Bắt Đầu Liền Vô Địch

Chương 654: không giống hoan nghênh

**Chương 654: Không giống hoan nghênh**
Còn nhớ rõ khi tiến vào khu rừng này trời vẫn còn tối, vậy mà bây giờ Lâm Vũ cùng Phượng Trường Các đi ra, lại phát hiện sắc trời đã sáng rõ, hóa ra đã là ban ngày.
Điều này cho thấy Lâm Vũ cùng Phượng Trường Các đã ở trong rừng suốt cả đêm.
"Thời gian vậy mà trôi qua cả một đêm? Ta còn tưởng rằng không lâu đến thế."
Phượng Trường Các có chút kỳ quái gãi đầu, hắn cảm thấy đầu óc mình ch·oáng váng, cho tới bây giờ hắn vẫn không lý giải nổi, rõ ràng mình và Lâm Vũ chỉ vào rừng hái quả mà thôi, sao lại qua mất một đêm.
Lâm Vũ khẽ nhíu mày, hắn luôn cảm thấy sự tình có gì đó không ổn.
Hiện tại Lâm Vũ chỉ có thể suy đoán, tất cả là do thứ sương đ·ộ·c kỳ quái kia gây ra.
Mặc dù đ·ộ·c tính yếu ớt, nhưng sương đ·ộ·c vẫn tạo ra một chút ảnh hưởng đến hai người bọn họ, tỉ như việc khái niệm thời gian bị mơ hồ...
"Phượng Trường Các bị ảnh hưởng thì không nói làm gì, chính ta vậy mà cũng bị ảnh hưởng." Lâm Vũ quay đầu nhìn toàn cảnh hoa tươi, chỉ cảm thấy những đóa hoa kia không hề đơn giản.
"Thôi, bây giờ không phải lúc nghĩ những thứ này. Phượng Niệm biết tình hình bên kia không thể trì hoãn, chúng ta vẫn nên nhanh chóng trở về thôi." Lâm Vũ đưa ra kết luận.
Mặc dù cảm thấy xung quanh vẫn còn kỳ lạ, nhưng Phượng Niệm bên kia đang rất cần thảo dược, nếu không có chuyện gì khác xảy ra, Lâm Vũ muốn nhanh chóng trở về.
Huống chi hiện tại bọn họ vẫn còn trên địa bàn của Thập Nhị Chân Cung, mau chóng rời đi, cũng tránh được nhiều chuyện phức tạp.
Phải biết, người của Tứ Đại Thế Gia đã nhìn chằm chằm bọn họ một thời gian rất dài, trừ lúc Lâm Vũ và Phượng Trường Các tiến vào rừng, những kẻ kia không theo vào, còn lúc khác, bọn hắn đúng là một tấc không rời.
"Những kẻ kia theo chúng ta, luôn có mục đích, nếu bọn hắn dự định ra tay, thì chính là lúc này." Lâm Vũ đang suy nghĩ, lại có động tĩnh truyền đến.
Quả nhiên, người của Tứ Đại Thế Gia không muốn trơ mắt nhìn Lâm Vũ và Phượng Trường Các lấy đi trăm năm tiên thảo, trực tiếp chặn ở lối ra.
Nhìn trước mặt một đám người đông nghịt, chính là những kẻ trước đó theo dõi mình và Phượng Trường Các.
"Lâm Vũ, số lượng những người này hình như đông hơn rồi." Phượng Trường Các đ·á·n·h giá đám người trước mắt, từ sớm đã nghe nói người của Tứ Đại Thế Gia vô lại, nhưng không ngờ lại vô lại đến mức này.
Phượng Trường Các dù sao tuổi còn trẻ, gặp phải tình huống này cũng có chút không kiên trì n·ổi.
Có lẽ Lâm Vũ kiến thức rộng rãi hơn, cho dù người của Tứ Đại Gia Tộc chỉnh tề đứng trước mặt hắn, e rằng hắn vẫn giữ nguyên vẻ mặt không chút thay đổi.
"Tiểu t·ử ngốc, những kẻ này sao có thể tự mình ngốc nghếch canh giữ ở cửa ra vào, đương nhiên là phải bẩm báo với gia tộc thế lực của mình, sau đó tìm thêm cao thủ tới." Lâm Vũ nhẹ nhàng nói.
"Hai vị đại giá quang lâm Thập Nhị Chân Cung, Tứ Đại Gia Tộc chúng ta không có từ xa tiếp đón! Không biết hai vị hôm nay tới đây có chuyện gì?"
"Có lẽ hai vị không biết, Thập Nhị Chân Cung chính là lãnh thổ của Tứ Đại Gia Tộc chúng ta, bất kỳ tu sĩ nào, sinh linh nào tiến vào Thập Nhị Chân Cung đều cần phải báo cáo với Tứ Đại Gia Tộc chúng ta, chỉ là không thấy tin tức của hai vị."
"Ha ha, chư vị kh·á·c·h khí." Lâm Vũ ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Những người của Tứ Đại Gia Tộc, ai nấy đều ra vẻ đạo mạo.
Vừa rồi lén lén lút lút đi theo sau lưng mình và Phượng Trường Các thì không nói gì, đợi đến khi mình và Phượng Trường Các lấy được trăm năm tiên thảo xong xuôi mới hiện thân, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?
Suy nghĩ kỹ lại, có lẽ không phải người của Tứ Đại Gia Tộc không muốn tiếp tục theo dõi trong rừng.
Mà có thể là điều kiện trong rừng khiến bọn hắn không cách nào tiếp tục theo dõi, cho nên đành phải đợi ở bên ngoài rừng cây.
"Chúng ta đã quan s·á·t hai vị từ lâu, thấy hai vị có vẻ như đang tìm k·i·ế·m thứ gì đó. Không bằng nói cho Tứ Đại Gia Tộc chúng ta biết, chúng ta tự nhiên sẽ p·h·ái người thay hai vị tìm k·i·ế·m."
"Nơi này Tứ Đại Gia Tộc chúng ta rất quen thuộc, tìm đồ vật, dù sao cũng tốt hơn hai vị tự thân đi làm." Kẻ cầm đầu Tứ Đại Gia Tộc vừa cười vừa nói.
Nhìn bộ dạng Tiếu Diện Hổ của đối phương, Phượng Trường Các đã cảm thấy khó chịu.
Người như vậy, nhìn qua đã biết không phải hạng người tốt lành gì.
Sớm không xuất hiện, muộn không xuất hiện, hết lần này tới lần khác chờ hắn và Lâm Vũ tìm được trăm năm tiên thảo, chuẩn bị rời đi mới xuất hiện, đạo lý phía sau, cho dù Lâm Vũ không giải t·h·í·c·h, hắn cũng có thể đoán được.
Mấy "cháu trai" của Tứ Đại Gia Tộc này đơn giản chính là muốn ngồi mát ăn bát vàng!
Trăm năm tiên thảo trong tay mình bây giờ cực kỳ quý giá, trăm năm mới có thể thành thục một lần, lại có sương đ·ộ·c bảo vệ, căn bản không phải thứ có thể tùy tiện lấy được.
Mà trước mắt, đám tu sĩ của Tứ Đại Gia Tộc này, hiển nhiên không muốn để Lâm Vũ và Phượng Trường Các dễ dàng mang quả rời đi.
Phượng Trường Các nhíu mày, vừa định giảng đạo lý với đám gia hỏa kia, đột nhiên nhớ tới lời Lâm Vũ vừa nói.
Mình tiến vào Thập Nhị Chân Cung này, đại biểu chính là Thượng Cổ Phượng Hoàng Tộc.
Dù sao trong mắt những người của Thập Nhị Chân Cung, thân ph·ậ·n Thượng Cổ Phượng Hoàng Tộc của mình là sự thật không thể thay đổi.
Hơn nữa ngay từ đầu, Phượng Trường Các không hề có ý định che giấu, mái tóc màu đỏ, tròng mắt màu đỏ, còn có xung quanh là Hỏa thuộc tính lực lượng tinh thuần nhất, tất cả đều biểu thị thân ph·ậ·n của Phượng Trường Các.
Cho dù Phượng Trường Các không nói, chỉ cần là người tinh ý, đều có thể nhìn ra được chân thân của Phượng Trường Các.
Phượng Trường Các do dự một lát, vẫn quyết định không so đo với đám gia hỏa này, không bằng xem trước bọn hắn rốt cuộc muốn làm gì.
Nếu người của Tứ Đại Gia Tộc, thật sự chỉ ở đây thông lệ hỏi thăm một chút, vậy thì cứ để bọn hắn hỏi.
Nhưng nếu đám gia hỏa này nhắm vào trăm năm tiên thảo trong tay mình, Phượng Trường Các có nói gì cũng không đồng ý.
Về mặt thân ph·ậ·n Phượng Trường Các xoắn xuýt, Lâm Vũ đã sớm suy tính đến, vừa rồi nói nhiều với Phượng Trường Các như vậy, kỳ thật ý tứ chính là để Phượng Trường Các gặp chuyện không cần trực tiếp ra mặt, cứ giao cho Lâm Vũ xử lý.
So với thân ph·ậ·n chủng tộc sáng chói của Phượng Trường Các, Lâm Vũ nói thế nào cũng chỉ là một người cô độc.
Đến không để lại dấu vết, đi không ai hay, cho dù đắc tội người của Tứ Đại Gia Tộc, Lâm Vũ cũng sẽ không để bọn hắn vào mắt.
Nhưng Thượng Cổ Phượng Hoàng Tộc thì khác, bị ảnh hưởng bởi nhiều nhân tố, thân ph·ậ·n của Thượng Cổ Phượng Hoàng Tộc càng thêm mẫn cảm.
Một phương án là đắc tội một mình Lâm Vũ, một phương án là đắc tội cả Thượng Cổ Phượng Hoàng Tộc, Lâm Vũ tin tưởng, đám tu sĩ của Tứ Đại Gia Tộc có ngu ngốc đến đâu, cũng biết mình nên lựa chọn như thế nào.
Dù sao đáp án này đã quá rõ ràng.
"Chư vị nói đùa, ta và vị tiểu huynh đệ này, căn bản không tiến vào địa phận do Tứ Đại Gia Tộc quản hạt, căn bản không cần phải báo cáo với Tứ Đại Gia Tộc."
"Người của Tứ Đại Gia Tộc các ngươi đột nhiên hiện thân, cũng không giống như là hoan nghênh những vị khách đường xa như chúng ta." Lâm Vũ hàm ý nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận