Xuyên Thư: Liêu Khóc Ốm Yếu Thái Giám Bá Tổng!

Xuyên Thư: Liêu Khóc Ốm Yếu Thái Giám Bá Tổng! - Chương 64: Rơi vào hắc ám tuyệt vọng. (length: 7933)

"Ta còn có thể nhìn thấy lại không?"
Doãn Mặc Trần thản nhiên hỏi.
Cố Uyển Yên cũng lập tức ngẩng đầu lên chờ đợi Lục Viễn trả lời.
"A! Có thể, có thể, có thể. Ngươi vừa mới ăn vào cái kia t·h·u·ố·c chưa bao lâu, mà giải dược này của ta có tính mục tiêu mạnh, đảm bảo dùng được."
Lục Viễn tự hào vỗ n·g·ự·c một cái.
Cố Uyển Yên nhìn bộ dáng tự tin vào n·g·ự·c của hắn, cảm thấy không giống như là vì muốn làm Doãn Mặc Trần vui vẻ mà n·ó·i d·ố·i.
Một trái tim cũng theo đó đặt xuống.
Nghĩ đến Lục Viễn ngốc nghếch như vậy, chắc chắn không có cái EQ n·ó·i d·ố·i có t·h·iện ý này.
Nhưng khi Cố Uyển Yên vừa thả lỏng một chút thì lại nghe thấy Lục Viễn chuyển giọng:
"Bất quá..."
Doãn Mặc Trần cũng lập tức ngẩng đầu lên, tìm k·i·ế·m phương hướng thanh âm của Lục Viễn.
"Bất quá ngươi cần phải giữ tâm trạng thật tốt. Cái này dẫn truyền thần kinh ấy à, nó cần ngươi giữ tâm trạng thật tốt.
T·h·u·ố·c này của ta tuy rằng rất hiệu quả, nhưng nếu tâm thái của ngươi ổn định, thì sẽ càng nhanh khỏi hơn.
Cho nên ngươi có thể khôi phục vào lúc nào… thì ta cũng không x·á·c định, nhưng nhất định có thể khôi phục được!"
Cố Uyển Yên vừa nghe vừa gật đầu như có điều suy nghĩ.
Xem ra nhiệm vụ tiếp theo của mình là phải dốc toàn lực chọc cho trích tiên vui vẻ mới được.
Tuyệt vời!
Nàng rất t·h·í·c·h nhiệm vụ này. Doãn Mặc Trần vui vẻ, nàng cũng vui vẻ theo!
Lục Viễn đến nhanh, đi cũng nhanh.
B·ệ·n·h viện còn cả đống việc đang chờ hắn xử lý.
Cố Uyển Yên nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, vẫn không ngừng lên kế hoạch trong đầu.
Ngày mai phải đi một chuyến đến Doãn thị y dược tập đoàn mới được!
Ngày mai là cuối tuần, chắc là không có ai ở c·ô·ng ty.
Có thể tùy t·i·ệ·n tìm đại cái cớ đến làm việc, tìm cơ hội lấy hết những ghi chép thực nghiệm về sinh vật đ·ộ·c tố mà nguyên tác nữ chủ cất giữ trong phòng nghiên cứu…
Sau đó sẽ viện cớ bị kích t·h·í·c·h bởi tin tức tình ái của Doãn Sùng Minh, rồi xin nghỉ dài ngày!
Một mặt sẽ làm bạn thật tốt với trích tiên đang tạm thời chìm trong bóng tối, chọc cho hắn vui vẻ;
Mặt khác thì sẽ ở nhà nghiên cứu giải dược cho trích tiên!
Nhưng việc ngày mai phải đi làm, cần phải xin phép trích tiên mới được.
Bây giờ Doãn Mặc Trần đang ỷ lại nàng như vậy, e là không dễ đâu!
"Mặc Trần."
Cố Uyển Yên nắm lấy tay hắn, thật cẩn t·h·ậ·n mở miệng.
"Ngày mai ta muốn đến c·ô·ng ty một chuyến, ta…"
"Được."
Doãn Mặc Trần đáp lại rất nhanh.
“…”
Cố Uyển Yên ngơ ngác, trong đầu toàn dấu chấm hỏi.
Nàng còn tưởng Doãn Mặc Trần đang trong trạng thái không có cảm giác an toàn, giống như một con thú nhỏ luống cuống sẽ không đồng ý, nên đã chuẩn bị sẵn một loạt lý do:
Định n·ó·i thẳng ra rằng mình đến c·ô·ng ty là để lấy tài liệu chữa trị cho hắn.
Sao lại trực tiếp p·h·ê duyệt rồi?
Nhưng việc này cũng phù hợp với tính cách của Doãn Mặc Trần.
Trước giờ nàng làm gì, Doãn Mặc Trần đều ủng hộ.
Cố Uyển Yên không nghĩ nhiều, nếu Doãn Mặc Trần đồng ý, nàng trước hết sẽ không lãng phí nước bọt.
Dù sao nàng rất nhanh sẽ chữa khỏi cho hắn, đến lúc đó dĩ nhiên hắn sẽ biết thôi…
Nghĩ đến việc chữa b·ệ·n·h sắp có đột p·h·á lớn, mây đen trong lòng Cố Uyển Yên dần tan bớt.
Nàng hoàn toàn không p·h·át giác ra, nam nhân trước mắt đã đớn đau đến mức tan nát cõi lòng.
Doãn Mặc Trần lặng lẽ buông lỏng tay ra khỏi cổ tay Cố Uyển Yên.
Đi Doãn thị y dược tập đoàn…
Không cần nghĩ, hắn cũng đoán được Cố Uyển Yên muốn đi tìm ai.
Chỉ cần nàng đi làm ở Doãn thị y dược tập đoàn, thì ngày nào nàng cũng sẽ về rất muộn.
Và nàng sẽ l·ừ·a gạt chính mình rằng nàng thật sự bận rộn, thật sự bị c·ô·ng việc gì khó giải quyết trói chân trói tay;
Nhưng những ảo tưởng l·ừ·a mình d·ố·i người ấy, đều đã tan thành từng mảnh vào hôm qua, khi hắn đi đón nàng…
Có lẽ mấy ngày nay, chỉ khi Doãn Sùng Minh đến thì nàng mới bằng lòng trở về.
Việc nàng luôn ở bên mình trong b·ệ·n·h viện, chăm sóc mình, có lẽ chỉ là vì báo đáp việc mình đã cứu nàng khỏi nhị xưởng Trịnh Thông y dược.
Nàng đến cuối cùng vẫn là tha t·h·iết yêu Doãn Sùng Minh…
Tình yêu mà nàng thể hiện với mình, chỉ là vì muốn giúp Doãn Sùng Minh mà nàng bất đắc dĩ diễn trò thôi.
Hắn đã suy nghĩ vẩn vơ về tình yêu này quá lâu rồi, nên phải xác định lại thân ph·ậ·n và vị trí của mình thôi…
Có ai sẽ yêu một người như hắn chứ?
Một kẻ ngồi tr·ê·n xe lăn không thể đi lại, đến việc đi tiểu cũng không thể kh·ố·n·g chế được, một thứ p·h·ế vật.
Một kẻ không được tính là nam nhân, mà giờ còn bị mù nữa.
Vừa rồi dáng vẻ của mình cứ dính lấy nàng không buông, nắm lấy tay nàng không chịu nhượng, chắc hẳn chật vật và buồn cười lắm.
Cố Uyển Yên có lẽ không muốn s·ố·n·g chung với một kẻ dính người như vậy một giây nào,
Nên mới lựa chọn đi làm kể cả vào chủ nhật…
Vậy nên Doãn Mặc Trần đã nhanh c·h·óng đồng ý với nàng.
Hắn không muốn Cố Uyển Yên phải vắt óc nghĩ ra cớ gì nữa.
Hắn sẽ trực tiếp đáp ứng nàng.
Hắn làm sao xứng để nàng phải giải t·h·í·c·h chứ?
Từ trước đến nay, hắn vẫn luôn h·è·n· ·m·ọ·n chờ đợi được nàng yêu mến.
Nhưng hình như hắn ngày càng không xứng để được nàng yêu mến nữa…
Sau khi buông tay Cố Uyển Yên ra, Doãn Mặc Trần nháy mắt chìm vào bóng tối hỗn loạn.
Thế giới sau khi mù đáng sợ hơn trong tưởng tượng rất nhiều.
Xung quanh toàn là hư vô.
Dù thân ở trong một môi trường quen thuộc đến mấy, giờ phút này cũng trở nên xa lạ.
Doãn Mặc Trần đưa tay sờ soạng tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g.
Chỉ là muốn tìm k·i·ế·m cái nút gọi quản gia quen thuộc mà thôi.
Cái nút đó rõ ràng mỗi ngày hắn đều dùng đến, nhưng bây giờ, cái nút mà trí nhớ cơ bắp mách bảo có thể dễ dàng ấn tới kia, hắn lại không thể tìm thấy.
Cảm giác phương hướng, cảm giác khoảng cách sau khi m·ấ·t đi thị giác đều biến m·ấ·t hầu như không còn.
Cuối cùng không chịu n·ổi sự xa lạ và hư vô vô tận này, Doãn Mặc Trần r·u·n rẩy lên tiếng:
"Yên Yên… Em ở đâu…"
Dù có hèn hạ, dù có chật vật, Doãn Mặc Trần vẫn không nhịn được gọi nàng.
Không còn cách nào, hắn chính là vô dụng như thế —— Chỉ cần buông lỏng nàng ra trong vài giây ngắn ngủi là hắn đã không chịu n·ổi rồi!
"Yên Yên… Em ở đâu…"
Hắn lần nữa vươn tay về phía vị trí vừa buông tay nàng ra, nhưng vẫn không chạm được nàng.
Cố Uyển Yên chỉ là cầm điện thoại lên để kiểm tra tin nhắn WeChat.
Hai người đều đang ngồi tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g, môi trường tương đối an toàn.
Cho nên khi Doãn Mặc Trần buông tay nàng ra, nàng cũng không nghĩ nhiều.
Giờ phút này nàng đang cẩn t·h·ậ·n nghiên cứu bản phân tích thành phần hóa học mà Lục Viễn vừa gửi.
Biết Cố Uyển Yên cũng đang nóng lòng giải quyết tình trạng của Doãn Mặc Trần.
Trên đường trở về, Lục Viễn đã gửi cho Cố Uyển Yên bản phân tích thành phần hóa học của t·h·u·ố·c mà hắn vừa cho Doãn Mặc Trần uống, cùng với giải dược tương ứng.
Và x·á·c thực đúng như hắn nói, mắt của Doãn Mặc Trần có thể hoàn toàn khôi phục.
Cố Uyển Yên nhanh c·h·óng tính toán thời gian cần thiết để Doãn Mặc Trần hồi phục trong đầu.
Nghe được tiếng gọi hoảng loạn của Doãn Mặc Trần, nàng mới quay đầu nhìn về phía hắn.
Tay hắn lại lần nữa vươn về vị trí mà hai người vừa nắm tay, vì Cố Uyển Yên đổi tư thế nên vồ hụt, giờ phút này lộ ra vẻ mờ mịt và luống cuống…
"Em đây! Em ở đây!"
Cố Uyển Yên buông điện thoại xuống, lần nữa nắm lấy tay Doãn Mặc Trần.
Bàn tay của hắn so với lúc vừa buông ra còn lạnh hơn.
Cố Uyển Yên càng cảm thấy đau lòng hơn.
"Yên Yên…"
Khi lại lần nữa cảm nh·ậ·n được bàn tay ấm áp của Cố Uyển Yên quấn chặt lấy ngón tay mình, trái tim Doãn Mặc Trần r·u·n rẩy.
Xin cho ta được tham lam thêm một chút thôi.
Chỉ một chút thôi.
Hắn âm thầm khẩn cầu nàng trong lòng.
Ngày mai, hắn sẽ bắt đầu học cách t·h·í·c·h ứng với bóng tối…
Hắn sẽ t·h·í·c·h ứng rất nhanh, rất tốt, giống như trước kia hắn đã t·h·í·c·h ứng với việc hai chân không thể đi lại, t·h·í·c·h ứng với việc m·ấ·t đi khứu giác và vị giác, t·h·í·c·h ứng với việc c·h·i trên cơ thể m·ấ·t đi sức mạnh…
Ngày mai, hắn sẽ bắt đầu học cách t·h·í·c·h ứng với bóng tối.
Nhưng bây giờ, hắn chỉ muốn tham lam nắm lấy ánh sáng duy nhất của cuộc đời mình…
Bạn cần đăng nhập để bình luận