Bảy Số Không Quân Cưới: Nhỏ Nhân Vật Phản Diện Mãnh Vẩy Cấm Dục Sĩ Quan

Bảy Số Không Quân Cưới: Nhỏ Nhân Vật Phản Diện Mãnh Vẩy Cấm Dục Sĩ Quan - Chương 223: Đổi nàng, nàng cũng có thể phong quang (length: 7948)

Phùng Kiến Thiết từ đầu đến cuối đều cảm thấy, ba người Thẩm gia chỉ là dân chúng thấp cổ bé họng, nếu như không có sự trợ giúp của hắn, bọn hắn tuyệt không dám đọ sức cùng Chu Lẫm, người có quân đội làm chỗ dựa.
Về phần cái gọi là kế hoạch kia, nếu thiếu việc hắn tạo áp lực cho Chu Lẫm ở trong quân khu, Chu Lẫm chưa chắc sẽ mắc câu.
Cho nên, hắn phi thường chắc chắn Thẩm nhị thúc cuối cùng sẽ nghe hắn sai sử.
Đang lúc ánh mắt thể hiện sự chắc chắn phải thành công của Phùng Kiến Thiết càng ngày càng đậm, Thẩm nhị thúc nhìn thấy Chu Lẫm cùng Thẩm Thất Thất từ trong quân khu đi ra, hắn vội vàng vứt xuống một câu "Chúng ta người trong nhà tiện nghi người trong nhà chiếm, có ngươi chuyện gì" liền chạy qua.
"Hai ngươi cuối cùng cũng ra rồi, đi, sữa của các ngươi đoán chừng đều làm xong thức ăn rồi."
Chu Lẫm né tránh bàn tay Thẩm nhị thúc đưa qua: "Không phải nói ở huyện thành sao? Chỉ dựa vào chân đi, phải đi hơn một giờ, chúng ta có thể đi không nổi."
Thẩm nhị thúc vồ hụt, cũng không cảm thấy ngại ngùng, nói như thân quen: "Chúng ta nghe nói các ngươi làm một khu chăn nuôi ở thôn Hải Giác, liền thuê một cái tiểu viện ở gần đó, cách các ngươi rất gần, về sau các ngươi tùy thời đều có thể tới nhìn xem sữa của các ngươi. Chờ Thất Thất sinh, chúng ta cũng thuận tiện tới chiếu cố nàng."
Đối với cái này, Thẩm Thất Thất cùng Chu Lẫm từ chối cho ý kiến.
Chỉ bất quá, vào lúc bọn hắn đi ngang qua bên cạnh Phùng Kiến Thiết, đều nhìn thật sâu vào bóng lưng của hắn.
Đúng, là bóng lưng.
Từ lúc nghe thấy hai người Chu Lẫm ra ngoài, Phùng Kiến Thiết sợ bị Chu Lẫm sớm phát giác được tính toán của hắn, hận không thể tìm hang chuột giấu đi, hiển nhiên hang chuột là không có, hắn chỉ có thể cắm đầu đi về hướng quay lưng lại với Chu Lẫm.
Có lẽ bởi vì quá căng cứng, tấm lưng vốn nên thẳng thớm lại co lại có chút không bình thường, lại thêm hắn càng chạy càng nhanh, khiến người ta rất khó không chú ý tới hắn.
Thẩm Thất Thất còn tưởng rằng là đặc vụ của địch đang chột dạ, đang muốn hỏi thăm, liền cảm nhận được bàn tay đang đỡ bên eo nàng khẽ véo nhẹ, nàng hoang mang ngẩng đầu, đối diện với cặp mắt lạnh nhạt ung dung kia của Chu Lẫm, nàng đã im tiếng.
Lại nói về Phùng Kiến Thiết.
Hắn cơ hồ là chạy trối chết rời xa khỏi phạm vi tầm mắt của đám người Chu Lẫm, chờ đến khi hắn đi tới chỗ ngoặt của một dãy nhà, cảm giác được mấy đạo ánh mắt rõ ràng sau lưng đã biến mất, mới khẽ dựa người vào tường, cả người thư giãn, lại giống như hư thoát vậy.
"Không phải nói cái gì cũng không cần làm sao? Không phải đáp ứng chúng ta sẽ không cải biến hiện trạng sao? Ngươi bây giờ đang làm gì?"
Giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên bên cạnh, Phùng Kiến Thiết kém chút bị dọa rơi mất nửa cái mạng.
Hắn bật lùi ra xa hơn một mét, mới chú ý tới là nghiệt nữ nhà mình, Đại Đào.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta cái gì cũng không làm! Là nhà họ Phùng kia, bọn hắn lòng quá tham, nhất định phải hất ta ra, tự mình chiếm hết tiện nghi. Ngươi không phải vẫn đang trông chừng ta sao? Hẳn phải biết việc này không trách được lên đầu ta chứ?"
Đại Đào cười nhạo: "Xác thực không trách được, đi, về nhà đi, hôm nay đừng lại ra cửa nha."
Phùng Kiến Thiết trong lòng nghẹn khuất vô cùng.
Hắn không ra khỏi cửa, chẳng lẽ lại thật đúng là để Chu Lẫm cùng ba người Thẩm gia đạt thành hiệp nghị?
"Đại Đào. . ."
Đại Đào cắt ngang lời Phùng Kiến Thiết: "Không cần nói nữa, ta sẽ không tin tưởng ngươi, ta cũng sẽ không thay đổi chủ ý, ngươi chết cái tâm đó đi."
Nói xong, nàng liền hướng về phía quân khu mà hất cằm, ý là bảo Phùng Kiến Thiết mau đi về.
Phùng Kiến Thiết bỗng nhiên cái khó ló cái khôn.
"Ngươi thử tưởng tượng, coi như ngươi có thể thời thời khắc khắc giám thị ta, không cho ta có cơ hội tấn thăng, ngươi cũng đừng quên, ta xuất ngũ rời đi quân đội, về quê, hoặc là đi địa phương khác nhậm chức. Người chung quanh cũng không biết quá khứ của ta, càng không nghe nói qua về mẹ của các ngươi, đến lúc đó thứ ngươi dùng để uy hiếp ta liền vô dụng, muốn làm sao xử trí các ngươi, còn không phải xem tâm ý của ta sao?"
"Chúng ta cứ thế này làm khó lẫn nhau, sẽ chỉ lưỡng bại câu thương."
Đại Đào hai tay ôm ngực, thúc giục nói: "Dùng chuyện ta đã sớm biết để uy hiếp ta? Đầu óc ngươi úng nước rồi hả? Đi, nhanh lên trở về nấu cơm cho chúng ta!"
"Ngươi không nghĩ tới, chúng ta có lẽ có thể đôi bên cùng có lợi sao?" Phùng Kiến Thiết nhanh chóng nói, "Ta đương nhiên là thăng chức tăng lương, còn ngươi, thì tìm được một chỗ dựa mới lâu dài, tương lai mấy chục năm đều có thể gối cao không lo?"
Khoan hãy nói, trong lòng Đại Đào lại dao động một cách đáng xấu hổ.
Không nói khoa trương chút nào, nàng hiện tại ban đêm trước khi ngủ, đầu tiên muốn khóa kỹ cửa gian phòng, tiếp theo là bên người để một thanh búa.
Bởi vì, nàng sợ lúc mình đang ngủ sẽ bị ba nàng đánh lén.
Mối quan hệ thân tử thật đáng buồn làm sao a!
Nàng tuyệt không thích trạng thái lúc nào cũng phải chiến đấu như hiện tại, nếu có lựa chọn tốt hơn, nàng chắc chắn sẽ không buông tha.
Phát giác được Đại Đào có hứng thú, Phùng Kiến Thiết vội nói: "Thẩm lão nhị bọn hắn định chuốc cho Chu Lẫm say bí tỉ, rồi giá họa cho hắn tội say rượu mất lý trí, dùng cái này để uy hiếp hắn giúp bọn hắn an bài công việc."
Đại Đào trừng mắt nhìn.
Say rượu mất lý trí?
Với ai?
Thẩm gia không phải chỉ có ba người sao?
Chu Lẫm là bị giá họa với Triệu Tố Phân tóc đã hoa râm, hay là với Dương Tứ Phượng eo thô như thùng nước?
Phùng Kiến Thiết vừa vặn cũng nói đến chuyện này: "Giữa bọn hắn chỉ có người vai sữa vai thẩm, không có một nhân tuyển nào thích hợp, cho nên ta cảm thấy ta có thể đề nghị với bọn hắn, để ngươi tới làm cái người bị khi phụ kia."
Mắt thấy trong mắt Đại Đào lộ ra hung quang, Phùng Kiến Thiết nói: "Ngươi đừng vội, chính ngươi ngẫm lại xem, Chu Lẫm ngoại trừ việc hơi lớn tuổi ra, hắn còn có khuyết điểm gì?"
"Hắn là đoàn trưởng trẻ tuổi nhất trong quân khu, là sĩ quan được Vương tư lệnh trưởng bọn hắn xem trọng nhất, nói thật, chiếu theo tốc độ phát triển hiện tại của hắn, ngồi lên vị trí cao nhất kia cũng không phải là không có khả năng."
"Những thứ này đều quá xa, ta không nói nữa, miễn cho ngươi cảm thấy ta đang lừa gạt ngươi. Cứ nói hiện tại đi, ngươi nhìn cô vợ trẻ của hắn sống thế nào?"
Phùng Kiến Thiết cố ý dừng lại, cho Đại Đào thời gian suy nghĩ.
Hắn không chớp mắt chú ý thần sắc của Đại Đào, giống như một con cáo già hồ ly.
Nhưng mà, hắn chỉ thấy được nàng sắp bị thuyết phục, lại không quên rằng nàng bất quá mới mười lăm tuổi.
Mười lăm tuổi tiểu nha đầu.
Đã từng bởi vì cha mẹ tam quan bất chính, từ nhỏ đã bị dưỡng thành một cái cây cổ xiêu vẹo.
Sau lại bởi vì nhiều lần bị phụ thân nhằm vào, đã mọc ra răng nanh có thể hại người.
Mà người phụ thân đã hại nàng đến thế này, lại sắp vì tư lợi của bản thân, đẩy nàng hướng về một cái vực sâu khác.
Đáng sợ là, nàng thật sự đã ngo ngoe muốn động.
Phùng Kiến Thiết tiếp tục mê hoặc.
"Cô vợ hắn không cần xuống bếp, cô vợ hắn không thiếu ăn không thiếu mặc, mà lại không chỉ có cỗ xe đạp, còn là một cỗ xe đạp màu hồng đặc thù. Quan trọng nhất là, cô vợ hắn còn có thể tùy ý chi phối tiền trong nhà."
"Nếu như lần này ngươi có thể quấn lấy hắn, ngươi về sau liền có thể sống những ngày tháng như cô vợ hắn."
Không hề nghi ngờ, lời nói này triệt để đánh tan lý trí của Đại Đào.
Toàn bộ trong quân khu, người phong quang nhất không phải là Thẩm Thất Thất sao?
Đổi lại là nàng, nàng cũng có thể phong quang!
Đại Đào nhìn thẳng Phùng Kiến Thiết, trong mắt lóe lên ánh sáng quá mức sáng tỏ: "Người Thẩm gia dường như không muốn nghe ngươi, ngươi có nắm chắc khống chế được bọn hắn không?"
"Đương nhiên là có, ta trước đó bó tay bó chân, cũng là bởi vì sợ ngươi cùng Nhị Hạnh không cao hứng, hiện tại ngươi đã cùng ta đứng trên cùng một chiến tuyến, ta còn sợ hắn cái cầu!"
Phùng Kiến Thiết phảng phất nhìn thấy thắng lợi trong tầm mắt, vội vàng đi về phía vị trí của Thẩm gia...
Bạn cần đăng nhập để bình luận