Bắt Đầu Liền Vô Địch

Chương 483: suy đoán lớn mật

**Chương 483: Suy đoán táo bạo**
Nếu đã tới Đạo Khải thời đại, lại còn tới nơi ở của Phượng Hoàng Thượng Cổ bộ tộc, đối với sự tình của Phượng Niệm Tri, Lâm Vũ tự nhiên sẽ không đứng ngoài cuộc.
Dù sao đã thu Phượng Hoàng tinh huyết của Thượng Cổ bộ tộc Phượng Hoàng, nếu lặng lẽ rời khỏi nơi này, thì không phải phong cách hành sự của Lâm Vũ.
Có thể giúp Thượng Cổ bộ tộc Phượng Hoàng giải quyết một hai việc khó, nói thế nào cũng coi như công đức một kiện.
Đương nhiên, đối với Lâm Vũ mà nói, thứ hắn càng để ý hơn là lực lượng thần bí kia.
Lúc đầu Lâm Vũ vốn đã không có ý định khoanh tay đứng nhìn, hiện tại lại càng p·h·át giác được mọi chuyện có vẻ giống như liên quan đến lực lượng thần bí mà gió êm dịu thần lang từng gặp phải, Lâm Vũ lại càng không có khả năng làm như không thấy.
Nhưng mà mãi cho tới bây giờ, Lâm Vũ đối với nguồn lực lượng này vẫn hoàn toàn không biết gì cả.
Từ những kinh nghiệm hắn đã trải qua tỉ mỉ sàng lọc một lần, Lâm Vũ vẫn không p·h·át hiện ra được điều gì.
Sau khi trở thành tu sĩ, trí nhớ của Lâm Vũ đã tương đối tốt, chỉ cần hữu tâm hồi ức, sẽ rất khó quên bất cứ chuyện gì, nhưng lần này, hắn không thu được bất kỳ manh mối nào từ trong ký ức của mình.
Ngoài việc dựa vào Hồng Mông hệ t·h·ố·n·g, Lâm Vũ còn tìm được không ít cổ tịch trong Thượng Cổ bộ tộc Phượng Hoàng, chăm chú nghiền ngẫm, chỉ đáng tiếc, vẫn không có được ích lợi gì.
Về phần Hồng Mông hệ t·h·ố·n·g, Lâm Vũ cũng vẫn không từ bỏ.
Hiện tại đang ở tại lãnh địa của Thượng Cổ bộ tộc Phượng Hoàng, quyền hạn của hệ t·h·ố·n·g mỗi ngày đều sẽ được giải trừ một chút, bởi vậy Lâm Vũ hầu như ngày nào cũng thử nghiệm thôi diễn tin tức về phong ấn trong cơ thể Phượng Niệm Tri.
Chỉ có điều kết quả hệ t·h·ố·n·g đưa ra luôn luôn là “Quyền hạn không đủ!”.
Có một ngày, Lâm Vũ thậm chí đem những cuốn cổ tịch tìm được từ Thượng Cổ bộ tộc Phượng Hoàng giao cho hệ t·h·ố·n·g thôi diễn, nhưng hệ t·h·ố·n·g đã từng vạn năng, giờ đây lại giống như xuất hiện vô số lỗ hổng, dừng lại một lúc lâu, mới gập ghềnh phun ra mấy chữ.
“Đốt! Không...... Giải......”
Vậy mà không phải “Quyền hạn không đủ” mà là “Vô giải”!
Nghe được đáp án này, Lâm Vũ không khỏi có chút dở k·h·ó·c dở cười, trong mảnh thế giới giả lập này, hóa ra thật sự có một loại lực lượng có thể khiến hắn không có cách nào.
Chỉ có điều, bộ dạng trì độn này của hệ t·h·ố·n·g quả thực đã chọc cười Lâm Vũ, nụ cười này quét qua hết thảy những khó khăn hắn gặp phải trước đó.
Mà trên thực tế, Lâm Vũ cũng không biết chuyện này có gì đáng cười, có lẽ dáng tươi cười lúc này của hắn, đơn thuần là bởi vì áp lực trước đó.
Mà cũng bởi vì nụ cười thoải mái này, Lâm Vũ cảm thấy tư tưởng của mình như được khai thông, một cảm giác "liễu ám hoa minh hựu nhất thôn" ập tới trong lòng.
Sau khi thoát khỏi khốn cảnh trong tư tưởng, Lâm Vũ lại nghĩ tới một vấn đề.
Trước đó Hồng Mông hệ t·h·ố·n·g đã từng thôi diễn qua, loại lực lượng này ở khắp mọi nơi, hơn nữa còn chỉ là có được một bộ ph·ậ·n ý thức còn sót lại.
Điều này có thể nói lên điều gì, đây có phải hay không nói rõ, bản thể của loại lực lượng này không có vật dẫn thực tế, không có bộ ph·ậ·n để xua đ·u·ổ·i?
Nói như thế, vật này hẳn là giống với Bổ Thiên mảnh vỡ, có lẽ lực lượng của nó đều tương tự như Bổ Thiên mảnh vỡ.
“Chờ chút...... Không lẽ lại là Bổ Thiên mảnh vỡ?” Trong lòng Lâm Vũ đột nhiên lóe lên linh quang, nảy ra một ý nghĩ mới.
Nghĩ lại cũng thật sự như vậy, căn cứ vào miêu tả của hệ t·h·ố·n·g, thuộc tính của lực lượng thần bí kia không khác Bổ Thiên mảnh vỡ là bao!
Khi đó Bổ Thiên chi thạch vỡ vụn thành chín khối, tản mát khắp Tiên giới, trong đó có một khối rơi vào tay Thượng Cổ bộ tộc Phượng Hoàng, lại còn bị áo bào đen Đại Tế Ti luyện chế thành cảnh giới, suýt chút nữa biến dị.
Vậy bây giờ, nguồn lực lượng này có phải đến từ một khối Bổ Thiên mảnh vỡ đã hoàn thành dị hoá khác?
Thương hải tang điền, mấy ngàn năm thời gian, ai cũng không biết Bổ Thiên mảnh vỡ sẽ kinh lịch những gì, sẽ p·h·át sinh những biến hóa nào, nguyên lý phía sau này tự nhiên không có cách nào truy tìm.
Lâm Vũ càng nghĩ càng thấy đây là đạo lý.
Chỉ có khi liên quan đến bộ ph·ậ·n trọng yếu nhất, Hồng Mông hệ t·h·ố·n·g mới tránh không đáp.
Bởi vậy, Lâm Vũ đã đưa ra một suy đoán táo bạo.
Mọi người đều biết, Bổ Thiên chi thạch vốn là một thể thống nhất, đồng thời vỡ thành chín khối.
Đương nhiên, đây là vào Đạo Khải thời đại, đến 3000 Tiên giới thời đại, loại tình huống này trở nên nghiêm trọng hơn, trực tiếp phân chia thành càng nhiều khối, mỗi cái Tiên giới đều có một khối......
Bất quá bây giờ là ở Đạo Khải thời đại, bởi vậy trước hết suy tính chuyện Đạo Khải thời đại.
Chín khối Bổ Thiên chi thạch này sau khi tách ra, nhìn như không hề liên quan lại phân ly mấy ngàn năm, không còn được đoàn tụ, nhưng trong đó lại tồn tại một loại sức cảm ứng mập mờ.
Thật trùng hợp, trong tay Lâm Vũ hiện tại đang có một khối Bổ Thiên mảnh vỡ.
Đây có phải hay không nói rõ, mình có thể dựa vào khối Bổ Thiên mảnh vỡ trong tay để tìm những khối Bổ Thiên chi thạch còn lại?
Lâm Vũ x·á·c định ý nghĩ trong lòng, liền quyết định đi tìm áo bào đen Đại Tế Ti thương lượng một phen.
Phượng Niệm Tri dù sao cũng là Phượng chủ đại nhân của Thượng Cổ bộ tộc Phượng Hoàng, mặc dù tiến vào Phượng Hoàng Tổ Hải đã được một thời gian, Phượng Niệm Tri đối với mình cũng muốn làm “Thân cận”, nhưng bất kể thế nào, hắn không phải tộc nhân Thượng Cổ bộ tộc Phượng Hoàng.
Bởi vậy Lâm Vũ không thể thay Phượng Niệm Tri quyết định.
Lâm Vũ không có tư cách này, nhưng áo bào đen Đại Tế Ti với tư cách người có địa vị cao nhất Thượng Cổ bộ tộc Phượng Hoàng, tự nhiên có tư cách này.
Việc liên quan đến Phượng chủ đại nhân, dù thế nào đều không thể bỏ qua áo bào đen Đại Tế Ti, cho nên Lâm Vũ mới muốn đi trưng cầu ý kiến của hắn.
“Phong ấn trong cơ thể Phượng Niệm Tri, trước kia ta đúng là đã từng gặp qua một lực lượng tương tự.”
“Nhưng ta chỉ có thể nói là tương tự, không thể x·á·c định hai cỗ lực lượng có cùng nguồn gốc. Lúc trước nguồn lực lượng kia p·h·át sinh cách ta quá xa, hơn nữa còn p·h·át sinh ở tr·ê·n thân đệ t·ử của ta.”
“Ta lúc đó chỉ là làm ra một chút cảm ứng, chứ không hoàn toàn bắt giữ được đối phương.”
“Ta có thể cảm giác được nguồn lực lượng kia và khí tức tr·ê·n người Phượng Niệm Tri giống nhau đến mấy phần, nhưng lại không thể khẳng định là cùng một loại lực lượng.”
Lâm Vũ trình bày suy đoán của mình, áo bào đen Đại Tế Ti hiếm khi an tĩnh, chỉ lặng lẽ nghe Lâm Vũ tự t·h·u·ậ·t, không hề có ý phản bác.
Nhưng trong đôi mắt đục ngầu kia, vẫn toát ra một tia sáng ngạc nhiên.
Lời nói của Lâm Vũ, đã khiến áo bào đen Đại Tế Ti nhìn thấy một tia hy vọng.
Thời gian trôi qua lâu như vậy, kỳ thật áo bào đen Đại Tế Ti sớm đã có chút từ bỏ hy vọng, nhưng mắt thấy phong ấn kia ảnh hưởng đến Phượng Niệm Tri càng lúc càng lớn, áo bào đen Đại Tế Ti sao có thể không sốt ruột?
Nếu không mau chóng loại trừ phong ấn kia ra khỏi cơ thể Phượng Niệm Tri, e rằng ảnh hưởng mà nó gây ra sẽ tác động tới cả đời này, thậm chí là cả đời sau của Phượng Niệm Tri.
Có trời mới biết, Phượng chủ đại nhân của Thượng Cổ bộ tộc Phượng Hoàng tất cả đều là Niết Bàn trùng sinh mà ra, xét trên phương diện nào đó, tất cả Phượng chủ đại nhân đều dùng chung một thân thể, chỉ khác nhau ở linh hồn mà thôi.
Ấn tượng của phong ấn này, rất có khả năng không chỉ ảnh hưởng đến Phượng Niệm Tri đời này, mà còn có thể ảnh hưởng đến cả đời sau của Phượng chủ đại nhân!
Bạn cần đăng nhập để bình luận