạnh cậu.
“Ông làm gì..” Tống Tử Ngọc cảnh giác nhìn: “Đừng nghĩ ông có thể dùng thân xác của Thẩm Nhạn Hành là có thể lôi kéo làm quen.”
Tiến sĩ Sinh cười cười, nói: “Cậu còn cảnh giác hơn so với những gì tôi nghĩ.”
Tuy quá trình mang thai có thể khiến thai phụ ngốc đi suốt ba năm nhưng Tống Tử Ngọc cũng không mang thai thật, và cậu cũng không ngốc thật.
Cậu là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ này của nhà họ Tống, có trực giác nhạy bén đối với nguy hiểm. Sinh Ngọ: “Tôi chỉ cảm thấy thân thể hiện tại này cũng không tồi. Nhưng đột nhiên tôi nhận ra, hình như cái thai trong bụng cậu cũng không hề tôi chút nào?”
Cả người Tống Tử Ngọc như bị biến dị, bắt đầu to ra, như muốn xé rách cả bộ đồ phòng hộ.
Cậu gào lên uy hiếp: “Ông muốn tìm chết?”
Tiến sĩ Sinh gãi gãi đầu: “Cũng không hẳn là muốn tìm chết. À quên mất, tôi có nói với các cậu rằng...”
“Phòng thí nghiệm ở tâng 3 ngoài dung dịch niêm khuẩn thì còn có cơ thể mẹ sau khi tiến hóa chưa?”
05.09.22
orz lão Sinh ác thế đẩy bạn Tư Thần vô gặp boss của phó bản luôn *** 141 ***
Bạn cần đăng nhập để bình luận