Xuyên Thư: Liêu Khóc Ốm Yếu Thái Giám Bá Tổng!

Xuyên Thư: Liêu Khóc Ốm Yếu Thái Giám Bá Tổng! - Chương 24: Hướng nàng chạy như bay đến. (length: 7696)

Nói không sợ là giả!
Trong cuộc đời bình thường ngắn ngủi ở thế giới hiện thực, Cố Uyển Yên ngoại trừ việc tranh giành ăn uống với người khác hồi còn bé ở cô nhi viện vì chưa hiểu chuyện, đến giờ chưa từng cãi nhau nảy lửa với ai.
Huống chi hiện tại là cảnh tượng bắt cóc ép cung hoành tráng thế này...
Thậm chí còn chưa từng thấy bao giờ!
Chứ không phải như khi xem tiểu thuyết, thấy nữ chính bị nhân vật phản diện trói lại thì kích động chờ mong nam chính xuất hiện đẹp trai phản kích đâu.
Bây giờ là chính nàng thực sự bị tưới nước lạnh!
Nếu như bị đánh, cũng là đau thật đấy!
Hơn nữa nam chính của nàng, lại còn ốm yếu, không thể xuất hiện phản kích được...
Đại ca trước mặt tự giới thiệu:
"Ta nói thật cho ngươi biết, ta là người của Trịnh Thông y dược phái tới.
Hôm nay ngươi dù nói thế nào cũng phải phun hết cơ mật của Doãn thị ra cho ta!"
"Ô ô ô! Ứ! Ứ!? Ô ô ô ô ô..."
Cố Uyển Yên cau mày cố gắng kêu ô ô.
Trong đầu nghĩ: Cơ mật của Doãn thị y dược?
Được thôi!
Ta nói, ta nói.
Dù sao ta cũng không mong Doãn thị dễ chịu! Ta còn ước gì nó đóng cửa luôn ấy chứ!
Kẻ bắt cóc Tam Nhi lại châm một điếu t·h·u·ố·c, hoàn toàn không nghe ra tin tức hữu dụng từ tiếng kêu ô ô của nàng.
Hắn hừ lạnh một tiếng, tiến lên cho Cố Uyển Yên một cước.
"Miệng còn cứng lắm! Nói hay không!"
"Ô ô ô ô ô! Ứ... Ô ô!"
Cố Uyển Yên trúng một cước đau điếng cả mắt.
Thật muốn tức c·h·ế·t rồi.
Đại ca trước mắt không phải bị mù, chắc là ngốc, ta kêu ô ô nãy giờ, hắn không thấy tr·ê·n miệng ta dán băng dính sao?
"Jio! Dei!" (Chỉ điểm)
Cố Uyển Yên không mở được miệng, cố gắng dùng âm điệu nhắc nhở kẻ bắt cóc trước mắt.
Tam Nhi hít một hơi khói, cuối cùng cũng phản ứng kịp.
Vội vàng xé phăng băng dán tr·ê·n miệng Cố Uyển Yên.
Hắn ra tay m·ạ·n·h b·ạ·o khiến Cố Uyển Yên đau đến rớm cả nước mắt.
"Toàn bộ cơ mật của tập đoàn Doãn thị y dược, từ phương án hoạt động đến công thức chế dược, có cái gì nói hết ra cho ta!"
Như để che giấu sự thật vừa phạm phải sai lầm ngu ngốc, giọng của Tam Nhi hung ác hơn vừa rồi vài phần.
"Nói, nói, nói! Ta nói!"
Cố Uyển Yên liên tục gật đầu.
Rồi lập tức suy tư trong đầu...
Suy tư một hồi.
Cố Uyển Yên xấu hổ ngậm miệng, lộ ra một nụ cười nịnh nọt.
"Ngượng ngùng quá... Ta thật sự không biết..."
Cũng thật sự không trách nàng được.
Nữ chính nguyên tác là một t·h·i·ê·n tài dược sư, chủ yếu phụ trách khai thác dược phẩm.
Về phương diện quyết sách hoạt động, nàng dốt đặc cán mai!
Hơn nữa, Doãn Sùng Minh đối với nữ chính nguyên tác chỉ là lợi dụng, sau còn định đẩy nàng vào chỗ c·h·ế·t, có cơ mật gì cũng sẽ đề phòng nàng, không nói cho nàng biết!
Về phần công thức bí dược...
Nàng tự mình điều chế t·h·u·ố·c thì được, nếu đào nàng về để điều chế loại t·h·u·ố·c có c·ô·ng hiệu tương tự thì còn có khả năng.
Bảo nàng trực tiếp đọc vanh vách công thức bí dược ra thì tuyệt đối không thể.
"Đại ca, hay là thế này đi...
Yêu cầu của anh tôi nhớ kỹ rồi, anh cứ thả tôi về trước, tôi tìm được cơ mật rồi, tôi sẽ sửa soạn lại rồi báo cho anh, được không?"
Người làm c·ô·ng có tinh thần làm c·ô·ng, chỉ thiếu nước tự đặt thêm một cái deadline cho mình thôi!
Cố Uyển Yên lộ ra một nụ cười tha t·h·iết vô cùng chân thành.
Thậm chí còn chớp mắt mấy cái với Tam Nhi.
Hành động này khiến Tam Nhi hoàn toàn đứng hình!
Từ trước đến giờ hắn t·r·ó·i người, hoặc là gặp phải kẻ cứng đầu, thề sống ch·ế·t không th·e·o.
Với dạng người này, không cần phải nhẹ tay, cứ ra sức đ·á·n·h là được.
Hoặc là loại nhu nhược, còn chưa kịp hù dọa gì đã n·ô·n hết ra rồi.
Với dạng người này, cũng không cần phải nhẹ tay, cứ ra sức đ·á·n·h là được.
Lần đầu gặp phải người phát lời mời hợp tác!
Hắn trầm ngâm một lát, hồi tưởng lại mấy lời vừa rồi của Doãn Sùng Minh, cuối cùng quyết định.
Không cần quan tâm đến những thứ khác, cứ ra sức đ·á·n·h là được!
—— Bên ngoài xưởng t·h·u·ố·c.
Doãn Mặc Trần cùng Thời đặc trợ gọi người đến cùng một lúc.
Nhìn xưởng t·h·u·ố·c cao bốn tầng đồ sộ, tim Doãn Mặc Trần đ·ậ·p thình thịch.
"Lập tức đi tìm người ở các tầng.
Bất luận xảy ra chuyện gì, nhất định phải bảo đảm người phụ nữ bị bắt cóc không bị t·h·ư·ơ·n·g!"
Bên ngoài cửa sổ xe, Thời đặc trợ đang loay hoay bắt lấy xe lăn để chuẩn bị dìu hắn lên.
Doãn Mặc Trần nắm chặt tay, hít sâu một hơi.
Mở cửa xe, lảo đảo bước xuống.
Trên đường đến, Doãn Mặc Trần đã nhớ rõ tình hình đại khái của nhị xưởng Trịnh Thông y dược.
Nơi này có một tòa nhà cao bốn tầng, chiếm diện tích rất lớn.
Từ khi bị bỏ hoang, kinh tế xung quanh cũng theo đó mà tiêu điều, trở nên hoang tàn vắng vẻ.
Cố Uyển Yên ở trong căn nhà xưởng bỏ hoang to lớn này, có thể bị giam ở bất cứ đâu.
Kiếp trước, bọn họ bắt cóc Cố Uyển Yên là để vu oan cho nàng, nên nàng đã bình an trở về.
Địa điểm nàng bị t·r·ó·i, Doãn Mặc Trần chỉ có một ấn tượng mơ hồ, hồ sơ ghi là tầng hầm ngầm.
Không biết đời này có khác biệt gì không.
Mà nhà máy bỏ hoang này không có thang máy hoạt động bình thường, một người ngồi xe lăn như hắn mà đi tìm nàng thì chỉ có t·r·ó·i buộc.
Cho nên trên đường đến, hắn đã nuốt hết tất cả viê***u mà Doãn Phong đưa cho.
Nhìn thấy tổng tài tàn p·h·ế sau tai nạn xe cộ tự mình đi ra ngoài, Thời đặc trợ hoàn toàn mơ hồ.
"Tổng... Tổng tài?"
Hắn nhanh c·h·óng đuổi kịp, đỡ lấy tổng tài nhà mình.
Đã lâu không vận động, chân đã lâu không được lưu thông m·á·u.
Khi Doãn Mặc Trần cố gắng nhấc chân lên, lập tức cảm nhận được một cơn đau như xé lòng.
Cứ như mỹ nhân ngư dùng tiếng nói để đổi lấy đôi chân, mỗi bước đi đều như bước tr·ê·n lưỡi d·a·o.
Hắn nghiến răng kiên trì, loạng choạng, nhưng tốc độ lại rất nhanh!
Cùng với những người do Thời đặc trợ triệu tập cùng nhau xông vào nhà xưởng tối tăm.
Đây cũng là lần đầu tiên Doãn Mặc Trần đến nơi này.
Từ bên ngoài đầy ánh nắng tiến vào bóng tối, Doãn Mặc Trần nhanh chóng chớp mắt để t·h·í·c·h ứng.
Trước mắt vẫn còn mờ mịt.
Nhưng hắn không chờ được, đỡ tường loạng choạng tiến về phía trước dò dẫm.
Tầng hầm ngầm...
Lối vào tầng hầm ngầm...
Hai chân vì cơ bắp bị teo rút nên không thể chịu lực tốt.
Đau nhức không đều và sự co rút của gân mạch cùng một lúc ập đến.
Doãn Mặc Trần cắn chặt răng.
Đôi môi đỏ mỏng vừa mới cầm m·á·u lại rỉ ra.
Trong miệng toàn vị tanh.
Đỡ tường từng bước chật vật tiến lên.
Xung quanh hành lang đều chất đống máy mọc bỏ hoang, thỉnh thoảng có gai nhọn nhô ra c·ắ·t qua quần áo, đ·â·m rách da hắn.
Doãn Mặc Trần không hề hay biết, chỉ dán mắt về phía trước.
Khập khiễng, mục tiêu kiên định.
x·u·y·ê·n qua hành lang hẹp dài tăm tối, cuối cùng hắn thấy được một tia sáng!
Ánh sáng ch·ói mắt đột ngột...
Doãn Mặc Trần nghiến răng bước nhanh hơn, đến nỗi Thời đặc trợ phía sau phải liều m·ạ·n·g chạy mới có thể đuổi kịp.
Khi hắn bước vào nơi có ánh sáng, gậy sắt trong tay Tam Nhi đã vung lên rất cao.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Doãn Mặc Trần nhanh c·h·óng lao về phía Cố Uyển Yên.
Như một mũi tên rời cung!
Nghe thấy động tĩnh, Cố Uyển Yên quay đầu lại.
Ánh đèn pha chớp nháy trong nhà xưởng bỏ hoang nhất thời làm nàng hoa mắt.
Mở mắt ra thì thấy nam chính của nàng, Doãn Mặc Trần...
Ngược sáng chạy như bay về phía nàng...
Phi! Chạy! Về! Phía! Nàng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận