Bắt Đầu Liền Vô Địch

Chương 153: Tử Nguyệt bắt đầu tu hành

**Chương 153: Tử Nguyệt bắt đầu tu hành**
Tiểu Tử bị Từ Tử Nguyệt bất ngờ hôn một cái, khiến nó cảm thấy ngượng ngùng, may mà lúc này nó đang ở hình dạng loài rồng, người ngoài không thể nhìn ra vẻ mặt đỏ bừng của nó.
"Ngươi bây giờ cũng chỉ mới đạt diệu thân cảnh giới mà thôi, còn yếu lắm, đừng vội đắc ý!" Tiểu Tử ngạo kiều nói.
Từ Tử Nguyệt nghe Tiểu Tử nói vậy, sắc mặt quả nhiên ỉu xìu như cà tím bị sương đ·á·nh, tinh thần sa sút không ít.
"Nhưng ta cảm thấy mình đã lợi hại hơn trước kia rất nhiều, nước ở hậu viện, dễ dàng nhấc lên được." Từ Tử Nguyệt giống như không phục, bổ sung thêm.
Tiểu Tử nghe Từ Tử Nguyệt nói như vậy, lại càng cười một tiếng, không chút khách khí nói: "Ngươi như vậy đã là gì, bản đại gia dù chỉ thổi một hơi, cũng lợi hại gấp vạn lần so với ngươi!"
Từ Tử Nguyệt nghe vậy lại càng cụp đầu xuống, nhìn bộ dạng trông thật đáng thương.
Mặc dù nàng cảm thấy mình đã mạnh hơn không ít, nhưng đó là so sánh với bản thân nàng, nếu đổi đối tượng thành Tiểu Tử, thì dù mới bắt đầu tu luyện, Từ Tử Nguyệt cũng biết, chính mình còn kém một mảng lớn!
Lâm Vũ nhìn bộ dáng tội nghiệp này của Từ Tử Nguyệt, trong lòng không tránh khỏi đau lòng, định mở miệng an ủi tiểu gia hỏa này một phen, liền p·h·át hiện tiểu gia hỏa này đã tự mình vực dậy tinh thần.
"Xin lỗi, đã để sư tôn thất vọng! Nhưng mà sư tôn ngươi yên tâm, sau này Tử Nguyệt nhất định sẽ cố gắng tu luyện, tranh thủ sớm ngày chịu được một hơi của Tiểu Tử!"
Nói xong, Từ Tử Nguyệt còn khoa tay múa chân với quả đ·ấ·m nhỏ, đôi má đáng yêu tràn đầy vẻ kiên định.
Nhìn bộ dạng này của Từ Tử Nguyệt, Lâm Vũ ngược lại không biết nên nói gì, liếc qua Tiểu Tử đang tỏ vẻ chột dạ bên cạnh, Lâm Vũ cuối cùng vẫn không nói gì.
Về chuyện này, Lâm Vũ sao lại không rõ?
Từ Tử Nguyệt là một tiểu cô nương, lại là người vừa mới tiếp xúc chuyện tu luyện, ở phương diện này hoàn toàn là một tờ giấy trắng.
Trước đó Lâm Vũ vội vàng đưa cho nàng một bản Đế cấp c·ô·ng p·h·áp, bảo nàng cầm tu luyện, tiểu nha đầu này liền thành thành thật thật cầm lên xem, không chừng đến bây giờ, ngay cả cảnh giới tu sĩ phân chia ra sao cũng không rõ ràng.
Mà Tiểu Tử nói đến "một hơi" kia, hiển nhiên là khoác lác.
Tiểu Tử tuy là Thượng Cổ Long tộc, thể năng b·i·ế·n t·h·á·i, nhưng thể chất của Từ Tử Nguyệt cũng không kém, người sở hữu tiên t·h·i·ê·n chi thể, thực lực thân thể đồng dạng cường hoành.
Lại thêm diệu thân cảnh giới, hiện tại Từ Tử Nguyệt muốn đón lấy "một hơi" của Tiểu Tử hoàn toàn không thành vấn đề.
Nói tóm lại, Tiểu Tử hoàn toàn ỷ vào sự chênh lệch thông tin mà l·ừ·a d·ố·i Từ Tử Nguyệt!
Nghĩ tới đây, Lâm Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, cái tên Tiểu Tử này, quả nhiên vẫn là một đứa bé, ý nghĩ quá mức ấu trĩ!
Tuy nhiên, điều khiến Lâm Vũ cảm thấy bất ngờ chính là, tiên t·h·i·ê·n chi thể của Từ Tử Nguyệt b·i·ế·n t·h·á·i đến mức độ nào.
Lâm Vũ lúc đưa c·ô·ng p·h·áp cho Từ Tử Nguyệt có bảo nàng "tranh thủ xem trước", nhưng dù sao đây cũng là Đại Đế cấp bậc c·ô·ng p·h·áp, Từ Tử Nguyệt mới xem qua liền có thể hiểu, hơn nữa thân thể vậy mà còn tự động bắt đầu tu luyện!
Mà mới chỉ trôi qua có mấy ngày? Cảnh giới của Từ Tử Nguyệt đã trực tiếp tăng lên mấy bậc!
Loại tốc độ tu luyện này, đặt trên thân bất kỳ một tu sĩ bình thường nào, chỉ sợ là nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, nhưng Từ Tử Nguyệt lại tỏ vẻ không hài lòng.
Lâm Vũ tin rằng, nếu không phải đạt tới Thánh Nhân cảnh giới cần độ kiếp, với t·h·i·ê·n phú của Từ Tử Nguyệt chỉ sợ có thể một đường thẳng tiến đến Thánh Nhân cảnh giới.
Trong phút chốc, Lâm Vũ tràn ngập sự tò mò với Từ Tử Nguyệt.
Tiên t·h·i·ê·n chi thể cố nhiên t·h·í·c·h hợp cho việc tu luyện, nhưng cũng không đến mức kinh khủng như thế, trên người Từ Tử Nguyệt khẳng định còn có bí mật!
Nghĩ như vậy, Từ Tử Nguyệt tội nghiệp trước mắt đột nhiên trở nên thật thần bí.
Lâm Vũ lắc đầu, biết rằng mình nghĩ nhiều cũng vô ích, ánh mắt dời xuống Tiểu Tử đang chột dạ ở bên cạnh.
Tiểu Tử nhìn thấy Lâm Vũ quét mắt tới, căn bản không dám nhìn thẳng hắn, đôi mắt to màu xanh tím láo liên.
"Tiểu Tử, ngươi mang Tử Nguyệt đến phụ cận Hồng Mông Sơn dạo chơi một chút, coi như thư giãn, làm quen với hoàn cảnh xung quanh." Lâm Vũ suy nghĩ rồi lại bổ sung, "Nhưng đừng đi quá xa."
Nghe Lâm Vũ nói vậy, Tiểu Tử gật đầu lia lịa, túm lấy Từ Tử Nguyệt rồi định chạy.
Nhưng Lâm Vũ không cho hắn cơ hội đó, lập tức nói tiếp, trong giọng mang theo vài phần bất đắc dĩ.
"Ngoài ra, ngươi đừng có suốt ngày l·ừ·a d·ố·i nó! Dạy Tử Nguyệt thêm một chút kiến thức cơ bản về tu luyện."
"Bình thường ở trong Hồng Mông Sơn thì không sao, nhưng nếu ra ngoài bị lừa, làm trò cười không nói, lỡ bị người khác l·ừ·a gạt mất thì biết làm thế nào?"
Nghe được Lâm Vũ nói vậy, biểu cảm của Tiểu Tử lập tức trở nên ủy khuất.
Rất nhanh, giọng nói non nớt của Tiểu Tử vang lên trong đầu Lâm Vũ.
"Chủ nhân, ta nào có l·ừ·a d·ố·i Tử Nguyệt! Lúc trước ta thổi một hơi, uy lực so với nàng mạnh hơn gấp vạn lần, còn nhiều hơn nữa ấy chứ?"
"Mà diệu thân cảnh giới ở trên Hồng Mông Sơn chúng ta căn bản không tính là gì cả!"
"Chủ nhân ngươi tự nói xem, trên Hồng Mông Sơn của chúng ta, sinh linh nào mà không thể miểu sát người có cảnh giới diệu thân?"
Lâm Vũ: "..."
Hình như đúng là như vậy!
Tiểu Tử nói năng hùng hồn đến mức Lâm Vũ không phản bác được.
"Ngươi giỏi lắm, bây giờ học được cách cãi lại chủ nhân, xem ra học được không ít rồi đấy!" Lâm Vũ trừng mắt nhìn Tiểu Tử.
Trước kia lúc Từ Tử Nguyệt chưa tới, Tiểu Tử đối đãi với Lâm Vũ luôn cẩn t·h·ậ·n từng li từng tí, sợ vô ý làm hắn tức giận, sẽ không có ai chơi cùng mình.
Nhưng hiện tại sau khi Từ Tử Nguyệt đến, Tiểu Tử xem như triệt để giải phóng t·h·i·ê·n tính, cả ngày làm ầm ĩ, ngay cả uy nghiêm của Lâm Vũ cũng sắp bị quăng ra sau đầu.
Tiểu Tử nghe vậy vội vàng lắc đầu, cái đầu to lớn lộ ra một nụ cười nịnh nọt: "Tiểu Tử nào dám! Tiểu Tử sẽ thành thành thật thật nghe theo lời chủ nhân, mang Tử Nguyệt đi ra ngoài chơi, rồi dạy nàng nhiều điều!"
Dứt lời, không đợi Từ Tử Nguyệt kịp phản ứng, cái đuôi của Tiểu Tử đã quấn lấy vòng eo thon gọn của nàng, sau đó nhẹ nhàng hất một cái, hất nàng lên lưng mình.
Từ Tử Nguyệt chỉ cảm thấy hoa mắt, khi định thần lại, cảnh tượng trước mắt đã biến thành trời xanh mây trắng.
Nàng thậm chí còn chưa kịp thốt lên kinh ngạc, thân thể Tiểu Tử đã hơi nhún xuống, thân thể dài hơn trăm mét hướng thẳng đến cửu t·h·i·ê·n bay đi.
"Chạy nhanh thật!" Lâm Vũ không nhịn được bật cười.
Cách một khoảng thời gian rất lâu, t·h·i·ê·n ngoại mới thấp thoáng truyền đến thanh âm của Từ Tử Nguyệt: "Sư tôn..."
Lâm Vũ nghe vậy lắc đầu, thầm nghĩ đúng là hai cái gia hỏa không biết làm cho người ta bớt lo...
Ngoài Hồng Mông Sơn.
Tiểu Tử mang theo Từ Tử Nguyệt ở trong tinh không tùy ý x·u·y·ê·n qua, thân thể uyển chuyển như cá bơi, tốc độ cực nhanh.
Ban đầu, Từ Tử Nguyệt còn chưa t·h·í·c·h ứng với tốc độ này, sau dần quen rồi, cũng từ từ bình tĩnh trở lại.
Ngồi ở trên lưng Tiểu Tử, nhìn tinh không lộng lẫy xung quanh phảng phất như có thể chạm tay tới, trong mắt Từ Tử Nguyệt ánh lên một tia si mê.
Từ nhỏ đến lớn, nàng đã bao giờ thấy qua cảnh tượng thế này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận