Bảy Số Không Quân Cưới: Nhỏ Nhân Vật Phản Diện Mãnh Vẩy Cấm Dục Sĩ Quan

Bảy Số Không Quân Cưới: Nhỏ Nhân Vật Phản Diện Mãnh Vẩy Cấm Dục Sĩ Quan - Chương 177: Ngăn chặn Từ Văn Xương (length: 7902)

Có phòng thí nghiệm cơ thể người chống lưng, Từ Văn Xương không bao giờ thiếu đủ loại thuốc.
Có loại độc dược kiến huyết phong hầu dùng để đối phó với kiểu người như Thạch Hạo, có loại độc dược khiến người ta cảm nhận cơn đau khoan tim thấu xương, cũng có loại phấn ngứa khiến người ta ngứa ngáy lạ thường vô cùng.
Một phòng thí nghiệm có thể lấy người sống làm thí nghiệm thì loại thuốc biến thái nào mà không có chứ?
Hắn phi thường tự tin có thể dễ như trở bàn tay hạ gục Thẩm Thất Thất.
Lại không biết rằng, trước khi nhóm người Thẩm Thất Thất rời khỏi quân đội, bọn hắn đã cùng đám người Vương tư lệnh trưởng thảo luận qua chuyện này, cho nên mới có cảnh Chu Lẫm xông vào phòng bệnh liền báo câu "Trên tay bọn họ rất có thể có thuốc độc".
Lúc này, Thẩm Thất Thất đang né tránh Từ Văn Xương.
Trước khi Từ Văn Xương kịp sinh nghi, nàng chau đôi mày thanh tú, gương mặt phồng lên, hai mắt như phun lửa.
"Hay lắm ngươi! Đồng chí Chu nhà ta coi ngươi là chiến hữu, vậy mà ngươi lại định khi dễ ta sao?"
Từ Văn Xương: ???
Lúc này, Thẩm Thất Thất chú ý thấy y tá trưởng từ trong căn phòng mình vừa ra lúc nãy ló đầu ra, đang ngoắc tay với nàng, sau đó dẫn theo mấy tiểu hộ sĩ ra ngoài, nhanh chóng khép cửa lại rồi hòa vào đám đông.
Nàng vội vàng đưa hai tay ôm lấy vai mình, ra vẻ bị bắt nạt, trong mắt còn ứa cả nước mắt.
"Ngươi thế nhưng là quân nhân, đã tuyên thệ trước quân kỳ! Còn nói gì mà muốn 'Yêu quý nhân dân', 'Vĩnh viễn trung với tổ quốc cùng nhân dân', sao có thể nói một đằng làm một nẻo như vậy?"
May mà cuộc chiến giữa đám sát thủ và các chiến sĩ bên cạnh kịch tính hơn, nếu không đã sớm có người vây lại đây xem rồi.
Từ Văn Xương muốn mau chóng kết thúc màn kịch hoang đường này, lại một lần nữa vươn tay ra: "Không phải, ngươi hiểu lầm rồi."
Hắn cũng chỉ chuẩn bị mỗi câu này, còn về phần hiểu lầm cái gì, hắn thật sự không có kiên nhẫn để nói ra.
Bởi vì không cần thiết.
Hắn tự tin rằng trong lúc nói câu này có thể tóm lấy tay Thẩm Thất Thất, ấn miếng sắt vào da thịt nàng, để nàng có thể hoàn toàn im lặng.
Thẩm Thất Thất lại né trái tránh phải: "Hiểu lầm cái gì? Ngươi xem tay ngươi kìa! Ta và ngươi mới gặp mặt lần đầu, đến tên đối phương là gì còn không biết, vậy mà ngươi đã muốn tới bắt tay ta, một lần không được còn muốn bắt lần hai, lần ba, lần bốn! Ngươi nói xem ngươi không phải đang giở trò lưu manh thì là cái gì?"
Thấy Từ Văn Xương bị dẫn dụ quay lưng về phía y tá trưởng, Thẩm Thất Thất không tiếp tục đi vòng quanh nữa, nhưng miệng vẫn không ngừng nói.
"Vị đồng chí này, ta cảnh cáo ngươi lần cuối, thu tay ngươi lại!"
"Nếu không ta sẽ gọi chiến hữu của ngươi tới xử lý ngươi!"
Từ Văn Xương chú ý thấy ba mươi mấy tên sát thủ và gia thuộc giả đã thương vong hơn một nửa, những chiến sĩ kia rất nhanh sẽ có thể rảnh tay để tìm đến Thẩm Thất Thất.
Hơn nữa, hắn phải rút lui khỏi bệnh viện một cách lặng lẽ, không kinh động quân đội, không khiến quân đội cảnh giác, thì mới có thể đảm bảo cho nổ tung được cả Thạch Hạo đang nằm viện lẫn toàn bộ gia thuộc của lãnh đạo quân đội.
Từ Văn Xương nhìn Thẩm Thất Thất đang đề phòng hắn như đề phòng sắc lang ở trước mặt.
Công bằng mà nói, nàng rất đẹp, làn da vừa trắng vừa mềm, chỉ vì né tránh hắn mà đi nhanh mấy bước, gương mặt liền ửng đỏ.
Mỹ nhân thế này... thật khiến hắn không nỡ ra tay a!
Một lát sau, Từ Văn Xương giơ hai tay lên, sốt ruột nói: "Ngươi đừng hoảng, ta thật sự không có ý trêu ghẹo ngươi, ngươi xem bụng ngươi lớn thế kia, ta có cầm thú đến mấy cũng không đến nỗi nảy sinh ý đồ xấu với ngươi đâu! Ta chỉ là quá vội, mới nghĩ đến ta thì chân cẳng không lành lặn, ngươi lại mang thai, đi lại đều không tiện, vịn vào nhau có thể sẽ nhanh hơn một chút."
Thẩm Thất Thất thấy mấy người y tá trưởng đã thuận lợi tiến vào một căn phòng khác, bèn lộ vẻ bán tín bán nghi: "Thật sao?"
"Đương nhiên!"
Từ Văn Xương vừa định hạ tay xuống, lại bị ánh mắt của Thẩm Thất Thất trừng cho phải giữ nguyên.
Hắn nén giận nói: "Đi thôi, nếu ngươi không đi, ai biết đám lưu manh kia còn có hậu chiêu gì nữa. Theo kinh nghiệm của ta, phàm là những kẻ dám tìm đến tận cửa khiêu khích thì chắc chắn đã chuẩn bị đầy đủ. Chỉ dựa vào mấy người chúng ta thì không đối phó nổi bọn hắn đâu."
Đã nói đến nước này, nếu còn từ chối hoặc tìm chủ đề khác để kéo dài thời gian, khó tránh sẽ khiến Từ Văn Xương sinh nghi.
Thẩm Thất Thất không lo hắn sẽ đốt túi thuốc nổ, cùng mọi người đồng quy vu tận, bởi vì vẫn chưa đến lúc hắn cùng đường mạt lộ, hắn sẽ không nỡ vứt bỏ mạng của mình.
Tuy nhiên, nàng cũng không thể không lo lắng hắn đoán được động cơ không trong sáng của mình, rồi phẫn nộ mà hạ độc nàng.
Thế là Thẩm Thất Thất giả vờ tỏ ra bối rối, nhìn những chiến sĩ đang đánh lộn một chút, lại nhìn Từ Văn Xương một chút.
Cuối cùng, nàng cắn răng quyết định, nói: "Được, đồng chí Chu từng nói tấm lưng của hắn có thể giao cho chiến hữu, ngươi là chiến hữu của hắn, ta liền tin ngươi một lần."
Vừa dứt lời, nàng liền đi lướt qua người Từ Văn Xương, đi thẳng về phía đầu cầu thang.
Từ Văn Xương thầm chế nhạo Thẩm Thất Thất ngu xuẩn trong lòng.
Lại không chú ý rằng, Thẩm Thất Thất đã liếc mắt ra hiệu cho một y tá nào đó.
Y tá này không phải ai khác, chính là người vừa được Thẩm Thất Thất cứu khỏi tay lão thím lúc nãy.
Nàng hùng hổ đi tới từ chỗ ngoặt cầu thang, lướt qua Thẩm Thất Thất, ánh mắt dường như lơ đãng liếc qua Từ Văn Xương, rồi đột nhiên sáng lên.
Chạy mấy bước đến trước mặt Từ Văn Xương, ra vẻ mừng rỡ như gặp lại người quen cũ.
"Ngươi không phải là, là người đó sao? Ngươi còn nhớ ta không? Lần trước chúng ta gặp nhau ở gần bệnh viện mà!"
Từ Văn Xương vốn không kiên nhẫn với người ngoài, câu nói lạnh như băng "Không phải" đã gần thốt ra khỏi miệng, thì nghe Thẩm Thất Thất không hài lòng hỏi một câu: "Ngươi biết à?".
Đã diễn lâu như vậy, không thể vì sự cố ngoài ý muốn này mà thất bại trong gang tấc được chứ?
Từ Văn Xương lập tức thay đổi giọng điệu ôn hòa hơn: "Ngươi nhận lầm người rồi à? Ta không có bất kỳ ấn tượng nào về ngươi cả."
"Không có sao? Ta..." Nữ y tá tỏ ra khá kích động, "Ta là Thúy Hoa nè!"
Thẩm Thất Thất suýt nữa thì bật cười.
Ngoan ngoãn thật, nhập vai nhanh như vậy, bảo sao nàng không nhịn được cười cho được?
Nhưng dù sao chuyên nghiệp vẫn là chuyên nghiệp, trên mặt Thẩm Thất Thất không hề lộ ra chút sơ hở nào.
Từ Văn Xương cũng bị cái tên quê mùa này làm cho khó chịu.
Loại người quê mùa cục mịch thế này, sao có thể đến làm bẩn hắn được?
Chết tiệt, không khí xung quanh dường như cũng toàn mùi quê mùa.
Thật bẩn thỉu!
Từ Văn Xương cố nén sự thôi thúc muốn hạ độc chết người này, cười một cách gượng gạo: "Ta thật sự không quen biết, ngươi nhận lầm người rồi."
Nữ y tá "Thúy Hoa" tỏ ra cực kỳ thân thiết: "Không sao! Ngươi không biết ta, ta biết ngươi là được rồi! Lần trước ngươi đi cùng Hàn y sinh phải không? Ta nghe thấy hắn gọi ngươi là biểu ca, ta cũng gọi giống hắn nhé."
"Biểu ca, Hàn y sinh ở bệnh viện chúng ta giỏi cực kỳ đấy! Viện trưởng của chúng ta, còn có chủ nhiệm Triệu giỏi nhất khoa ngoại, đều đặc biệt coi trọng hắn..."
Màn luyên thuyên này chẳng khác nào ngàn con vịt đang kêu bên tai.
Sự kiên nhẫn của Từ Văn Xương sắp cạn kiệt.
Thẩm Thất Thất tiến đến kéo nữ y tá lại: "Đồng chí y tá này, chúng tôi còn có việc quan trọng, ngươi có lời gì lát nữa hẵng nói được không?"
Nói rồi, Thẩm Thất Thất còn nháy mắt với Từ Văn Xương, ám chỉ hắn mau đi đi.
Vẻ mặt bị lừa mà không hề hay biết này của nàng khiến sự kiên nhẫn của Từ Văn Xương hồi phục lại một chút.
Ai ngờ nữ y tá kia lại nói không dứt.
"Hàn y sinh đã đủ anh tuấn rồi, biểu ca ngươi cũng tướng mạo đường đường, ngươi nói xem có phải người trong dòng họ nhà các ngươi ai cũng có tướng mạo ưa nhìn thế này không? À này à này..."
Từ Văn Xương: ...
Giết nàng!
Nhất định phải giết nàng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận