Bắt Đầu Bị Từ Hôn, Trở Tay Cưới Cô Em Vợ
Chương 94: Vui vẻ Thương Hồng Tuyết
Sáng sớm hôm sau, Thương Hồng Tuyết rời giường phát hiện ngoài cửa sổ trên nhánh cây có chim khách báo tin mừng đang kêu to, nàng liền biết hôm nay khẳng định có chuyện tốt phát sinh.
Nàng đầu tiên tìm kiếm bóng dáng đại tỷ. Chuyện có thể khiến nàng gọi là chuyện vui chỉ có việc đại tỷ rời đi. Nàng cố ý đi đến phòng của đại tỷ Thương Hồng Trần ngó trộm một chút, lén lút đi vào, sau đó phát hiện bên trong không có người. Thương Hồng Tuyết tâm trạng lập tức cực tốt, kiểm tra một phen, xác định đại tỷ tối hôm qua chưa hề trở về.
Thương Hồng Tuyết vội vàng đi hỏi phụ thân. Trong đại sảnh, nàng thấy phụ thân Thương Ứng Niên đang ngồi với vẻ mặt mỏi mệt, dường như đã ngồi suốt một đêm, không hề ngủ. Mẫu thân cũng ở bên cạnh bầu bạn với phụ thân. Cảnh tượng này khiến Thương Hồng Tuyết hơi kinh ngạc. Nàng nén xuống niềm vui sướng trong lòng, tranh thủ thời gian pha trà.
“Phụ thân, mời uống trà.” “Mẹ, mời uống trà.”
Thương Ứng Niên rất vui mừng, một chén trà ấm áp có thể an ủi trái tim hắn. Đại nữ nhi rời đi, nhưng vẫn còn tiểu nữ nhi ở bên cạnh, hắn không phải người cô đơn.
“Hồng Tuyết tới rồi à, ngồi đi con.”
Thương Ứng Niên đương nhiên thấy được niềm vui sướng trên mặt tiểu nữ nhi, khóe miệng không nén được nụ cười. Hắn biết tiểu nữ nhi cực kỳ thông minh này khẳng định đã đoán được gì đó, cũng không có ý định giấu diếm, bèn nói: “Đêm qua, đại tỷ của con đã rời đi.”
Thương Hồng Tuyết lập tức vui ra mặt, nhưng thấy phụ mẫu nhìn mình chằm chằm, nàng vội che giấu vẻ vui mừng của mình.
Có điều, khóe miệng thật sự không nén xuống được.
Tưởng La Lam thấy vậy, tức giận nói: “Con thực sự nhịn không được thì cứ cười đi, không cần phải cố nén như vậy.” Đều là người một nhà, không cần thiết phải thế.
Thương Hồng Tuyết lúc này mới lộ ra nụ cười, nhưng nàng vẫn rất kiềm chế, không để mình cười thành tiếng.
“Con bé này, cứ như vậy mong đại tỷ con rời đi sao?”
“Hì hì.” Thương Hồng Tuyết gắt giọng: “Đâu có đâu, mẫu thân, người ta rất không nỡ xa đại tỷ mà.”
Tưởng La Lam trêu chọc nói: “Không bằng ta để đại tỷ con trở về nhé?”
Thương Hồng Tuyết lập tức từ chối: “Thôi không cần đâu ạ, đi tới đi lui mệt lắm, cứ để đại tỷ yên tâm đi Thiên Tâm Tông đi. Thiên Tâm Tông mới là sân khấu của tỷ ấy, Thương gia chúng ta tạm thời không cần đến đại tỷ đâu.” “Cái nhà này có thể yên tâm giao cho tiểu đệ, ta tin tưởng tiểu đệ khẳng định làm được.”
Thương Dược: “......” Nghe ta nói cám ơn ngươi nhé, hảo tỷ tỷ của ta.
Tưởng La Lam cười lắc đầu, nữ nhi này à, thật là không hề che giấu sự hưng phấn của mình chút nào.
Cũng phải thôi, đại nữ nhi ở đây, cái nhà này của bọn họ liền rất ngột ngạt. Tiểu nữ nhi tuy đã phản kháng đại nữ nhi mấy lần, nhưng đại nữ nhi dù sao cũng là đại tỷ, đối với các em có ham muốn khống chế mãnh liệt, rất khó phản kháng.
Đại nữ nhi đi rồi, tiểu nữ nhi và nhi tử cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, ngay cả nàng cũng có thể thả lỏng hơn.
“Đại tỷ con đi rồi, con muốn đi đâu thì cứ đi, nhưng có một điều ta muốn xác định với con, ban đêm thì không được đi.” “Đi ra ngoài cũng phải về sớm một chút, đừng có về khuya, bên ngoài rất nguy hiểm.”
Thương Hồng Tuyết vừa nghe, điều kiện này cũng không khó, nàng có thể chấp nhận.
“Biết rồi mẹ.”
Tưởng La Lam rất yên tâm về tiểu nữ nhi này, đồng thời, cũng sẽ phái người đi theo để đảm bảo an toàn cho nàng.
Thương Ứng Niên vẫy tay, Thương Hồng Tuyết đi tới trước mặt phụ thân.
“Hồng Tuyết, con nói thật cho phụ thân biết, con có phải thật sự thích tiểu tử Trần Sơ Dương kia không?”
Sắc mặt Thương Hồng Tuyết nhanh chóng đỏ bừng, nàng quay người đi, tỏ vẻ ngượng ngùng, ấp úng.
Tưởng La Lam liếc nhìn trượng phu của mình, chẳng lẽ hắn không nhìn ra sao? Dáng vẻ này của nữ nhi mình, chẳng phải quá rõ ràng rồi sao? Nhất định phải để người ta nói ra miệng ư? Hồng Tuyết dù sao cũng là nữ hài tử, cần thận trọng, sao có thể nói thẳng loại lời này.
“Hồng Tuyết, không cần để ý phụ thân con, ông ấy tối qua ngủ không ngon nên nói lung tung đấy.” “Ân.” Thương Hồng Tuyết khẽ đáp.
Tưởng La Lam dặn dò hai câu xong thì để tiểu nữ nhi đi trước.
Trước khi đi, Thương Hồng Tuyết quay người lại: “Phụ thân.” Thương Ứng Niên vô thức trả lời: “Chuyện gì?” “Cái đó… chúng ta đoạn thời gian trước không phải đã mua Thanh Nguyên Trúc sao? Người để nó ở đâu ạ?”
Thương Ứng Niên không nghĩ nhiều, nói thẳng: “Ở ngay hậu viện đó.” “Tạ ơn phụ thân.”
Thương Hồng Tuyết cười tươi rời đi, dáng vẻ nhảy nhảy nhót nhót, trông rất vui vẻ.
Thương Ứng Niên nhìn thoáng qua thê tử, Tưởng La Lam muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói.
Nàng nhìn ra bên ngoài, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: “Xong đời rồi, Thanh Nguyên Trúc khẳng định là mất rồi.” Trượng phu của mình vẫn chưa tỉnh ngộ ra, quả thật là người phụ thân tốt của nữ nhi.
Đợi đến lúc hắn tỉnh ngộ, e rằng đã muộn.
Thương Dược cũng phát hiện đại tỷ không có ở nhà, tìm một vòng cũng không thấy đại tỷ đâu.
Ngược lại thấy Nhị tỷ đang lén lén lút lút, định đi ra ngoài.
“Nhị tỷ, tỷ muốn đi đâu?”
Thương Hồng Tuyết giật nảy mình, quay đầu thấy là đệ đệ thì thở phào một hơi.
“Thương Dược, ngươi muốn hù chết ta sao? Lần sau không được phép nói chuyện sau lưng ta, không thì ta đánh ngươi đó.” Nàng giơ nắm tay nhỏ lên, uy hiếp Thương Dược.
Thương Dược không để ý đến nắm đấm của nàng. Nói thật, Nhị tỷ thật sự không phải là đối thủ của hắn, cái nắm đấm đó đánh vào người hắn cũng như gãi ngứa mà thôi.
“Nhị tỷ, tỷ đang ôm cái gì trong lòng thế?”
Thương Hồng Tuyết hốt hoảng, xoay người đi, che giấu bảo bối trong lòng mình, không để cho đệ đệ nhìn thấy.
Thứ này không thể bị phát hiện được, nếu không, nàng có thể sẽ không đi được.
“Không… không có gì.”
Thương Dược nhìn là biết có chuyện không thích hợp, nhất định là có chuyện giấu hắn.
“Nhị tỷ, có phải tỷ cầm thứ gì không?” Không thể không nói, lúc này đầu óc Thương Dược thật sự rất lanh lợi, liếc mắt một cái liền nhìn ra manh mối.
Hắn tiến lên một bước, muốn nhìn xem Nhị tỷ cầm thứ gì mà lén lén lút lút như vậy.
Khẳng định là đồ tốt, hắn muốn xem Nhị tỷ có phải đã lấy bảo bối của hắn không.
“Không có, không có mà, Thương Dược, ngươi làm gì thế, ngươi mà tới nữa là ta đánh thật đó.” Thương Hồng Tuyết hoảng sợ vung nắm đấm, uy hiếp Thương Dược, cảnh cáo hắn không được lại gần.
Thương Dược rất tò mò, nhất định phải xem Nhị tỷ cầm thứ gì.
“Nhị tỷ, có phải tỷ định mang đi cho Trần Sơ Dương không?”
Con mắt Thương Hồng Tuyết co rụt lại, bị phát hiện rồi.
“Không có, không có chuyện đó, ngươi nhìn lầm rồi Thương Dược.” Thương Hồng Tuyết đảo tròng mắt, nói: “Thương Dược, phụ thân tìm ngươi đó, ngươi mau đi đi.”
Lần này, đến lượt Thương Dược ngơ ngác.
Phụ thân tìm mình? Chuyện xảy ra khi nào, vì sao hắn không biết.
Lại ngẩng đầu lên, Nhị tỷ đã biến mất.
“Nhị......” Hắn giơ tay lên, định hét lên, nhưng Nhị tỷ đã sớm chạy xa.
Bực bội, hắn chỉ có thể đi đến đại sảnh, thấy phụ mẫu thì thăm hỏi một chút, sau đó Thương Dược hỏi thẳng: “Phụ thân, nghe Nhị tỷ nói người tìm con?”
Thương Ứng Niên cũng có chút sững sờ, không có mà, hắn không có muốn tìm nhi tử.
Hắn chớp mắt.
Nhìn về phía thê tử.
Tưởng La Lam xòe tay ra, tỏ ý mình cũng không biết. Trên thực tế, trong lòng nàng đã có đáp án, Thanh Nguyên Trúc đoán chừng là không còn nữa rồi, nữ nhi này khẳng định đã mang đi cho tiểu tử Trần Sơ Dương kia.
Nữ nhi lớn rồi, khuỷu tay cũng hướng ra ngoài mất rồi.
“Ta không có tìm con, có phải con bị Hồng Tuyết lừa rồi không?”
Thương Dược nghe vậy, bừng tỉnh đại ngộ.
“Ai nha nha, con biết rồi, Nhị tỷ khẳng định không muốn bị cản lại, nên mới lừa con.” “Phụ thân, con vừa rồi thấy Nhị tỷ lén lén lút lút chạy ra ngoài, trong lòng hình như ôm thứ gì đó, người xem xem có bị mất thứ gì không?”
Lời này vừa nói ra, đại sảnh lập tức yên tĩnh.
Tưởng La Lam lấy tay đỡ trán, nàng biết ngay là sẽ như vậy mà.
Thương Ứng Niên lại sửng sốt, sau đó, chạy vội tới hậu viện.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
“Thanh Nguyên Trúc của ta!” “A a, mất hết rồi!”
Trong đại sảnh, Thương Dược cùng mẫu thân Tưởng La Lam nhìn nhau, bất đắc dĩ cười một tiếng.
Nàng đầu tiên tìm kiếm bóng dáng đại tỷ. Chuyện có thể khiến nàng gọi là chuyện vui chỉ có việc đại tỷ rời đi. Nàng cố ý đi đến phòng của đại tỷ Thương Hồng Trần ngó trộm một chút, lén lút đi vào, sau đó phát hiện bên trong không có người. Thương Hồng Tuyết tâm trạng lập tức cực tốt, kiểm tra một phen, xác định đại tỷ tối hôm qua chưa hề trở về.
Thương Hồng Tuyết vội vàng đi hỏi phụ thân. Trong đại sảnh, nàng thấy phụ thân Thương Ứng Niên đang ngồi với vẻ mặt mỏi mệt, dường như đã ngồi suốt một đêm, không hề ngủ. Mẫu thân cũng ở bên cạnh bầu bạn với phụ thân. Cảnh tượng này khiến Thương Hồng Tuyết hơi kinh ngạc. Nàng nén xuống niềm vui sướng trong lòng, tranh thủ thời gian pha trà.
“Phụ thân, mời uống trà.” “Mẹ, mời uống trà.”
Thương Ứng Niên rất vui mừng, một chén trà ấm áp có thể an ủi trái tim hắn. Đại nữ nhi rời đi, nhưng vẫn còn tiểu nữ nhi ở bên cạnh, hắn không phải người cô đơn.
“Hồng Tuyết tới rồi à, ngồi đi con.”
Thương Ứng Niên đương nhiên thấy được niềm vui sướng trên mặt tiểu nữ nhi, khóe miệng không nén được nụ cười. Hắn biết tiểu nữ nhi cực kỳ thông minh này khẳng định đã đoán được gì đó, cũng không có ý định giấu diếm, bèn nói: “Đêm qua, đại tỷ của con đã rời đi.”
Thương Hồng Tuyết lập tức vui ra mặt, nhưng thấy phụ mẫu nhìn mình chằm chằm, nàng vội che giấu vẻ vui mừng của mình.
Có điều, khóe miệng thật sự không nén xuống được.
Tưởng La Lam thấy vậy, tức giận nói: “Con thực sự nhịn không được thì cứ cười đi, không cần phải cố nén như vậy.” Đều là người một nhà, không cần thiết phải thế.
Thương Hồng Tuyết lúc này mới lộ ra nụ cười, nhưng nàng vẫn rất kiềm chế, không để mình cười thành tiếng.
“Con bé này, cứ như vậy mong đại tỷ con rời đi sao?”
“Hì hì.” Thương Hồng Tuyết gắt giọng: “Đâu có đâu, mẫu thân, người ta rất không nỡ xa đại tỷ mà.”
Tưởng La Lam trêu chọc nói: “Không bằng ta để đại tỷ con trở về nhé?”
Thương Hồng Tuyết lập tức từ chối: “Thôi không cần đâu ạ, đi tới đi lui mệt lắm, cứ để đại tỷ yên tâm đi Thiên Tâm Tông đi. Thiên Tâm Tông mới là sân khấu của tỷ ấy, Thương gia chúng ta tạm thời không cần đến đại tỷ đâu.” “Cái nhà này có thể yên tâm giao cho tiểu đệ, ta tin tưởng tiểu đệ khẳng định làm được.”
Thương Dược: “......” Nghe ta nói cám ơn ngươi nhé, hảo tỷ tỷ của ta.
Tưởng La Lam cười lắc đầu, nữ nhi này à, thật là không hề che giấu sự hưng phấn của mình chút nào.
Cũng phải thôi, đại nữ nhi ở đây, cái nhà này của bọn họ liền rất ngột ngạt. Tiểu nữ nhi tuy đã phản kháng đại nữ nhi mấy lần, nhưng đại nữ nhi dù sao cũng là đại tỷ, đối với các em có ham muốn khống chế mãnh liệt, rất khó phản kháng.
Đại nữ nhi đi rồi, tiểu nữ nhi và nhi tử cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, ngay cả nàng cũng có thể thả lỏng hơn.
“Đại tỷ con đi rồi, con muốn đi đâu thì cứ đi, nhưng có một điều ta muốn xác định với con, ban đêm thì không được đi.” “Đi ra ngoài cũng phải về sớm một chút, đừng có về khuya, bên ngoài rất nguy hiểm.”
Thương Hồng Tuyết vừa nghe, điều kiện này cũng không khó, nàng có thể chấp nhận.
“Biết rồi mẹ.”
Tưởng La Lam rất yên tâm về tiểu nữ nhi này, đồng thời, cũng sẽ phái người đi theo để đảm bảo an toàn cho nàng.
Thương Ứng Niên vẫy tay, Thương Hồng Tuyết đi tới trước mặt phụ thân.
“Hồng Tuyết, con nói thật cho phụ thân biết, con có phải thật sự thích tiểu tử Trần Sơ Dương kia không?”
Sắc mặt Thương Hồng Tuyết nhanh chóng đỏ bừng, nàng quay người đi, tỏ vẻ ngượng ngùng, ấp úng.
Tưởng La Lam liếc nhìn trượng phu của mình, chẳng lẽ hắn không nhìn ra sao? Dáng vẻ này của nữ nhi mình, chẳng phải quá rõ ràng rồi sao? Nhất định phải để người ta nói ra miệng ư? Hồng Tuyết dù sao cũng là nữ hài tử, cần thận trọng, sao có thể nói thẳng loại lời này.
“Hồng Tuyết, không cần để ý phụ thân con, ông ấy tối qua ngủ không ngon nên nói lung tung đấy.” “Ân.” Thương Hồng Tuyết khẽ đáp.
Tưởng La Lam dặn dò hai câu xong thì để tiểu nữ nhi đi trước.
Trước khi đi, Thương Hồng Tuyết quay người lại: “Phụ thân.” Thương Ứng Niên vô thức trả lời: “Chuyện gì?” “Cái đó… chúng ta đoạn thời gian trước không phải đã mua Thanh Nguyên Trúc sao? Người để nó ở đâu ạ?”
Thương Ứng Niên không nghĩ nhiều, nói thẳng: “Ở ngay hậu viện đó.” “Tạ ơn phụ thân.”
Thương Hồng Tuyết cười tươi rời đi, dáng vẻ nhảy nhảy nhót nhót, trông rất vui vẻ.
Thương Ứng Niên nhìn thoáng qua thê tử, Tưởng La Lam muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói.
Nàng nhìn ra bên ngoài, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: “Xong đời rồi, Thanh Nguyên Trúc khẳng định là mất rồi.” Trượng phu của mình vẫn chưa tỉnh ngộ ra, quả thật là người phụ thân tốt của nữ nhi.
Đợi đến lúc hắn tỉnh ngộ, e rằng đã muộn.
Thương Dược cũng phát hiện đại tỷ không có ở nhà, tìm một vòng cũng không thấy đại tỷ đâu.
Ngược lại thấy Nhị tỷ đang lén lén lút lút, định đi ra ngoài.
“Nhị tỷ, tỷ muốn đi đâu?”
Thương Hồng Tuyết giật nảy mình, quay đầu thấy là đệ đệ thì thở phào một hơi.
“Thương Dược, ngươi muốn hù chết ta sao? Lần sau không được phép nói chuyện sau lưng ta, không thì ta đánh ngươi đó.” Nàng giơ nắm tay nhỏ lên, uy hiếp Thương Dược.
Thương Dược không để ý đến nắm đấm của nàng. Nói thật, Nhị tỷ thật sự không phải là đối thủ của hắn, cái nắm đấm đó đánh vào người hắn cũng như gãi ngứa mà thôi.
“Nhị tỷ, tỷ đang ôm cái gì trong lòng thế?”
Thương Hồng Tuyết hốt hoảng, xoay người đi, che giấu bảo bối trong lòng mình, không để cho đệ đệ nhìn thấy.
Thứ này không thể bị phát hiện được, nếu không, nàng có thể sẽ không đi được.
“Không… không có gì.”
Thương Dược nhìn là biết có chuyện không thích hợp, nhất định là có chuyện giấu hắn.
“Nhị tỷ, có phải tỷ cầm thứ gì không?” Không thể không nói, lúc này đầu óc Thương Dược thật sự rất lanh lợi, liếc mắt một cái liền nhìn ra manh mối.
Hắn tiến lên một bước, muốn nhìn xem Nhị tỷ cầm thứ gì mà lén lén lút lút như vậy.
Khẳng định là đồ tốt, hắn muốn xem Nhị tỷ có phải đã lấy bảo bối của hắn không.
“Không có, không có mà, Thương Dược, ngươi làm gì thế, ngươi mà tới nữa là ta đánh thật đó.” Thương Hồng Tuyết hoảng sợ vung nắm đấm, uy hiếp Thương Dược, cảnh cáo hắn không được lại gần.
Thương Dược rất tò mò, nhất định phải xem Nhị tỷ cầm thứ gì.
“Nhị tỷ, có phải tỷ định mang đi cho Trần Sơ Dương không?”
Con mắt Thương Hồng Tuyết co rụt lại, bị phát hiện rồi.
“Không có, không có chuyện đó, ngươi nhìn lầm rồi Thương Dược.” Thương Hồng Tuyết đảo tròng mắt, nói: “Thương Dược, phụ thân tìm ngươi đó, ngươi mau đi đi.”
Lần này, đến lượt Thương Dược ngơ ngác.
Phụ thân tìm mình? Chuyện xảy ra khi nào, vì sao hắn không biết.
Lại ngẩng đầu lên, Nhị tỷ đã biến mất.
“Nhị......” Hắn giơ tay lên, định hét lên, nhưng Nhị tỷ đã sớm chạy xa.
Bực bội, hắn chỉ có thể đi đến đại sảnh, thấy phụ mẫu thì thăm hỏi một chút, sau đó Thương Dược hỏi thẳng: “Phụ thân, nghe Nhị tỷ nói người tìm con?”
Thương Ứng Niên cũng có chút sững sờ, không có mà, hắn không có muốn tìm nhi tử.
Hắn chớp mắt.
Nhìn về phía thê tử.
Tưởng La Lam xòe tay ra, tỏ ý mình cũng không biết. Trên thực tế, trong lòng nàng đã có đáp án, Thanh Nguyên Trúc đoán chừng là không còn nữa rồi, nữ nhi này khẳng định đã mang đi cho tiểu tử Trần Sơ Dương kia.
Nữ nhi lớn rồi, khuỷu tay cũng hướng ra ngoài mất rồi.
“Ta không có tìm con, có phải con bị Hồng Tuyết lừa rồi không?”
Thương Dược nghe vậy, bừng tỉnh đại ngộ.
“Ai nha nha, con biết rồi, Nhị tỷ khẳng định không muốn bị cản lại, nên mới lừa con.” “Phụ thân, con vừa rồi thấy Nhị tỷ lén lén lút lút chạy ra ngoài, trong lòng hình như ôm thứ gì đó, người xem xem có bị mất thứ gì không?”
Lời này vừa nói ra, đại sảnh lập tức yên tĩnh.
Tưởng La Lam lấy tay đỡ trán, nàng biết ngay là sẽ như vậy mà.
Thương Ứng Niên lại sửng sốt, sau đó, chạy vội tới hậu viện.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
“Thanh Nguyên Trúc của ta!” “A a, mất hết rồi!”
Trong đại sảnh, Thương Dược cùng mẫu thân Tưởng La Lam nhìn nhau, bất đắc dĩ cười một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận