Bảy Số Không Quân Cưới: Nhỏ Nhân Vật Phản Diện Mãnh Vẩy Cấm Dục Sĩ Quan

Bảy Số Không Quân Cưới: Nhỏ Nhân Vật Phản Diện Mãnh Vẩy Cấm Dục Sĩ Quan - Chương 138: Xui xẻo nguyên nhân (length: 8156)

Mang theo sự hoài nghi gần như đáng sợ, Trình Lam bước nhanh vào trong phòng bệnh.
Trên giường bệnh, Thạch Hạo không một mảnh vải che thân, được đắp chăn bông, những chỗ lộ ra ngoài như đầu và cánh tay, chỗ thì bị băng gạc quấn kín mít, chỗ thì cắm đầy kim tiêm.
Ngoại trừ đôi môi hơi nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt, hắn trông như đang ngủ say.
Trình Lam nhìn về phía máy theo dõi.
Nghe bác sĩ nói, đường biểu thị trên máy theo dõi là đường cong nghĩa là người còn sống, còn nếu là đường thẳng thì có nghĩa người đó đã chết.
Nàng tưởng rằng sẽ thấy một đường thẳng.
Nhưng không ngờ, đường biểu thị kia còn cong hơn cả chín quẹo mười tám rẽ.
Kẻ đáng chết lại không chết...
Trình Lam hoàn toàn không thể kiểm soát được biểu cảm của mình: "Hắn, lúc ta không ở đây, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Nàng vốn đã quá đa nghi, nên tự nhiên cũng trở nên quá nhạy cảm.
Vừa dứt lời liền nhận ra phản ứng của mình có phần không ổn, nàng vội vàng chữa lại.
"Lúc ta quay về, thấy sắc mặt các ngươi ai nấy đều rất căng thẳng, lại đột nhiên nói tăng thêm người tới trông nom, nên ta mới thắc mắc như vậy. Nếu không tiện trả lời thì thôi vậy."
"Ta cũng không rõ nữa, đột nhiên nhận được thông báo, nói là cần thêm một người cùng đi."
Lý đoàn trưởng đặt hộp cơm lên chiếc bàn cạnh giường bệnh, ánh mắt sắc bén quét nhìn một vòng.
Đây là quy trình kiểm tra theo thông lệ.
Trình Lam lại chú ý thấy, ánh mắt của Lý đoàn trưởng dường như dừng lại khá lâu trên bình dịch truyền.
Bọn hắn biết rồi sao? Chắc chắn là vậy! Rõ ràng nàng đã chỉnh máy kiểm soát truyền dịch ở mức nhanh nhất, vậy mà giờ tốc độ chảy đã trở lại bình thường, chứng tỏ trong lúc nàng đi vắng đã có người phát hiện ra chuyện này.
Lý đoàn trưởng biết mà không nói ra, là đang muốn thử dò xét nàng ư?
Tim Trình Lam đập càng lúc càng dồn dập, nàng phảng phất cảm nhận được vô số họng súng máy từ một nơi bí mật nào đó gần đây đang nhắm thẳng vào mình.
Nhưng ngay giây sau, Lý đoàn trưởng lại mỉm cười thân thiện như thường lệ.
"Cũng thật trùng hợp, ta vừa nhận được thông báo đến kiểm tra thì phát hiện tiểu hộ sĩ đã không cẩn thận điều chỉnh tốc độ chảy dịch thuốc quá nhanh, thật may mắn đã cứu được Thạch đồng chí một mạng."
Hắn lại hỏi: "Trước khi đi mua cơm, Trình đồng chí không phát hiện điều gì bất thường sao?"
Giọng điệu hết sức bình thường, dường như chỉ đang hàn huyên chuyện thường ngày.
Thế nhưng, Trình Lam lại cảm nhận được một tia ý vị thẩm vấn.
Khi xảy ra sự cố ngoài ý muốn, việc hỏi thăm những người liên quan là rất bình thường. Điều đáng sợ là Lý đoàn trưởng lại tỏ ra điềm nhiên như không có việc gì, bởi vì nếu hắn bỏ qua cả việc thẩm vấn, điều đó chứng tỏ hắn đã có đủ chứng cứ để buộc tội nàng.
Trình Lam âm thầm thở phào nhẹ nhõm: "Không có đâu ạ, ta từ nhỏ lớn lên ở quê, sau khi vào đoàn văn công cũng chỉ chuyên tâm học múa, nên hoàn toàn không biết gì về mấy thứ này cả."
Trong mắt Lý đoàn trưởng nhanh chóng lóe lên một tia thâm ý.
Qua khoảng thời gian tiếp xúc này, hắn nhận thấy Trình Lam luôn cố tỏ ra mình là người hoàn hảo, thể hiện một bộ mặt xuất sắc về mọi mặt.
Nhưng giả vẫn là giả, cách thể hiện có phần vụng về, khiến người ta nhìn thoáng qua là có thể nhận ra.
Nhưng nếu xét trên phương diện điều tra hình sự, những hành vi đó đủ để cho người ta hiểu rằng, nàng khao khát trở thành một người 'mạnh vì gạo, bạo vì tiền', nhưng lại cố tỏ ra hào phóng đúng mực.
Một người như vậy, sao có thể chủ động thừa nhận xuất thân không hoàn hảo của mình?
Lý đoàn trưởng nhớ tới lời nhắc nhở của lữ trưởng, liền che giấu hết những nghi ngờ của mình, vẫn hỏi thăm Trình Lam như thường lệ.
Sau vài lượt hỏi đáp, Trình Lam có thể cảm nhận rõ ràng rằng sự nghi ngờ của Lý đoàn trưởng đối với mình đã dần giảm bớt.
Đợi câu hỏi cuối cùng kết thúc, nàng giả vờ mệt mỏi rã rời, đi về phòng nghỉ.
Cửa phòng vừa khép lại, ánh mắt Trình Lam lập tức trở nên hung ác và nham hiểm.
Tại sao Thạch Hạo không chết? Ai đã phá hỏng kế hoạch của nàng? Ai là người đề nghị cần hai người cùng trông nom? Cả hai người đều ở đây, làm sao nàng có thể giết Thạch Hạo được nữa? Đáng chết! Nếu để nàng biết đó là ai, nàng nhất định sẽ đem kẻ đó chém thành muôn mảnh!
Đáng tiếc, trong mấy ngày tiếp theo, dù Trình Lam có tìm cách dò la thế nào, cũng không thể moi được thông tin nàng muốn biết từ miệng Lý đoàn trưởng và những người khác.
Nàng hoảng sợ lo lắng trong sự mơ hồ không rõ.
Mà sự xuất hiện của Cốc Nguyệt càng khiến cho nhiệm vụ giết Thạch Hạo của nàng trở nên khó khăn bội phần.
Cùng lúc đó, vị lữ trưởng đã thông báo cho Lý đoàn trưởng tăng cường việc canh giữ, đang nói chuyện với Chu Lẫm về tình hình gần đây của Thạch Hạo.
"Chu đồng chí, đúng là bị ngươi nói trúng thật rồi, quả thực có kẻ định ám sát Thạch đồng chí. Tnnd, lại để người của bọn hắn trà trộn thành y tá vào được! Nếu không phải các ngươi nhắc nhở kịp thời, ta đã không cho người vào kiểm tra, sao cứu được Thạch đồng chí một mạng."
"Trình đồng chí kia mà ngươi nói quả thực không trong sạch, nhưng vì y tá cũng có vấn đề, nên tạm thời chưa điều tra rõ được là ai đã ra tay..."
"Ngươi cứ đem tâm thả lại trong bụng đi, ta đã phái người âm thầm bảo vệ hắn rồi. Binh lính dưới quyền ngươi lúc trước tới thế nào, ta sẽ trả về cho ngươi y nguyên như vậy..."
Nghe đầu dây bên kia không có chút phản ứng nào đáng kể, lữ trưởng âm thầm bội phục.
Thực ra, đằng sau phòng thí nghiệm kia ẩn giấu một thế lực còn to lớn hơn. Bọn hắn biết Thạch Hạo nắm giữ chứng cứ quan trọng, nên chắc chắn sẽ cử người đến diệt khẩu.
Đối với lãnh đạo quân đội mà nói, đây là chuyện hiển nhiên.
Cho dù không có lời nhắc nhở của Chu Lẫm, bọn hắn cũng sẽ tăng thêm người để bảo vệ hắn.
Thế nhưng, Chu Lẫm không hề nhận được tình báo chi tiết nào, chỉ mới đối đầu với người của phòng thí nghiệm vài ngày rồi vội vàng quay về đơn vị cũ, vậy mà lại có thể nhận ra chỗ dựa đằng sau phòng thí nghiệm không hề đơn giản, cũng như phát hiện Trình Lam có vấn đề.
Sức quan sát quả thực không thể nói là không kinh người.
Lữ trưởng thực sự ghen tị, tại sao dưới trướng của hắn lại không có một người lính ưu tú như vậy nhỉ?
Bên kia, Chu Lẫm cúp điện thoại xong, quay trở lại phòng bệnh.
Trong căn phòng sáng sủa sạch sẽ, Thẩm Thất Thất đang ngồi trên ghế sô pha đọc tỉnh báo.
Nàng vừa mới gội đầu xong không lâu, mái tóc đen nhánh, óng ả xõa sau gáy. Do được lau qua bằng khăn mặt, mái tóc đen được xoắn lại thành những lọn cong mềm mại, vén sau vành tai nhỏ nhắn trắng như ngọc.
Chu Lẫm rất thích cảnh tượng này.
Hắn liền đi tới ôm lấy nàng, hôn nàng một cái khi nàng còn chưa kịp hoàn hồn.
Nồng nhiệt mà triền miên.
Hồi lâu sau, tình yêu thương tràn đầy mới được bày tỏ trọn vẹn.
Bất chấp cái nguýt trách móc của Thẩm Thất Thất, Chu Lẫm cười tươi rói: "Lộ rồi."
Ngay từ ngày biết Trình Lam cứu được Thạch Hạo, Thẩm Thất Thất đã cùng Chu Lẫm thảo luận qua chuyện này. Cả hai đều cảm thấy Trình Lam không phải kiểu người 'lấy giúp người làm niềm vui', vì vậy mới có chuyện Chu Lẫm gọi điện thoại cho vị lữ trưởng của quân đội phương nam.
Thẩm Thất Thất nghe vậy, tỏ ra cực kỳ bình tĩnh.
"Trình Lam không bỏ được cái kiểu suy nghĩ cho rằng ngoài mình ra thì ai cũng là kẻ ngốc, việc nàng ta bị lộ chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi."
Nàng vừa nói vừa ra vẻ ghét bỏ đẩy hắn ra: "Không cho ngươi lại gần nữa, dù gì cũng là đoàn trưởng rồi, động một tí là lại quấn lấy vợ mình, coi chừng bị đám lính dưới quyền cười cho đấy."
Nói rồi, nàng vuốt phẳng lại tờ báo đã bị vò nhàu, tiếp tục đọc.
Dạo này cứ phải ở lỳ trong bệnh viện, nàng sắp rảnh rỗi đến phát khùng lên rồi.
Nhất là sau khi Nhạc Nhạc đã được đưa đến trường học.
Đừng nói là đọc tỉnh báo, đến nỗi nghe thấy tiếng chim hót ngoài cửa sổ, nàng cũng muốn đứng bên cửa sổ tìm xem bóng dáng con chim ở đâu.
Chu Lẫm cảm thấy Thẩm Thất Thất càng ngày càng lạnh nhạt với mình, liền tiến lại gần liếc sơ qua nội dung tờ tỉnh báo.
Toàn là mấy mục về thời sự, kinh tế, khoa học kỹ thuật, văn hóa...
Chu Lẫm bất mãn nói: "Mấy cái này có gì đáng xem hơn ta chứ?"
Ánh mắt Thẩm Thất Thất vẫn không rời khỏi tờ báo, nàng chỉ vào một chỗ.
"Bài viết này không phải ký tên phóng viên của tỉnh báo, mà là của một tác giả bình thường, người vẫn luôn quan tâm đến đời sống dân sinh. Chỉ trong mấy ngày đọc báo gần đây, ta đã thấy tỉnh báo đăng đến ba bài của tác giả này rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận