Bắt Đầu Liền Vô Địch

Chương 305: gặp lại Hắc Phượng

Chương 305: Gặp lại Hắc Phượng
Trong một bí cảnh tại Thanh Hư tiên cảnh.
Một gốc cây ngô đồng che trời, đỉnh thiên lập địa sừng sững ở trung ương bí cảnh. Dưới gốc rễ cây ngô đồng đó có một huyết trì to lớn.
Một bộ xương trắng nằm phủ phục giữa huyết trì.
Dù cho máu thịt đã biến mất không còn thấy tăm hơi, nhưng thông qua khung xương trắng, có thể lờ mờ nhận ra hình thái Phượng Hoàng.
“Ông…”
Không gian thần bí phía trên đột nhiên dao động, tạo thành từng gợn sóng. Một thanh niên tóc đỏ, mắt đỏ, mặc hồng y từ từ bước ra từ trong đó, ánh mắt nhìn về phía cây ngô đồng to lớn và huyết trì Phượng Hoàng tràn đầy chấn động và kinh dị.
Một cỗ rung động đến từ linh hồn, khiến hắn giờ phút này không thốt nên lời.
Người này chính là Phượng Diệu Dương.
Việc một mình tu hành tại Thanh Hư tiên cảnh, đã giúp hắn tăng trưởng vô số lần cả về thực lực lẫn ý chí. Giờ phút này, nếu không nhờ sự tăng trưởng ý chí này chống đỡ, chỉ sợ hắn đã sớm không nhịn được mà nằm rạp trên mặt đất.
“Uy thế thật mạnh!”
“Cái này… Đây rốt cuộc là Phượng Hoàng cấp bậc gì?”
Thanh âm Phượng Diệu Dương mang theo sự rung động khó mà ức chế, ánh mắt hắn nhìn về phía bộ xương trắng kia mang theo một tia sợ hãi.
“Vì cái gì, ta lại cảm giác Phượng Hoàng này như thể tổ tiên của ta vậy?” Phượng Diệu Dương lẩm bẩm nói.
Ngay khi tiếng nói của hắn vừa dứt, một tiếng Phượng Hoàng gào thét đột nhiên từ phương xa truyền đến.
“Rống…”
Tiếng gào thét này phảng phất vượt qua thời gian và không gian, như thể nhận được sự tác động của tiếng hú dài, toàn bộ huyết trì Phượng Hoàng đều sôi trào.
“Ầm ầm… Ầm ầm… Soạt… Soạt…”
Bộ xương trắng trong huyết trì Phượng Hoàng từ từ ngóc cổ lên, một đạo hư ảnh Phượng Hoàng màu lam bay vút lên, đôi cánh mở ra, dài đến mười triệu dặm, che khuất cả bầu trời, khiến người ta chấn kinh.
Trong khoảnh khắc, thân ảnh màu lam kia chiếm cứ toàn bộ bầu trời bí cảnh, nhìn xuống Phượng Diệu Dương.
Phượng Diệu Dương thấy thế, sắc mặt khẽ biến, nhưng vẫn thành thành thật thật thi lễ với hư ảnh Phượng Hoàng màu lam.
“Hỏa diễm bộ tộc Phượng Hoàng tử tôn, Phượng Diệu Dương, xin ra mắt tiền bối!” Phượng Diệu Dương cố gắng để thanh âm mình nghe bình thường một chút, đừng quá mức run rẩy.
Thế nhưng, tiếng nói này lại dẫn tới sự cười lạnh của Phượng Hoàng màu lam trên bầu trời.
“Ha ha, chỉ bằng ngươi, cũng dám tự xưng Phượng Hoàng tử tôn?”
“Chẳng qua chỉ là một con sâu kiến có được một tia huyết mạch, cũng xứng trở thành Phượng Hoàng?”
“Bản tọa còn tưởng rằng ít nhiều có thể hấp dẫn tới một gia hỏa Phượng Hoàng bộ tộc, ai ngờ lại dẫn tới một thứ tạp nham.”
“Thôi được, không bằng mượn tạm thân thể ngươi, thoát khỏi nơi này, rồi sau đó hẵng tính tiếp.”
Hư ảnh Phượng Hoàng màu lam ngạo nghễ vô cùng, kế hoạch trong lòng mình lại thẳng thắn nói ra ngay trước mặt Phượng Diệu Dương, hiển nhiên không hề coi Phượng Diệu Dương là chuyện gì to tát.
Thanh âm của hắn tràn đầy cao ngạo và khinh thường.
Phượng Diệu Dương trong lòng đang kinh ngạc, đã thấy hư ảnh Phượng Hoàng màu lam kia chuyển mình, từ lam biến thành đen, hóa thành một con Phượng Hoàng màu đen!
“Oanh!”
Phượng Hoàng màu đen bốc cháy hừng hực hỏa diễm, ngọn lửa kia lại có màu đen đáng sợ, ma khí nồng nặc tràn ngập mỗi góc nhỏ của bí cảnh, ngay cả cây ngô đồng to lớn phía dưới dường như cũng chịu ảnh hưởng của ma khí.
Phượng Diệu Dương mắt thấy cây ngô đồng che trời kia biến sắc, thân cây vốn cổ xưa biến thành màu sắc như kim loại, tản ra ánh sáng đen vàng.
“Ông… Ông… Ông…”
Vô số đạo phù văn màu vàng hiện ra từ trong hư không.
“Đọa lạc Phượng Hoàng!” Phượng Diệu Dương nhịn không được hô lên.
Hóa ra đây mới là thực lực chân chính của Đọa Lạc Phượng Hoàng, tất cả vừa rồi chỉ là huyễn ảnh. Thế nhưng, tiếng kinh hô của Phượng Diệu Dương lại khiến Đọa Lạc Phượng Hoàng hơi sững sờ.
“Ân? Ngươi biết bản tọa?” Lúc này, Đọa Lạc Phượng Hoàng nhìn về phía Phượng Diệu Dương, trong ánh mắt mới có thêm một tia hứng thú. Phải biết, trước đó, hắn nhìn Phượng Diệu Dương chẳng khác nào nhìn rác rưởi.
Phượng Diệu Dương thấy thế, vội vàng gật đầu.
Đọa Lạc Phượng Hoàng trong mắt lập tức lộ ra vẻ hứng thú và tò mò: “Vô tri tiểu tử, làm sao ngươi biết Đọa Lạc Phượng Hoàng?”
Phượng Diệu Dương nghe vậy, không thể làm gì khác hơn là nói: “Trước đó ta từng gặp Đọa Lạc Phượng Hoàng, chính là tại Hồng Mông bí cảnh do Hồng Mông Điện Điện chủ sáng tạo! Tên của nó, chính là Đọa Lạc Phượng Hoàng!”
“Ha ha ha ha, quả nhiên rất thú vị! Không ngờ tại 3000 tiên cảnh này, trừ bản tọa, lại còn có một đồng tộc!”
“Hắn ở đâu, chỉ cần ngươi nguyện ý nói cho bản tọa, bản tọa có thể hứa với ngươi, sau khi ra ngoài, tìm được thân thể của hắn, liền có thể buông tha ngươi.”
“Dù sao đối với bản tọa mà nói, thân thể đồng tộc vẫn tốt hơn một chút!”
“Đương nhiên, việc này đối với ngươi cũng là trăm lợi mà không có một hại, ngày sau thực lực của ngươi ít nhất có thể tăng lên tới Tiên Hoàng cảnh giới!”
Đọa Lạc Phượng Hoàng vừa nói, vừa hưng phấn vỗ cánh.
Trên thực tế, Đọa Lạc Phượng Hoàng này lại vô cùng thành thật, thể hiện sự ghét bỏ đối với thân thể Phượng Diệu Dương một cách vô cùng tinh tế.
Trước mặt thân thể của một đồng tộc, thân thể Phượng Diệu Dương đối với hắn hoàn toàn chính xác chỉ là thứ rác rưởi.
Nói cho cùng, Đọa Lạc Phượng Hoàng vẫn tương đối ngoài ý muốn, hắn biết mình trở thành Đọa Lạc Phượng Hoàng như thế nào, càng biết trong quá trình đó có bao nhiêu gian nan hiểm trở.
Bởi vậy hắn từng cho rằng Thanh Hư tiên cảnh trừ hắn ra không còn Đọa Lạc Phượng Hoàng nào khác, ai ngờ hôm nay con sâu kiến này lại mang đến cho mình một tin tức tốt.
Thật sự là thế gian rộng lớn, không thiếu chuyện lạ, chính mình lại còn có một vị đồng tộc!
Với trạng thái hiện giờ của hắn, đây quả thực là bánh từ trên trời rơi xuống, vừa vặn rơi trúng đầu hắn!
“Tốt!” Phượng Diệu Dương bỗng nhiên gật đầu, thần sắc kiên định không nói nên lời.
Vừa nói, đôi mắt đỏ kia vừa lộ ra một tia quyết tuyệt.
“Bất quá, ta muốn ngươi phát hạ lời thề, dù sao, ta không tin ngươi!”
“Ta muốn ngươi thề, nếu ta có thể dẫn ngươi tìm được Đọa Lạc Phượng Hoàng kia, ngươi phải giúp ta đạt tới Tiên Hoàng cảnh giới, đồng thời, trước đó, không được sử dụng bất kỳ phương thức nào làm tổn thương ta.”
Ánh mắt Phượng Diệu Dương lấp lóe, hắn biết, Đọa Lạc Phượng Hoàng này sớm đã vẫn lạc, hiện tại tồn tại chẳng qua là một tia thần niệm.
Nhưng chính một tia thần niệm này, muốn giết c·hết hắn cũng dễ như trở bàn tay.
Dù sao tại Hồng Mông bí cảnh, hắn đã sớm chứng kiến thực lực của Đọa Lạc Phượng Hoàng, lúc đó hắn phải liên hợp chín vị trưởng lão trong tộc, mới miễn cưỡng g·iết c·hết được nó.
Mà Đọa Lạc Phượng Hoàng lúc đó, so với vị trước mặt này còn yếu hơn không ít!
Bây giờ đối mặt với vị lão tổ này, nếu không sử dụng chút phương pháp, có lẽ ngay cả hôm nay cũng khó sống sót. Cũng may vị lão tổ này vừa ngạo mạn lại phách lối, nhìn qua có vẻ không thông minh lắm.
Hy vọng Điện chủ đại nhân thứ lỗi!
Phượng Diệu Dương trong lòng âm thầm cầu nguyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận