Bảy Số Không Quân Cưới: Nhỏ Nhân Vật Phản Diện Mãnh Vẩy Cấm Dục Sĩ Quan

Bảy Số Không Quân Cưới: Nhỏ Nhân Vật Phản Diện Mãnh Vẩy Cấm Dục Sĩ Quan - Chương 148: Đàm thành (length: 8080)

Tiền đại trù đời này nể phục nhất chính là người mạnh hơn hắn.
Cái mạnh này, trước kia không câu nệ vào một phương diện nào đó.
Ví dụ, lúc ở trong bộ đội, người nào đấu võ mạnh hơn hắn, bắn súng chuẩn hơn hắn, bày binh bố trận giỏi hơn hắn, thậm chí khổ luyện và kiên nhẫn hơn hắn, hắn đều sẽ kính trọng đối phương.
Nhưng mà, sau khi rời bộ đội, tiếp xúc với nhiều người muôn hình muôn vẻ hơn, hắn lại càng ngày càng khép mình.
Hắn nể phục quân nhân, nể phục người có tài nấu nướng giỏi hơn hắn.
Điều trước đã sớm khắc sâu vào cốt tủy, chỉ cần là quân nhân, hắn đều đối xử như nhau.
Điều sau lại có rất nhiều điều không chắc chắn.
Dù cho tất cả mọi người nói người nào đó nấu ăn giỏi, nhưng chỉ cần chính hắn không đồng ý, dù Thiên Vương lão tử có đến, hắn cũng cảm thấy người kia đáng bị hắn giẫm dưới chân như bụi đất.
Muốn so với hắn à, cút!
Lúc này, liếc nhìn hình thức và ngửi mùi của bốn món ăn đã thắng món mình làm, không cần nếm thử, hắn cũng biết mấy món này ngon đến mức nào.
Tiền đại trù cam chịu nói: "Ngươi quay lại đây!"
Thẩm Thất Thất lần này quay đầu lại, nhưng vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Nàng đang băn khoăn, rốt cuộc có nên tiếp tục bàn chuyện hợp tác hay không.
Bởi vì, với cái tính tình chó của Tiền đại trù, dù có ký hợp đồng, hắn mà tâm trạng không tốt cũng có thể gây chuyện cho nàng.
Sau này nàng cũng không có nhiều thời gian và tinh lực để giải quyết loại phiền phức này.
Tiền đại trù thấy mình đã nhượng bộ mà đối phương ngược lại còn do dự, lập tức tức đến bật cười.
"Bảo ngươi quay lại thì ngươi quay lại đi, lề mà lề mề không có chân à? Có nghe thấy động tĩnh bên ngoài không?"
"Nếu ta chịu làm cho ngươi ba ngày canh rong biển, nộm rong biển, rong biển thịt nướng, đảm bảo rong biển nhà ngươi không lo bán không được."
Cái vụ làm quảng cáo này, vẫn là lúc nãy khi Thẩm Thất Thất đang nấu ăn đã nói cho Tiền đại trù.
Hắn lúc ấy nghe mà ngẩn cả mặt, sửng sốt không hiểu nổi, đầu óc đứa nhóc này sao mà lại nghĩ ra được chuyện quảng cáo ở chỗ ăn cơm thế này, quá lanh lợi, quá tinh ranh.
Đầu óc người trẻ tuổi đúng là nhạy bén hơn hắn.
Thẩm Thất Thất không phải kiểu người bụng đang đói mà có người mời ăn lại từ chối nói no rồi, đã đối phương chủ động bàn chuyện hợp tác, nàng đương nhiên sẽ không lãng phí cơ hội lần này.
"Ta nói trước nhé, đã đồng ý ký hợp đồng với ta thì ngươi đừng có đột nhiên nổi hứng gây sự vô cớ cho ta đấy."
Tiền đại trù tức đến nỗi mũi muốn lệch đi: "Ta là loại người đó sao?"
Đều sắp hợp tác, xem như người một nhà rồi, Thẩm Thất Thất tranh thủ vừa đi về phía hắn vừa xoa dịu.
"Đương nhiên không phải! Ngươi đã từng là quân nhân ưu tú, chắc chắn không phải người nói không giữ lời. Ta bán rong biển cho ngươi với giá thấp hơn trạm thu mua hai phần, trong một tháng tới, mỗi ngày bữa trưa và bữa tối, ngươi đều dùng rong biển làm ít nhất một món ăn, được không?"
Mức giá này nhìn qua chỉ thấp hơn giá thu mua hai phần, nhưng thực tế đối với khách hàng mà nói, còn đã bớt được chi phí cho khâu trung gian từ thu mua đến bán lẻ, có thể nói là vô cùng ưu đãi.
Tiền đại trù cầm đũa, gắp một miếng sườn non tỏi thơm.
Vừa cho vào miệng liền nhận ra sự chênh lệch rõ ràng.
Hắn nhai đi nhai lại, giống như đang gặm kẻ thù, đến xương cốt cũng nhai nát.
Hơn tám năm rồi a!
Hắn vật lộn với món ăn này hơn tám năm, vậy mà cuối cùng vẫn không sánh bằng một tiểu nha đầu!
Đĩa sườn non tỏi thơm bị ăn hơn phân nửa, Tiền đại trù mới nguôi giận một chút.
"Rong biển giá bao nhiêu thì cứ bán bấy nhiêu, đừng bán rẻ, để người ta dè bỉu. Đổi một yêu cầu khác, sau này ngươi thường xuyên đến trao đổi tài nấu nướng với ta."
"Ngươi đừng tưởng ta chiếm lợi của ngươi, ta lão đầu tử này dù nấu ăn kém ngươi một chút, nhưng cũng không phải không có chút bản lĩnh nào, ngươi chắc chắn cũng có thể học hỏi được gì đó."
Thẩm Thất Thất đi tới phía đối diện, cũng cầm một miếng sườn lên gặm.
"Việc ta nuôi trồng rong biển đã được quân đội đồng ý, bán rẻ cho ngươi có thể đi theo con đường chính quy, ngươi không cần lo lắng bị người ta bắt bẻ."
"Về phần trao đổi tài nấu nướng, ngươi cũng thấy đó, bụng ta ngày càng lớn, chờ ta sinh con xong, ngươi có thể tìm ta bất cứ lúc nào."
Hai người bọn họ, một người hoàn toàn tâm phục, một người chỉ bàn công việc, rất nhanh đã quyết định xong chuyện này.
Có điều, trước khi chia tay, Tiền đại trù sống chết quấn lấy Thẩm Thất Thất để hỏi một vấn đề.
"Ta rõ ràng vẫn luôn cải tiến phương pháp nấu nướng, món ăn làm ra cũng rất được yêu thích, vì sao so với món ngươi làm vẫn còn kém một đoạn xa? Hôm nay nếu ngươi không nói rõ cho ta, thì đừng hòng đi!"
Thẩm Thất Thất nhìn lão đầu đang chặn ở cửa, ôm quyền.
Cái tinh thần mấy chục năm như một, kiên trì nghiên cứu này của hắn khiến người ta khó mà không nể phục.
Thẩm Thất Thất chân thành nói: "Vấn đề nằm ở chỗ 'được yêu thích' đó. Ngươi đã nhầm một vấn đề căn bản, trong thời đại ăn không đủ no này, món ăn hợp khẩu vị đại chúng chưa chắc đã là món ăn ngon."
"Bây giờ mọi người thèm nhất là chất béo, rau củ xào cho hai muôi dầu, thịt thì chọn loại mỡ, không cần biết ngươi nấu thế nào, bọn họ đều có thể ăn ngấu nghiến như hổ đói (lang thôn hổ yết). Nhưng đợi đến khi họ được ăn no rồi, sẽ phát hiện ra những thứ đó thật khó nuốt."
Tiền đại trù suy nghĩ, đôi mày nhíu lại thành chữ xuyên (川): "Ý của ngươi là nói, ta đang chiều theo khẩu vị của người khác, còn ngươi chỉ chiều theo khẩu vị của mình?"
Thẩm Thất Thất: ? ? ?
Nàng có so sánh như vậy sao?
Này, kiểu so sánh này rất dễ gây mâu thuẫn đấy biết không?
Thẩm Thất Thất nắm chặt bản hợp đồng vừa mới có, nói: "Ngươi mở quán ăn, đương nhiên phải nghiên cứu khẩu vị khách hàng. So với một số quán ăn làm ăn qua loa, ngươi đã dụng tâm như vậy. . ."
Thái độ thận trọng này khiến Tiền đại trù trong nháy mắt nhớ đến câu nói kia của nàng:
"Ngươi đường đường là một đại lão gia cao lớn thô kệch, mà lòng dạ còn nhỏ hơn sợi tóc, nhạy cảm đến mức gió thổi hai cái cũng có thể khóc hu hu, có ý tốt sao?".
Thảo!
Sắc mặt Tiền đại trù còn đen hơn đít nồi: "Ta đường đường đại lão gia, bị ngươi mắng chửi cũng không hề tức giận, bây giờ càng không vì chút chuyện nhỏ này mà so đo với ngươi."
Nếu như hắn không nhấn giọng đặc biệt nặng ở mấy chữ "đại lão gia", Thẩm Thất Thất còn có thể tin hắn.
Còn lúc này thì. . .
Tiền đại trù cảm thấy mình bị bóc mẽ hết cả, không muốn đôi co với Thẩm Thất Thất nữa, tránh đường, đuổi người đi.
Xe của điểm thu mua quân đội mỗi lần đi ra, đều là vận chuyển nông sản phụ đã thu mua đến trạm tổng, sau đó lại chở về một số sản phẩm mà trong quân khu không có.
Quá trình chuyển sản phẩm xuống xe rồi lại xếp lên xe, đôi bên kiểm tra đối chiếu nhiều lần, tốn không ít thời gian.
Thẩm Thất Thất đi một vòng hợp tác xã mua bán, mua ít len sợi, bánh quy và kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, lại đợi một lát mới thấy tiểu Lưu lái xe qua.
Hai người đã quen biết hơn nên cũng không ngại ngùng, vừa trò chuyện vừa trở về quân đội.
Thẩm Thất Thất đưa một ít kẹo sữa và bánh quy để cảm ơn, thuận tiện nhờ tiểu Lưu giúp báo cho Hàn Tử Khiêm đến một chuyến.
Lúc về đến nhà đã là ba giờ chiều.
Đóng cửa lại, nàng nhìn thấy một tờ giấy dán trên cánh cửa, nét chữ trên giấy cứng cáp mạnh mẽ, đại ý là Chu Lẫm gần đây phải đi làm nhiệm vụ, bảo nàng tự chăm sóc tốt cho bản thân.
Nhiệm vụ cụ thể là gì, mức độ nguy hiểm ra sao thì lại không hề nhắc tới một lời.
"Có thể hiểu được, nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác nơm nớp lo sợ."
Thẩm Thất Thất cảm thán như vậy, niềm vui vì bàn bạc hợp tác thành công lại vơi đi không ít.
Thu dọn lại tâm trạng một chút, lấy len sợi ra, đi tìm Phương tẩu tử học đan áo len.
Đồng chí Chu nhà nàng đã nói mấy lần, lão Phương giáo đạo viên cứ khoe với hắn về chiếc áo len do cô vợ trẻ đan, hắn cũng muốn một cái.
Nàng có thể không đồng ý sao?..
Bạn cần đăng nhập để bình luận