Xuyên Thư: Liêu Khóc Ốm Yếu Thái Giám Bá Tổng!

Xuyên Thư: Liêu Khóc Ốm Yếu Thái Giám Bá Tổng! - Chương 53: Lục Viễn thổ lộ Cố Uyển Yên. (length: 8036)

Cố Uyển Yên vui sướng trong lòng theo mạch máu không thể điều khiển tự động chảy khắp toàn thân.
Nàng nhìn đại nam hài trước mắt với ánh mắt sáng quắc, theo bản năng muốn đến gần hắn, đáp lại hắn.
Thân thể chậm rãi tiến sát Lục Viễn.
Cái mùi hương ngọt ngào thoang thoảng quen thuộc chui vào khoang mũi nàng.
Trong khoảnh khắc đó, Cố Uyển Yên ý thức được một cách rõ ràng và sâu sắc:
Người trước mặt nàng, là Lục Viễn!
Nhưng người nàng yêu là Doãn Mặc Trần!
Cũng chính là trong nháy mắt ấy, Cố Uyển Yên hạ quyết tâm:
Bất luận cỗ lực lượng thần bí kỳ quái này dẫn dắt như thế nào, nàng chỉ biết đi theo nội tâm của mình.
Sâu thẳm trong nội tâm nàng, chỉ có một mình Doãn Mặc Trần.
Bỗng nhiên rất nhớ Doãn Mặc Trần...
Không biết bây giờ người đó đang làm gì?
Người khác đều chạy đến tận nhà, sáng sớm muốn dẫn lão bà ngươi đi công viên trò chơi mà thật sự một chút ghen tuông đều không có sao?
Nghĩ đến đây, lòng Cố Uyển Yên lại buồn bã...
Doãn Mặc Trần đang làm gì?
Trong thư phòng u ám, hắn tự chuốc lấy khổ sở.
Suy nghĩ cả buổi sáng, những lời muốn nói hoàn toàn không thành câu.
Trong đầu, hai luồng thanh âm thiện ác giao tranh.
Mơ thấy Cố Uyển Yên cùng Lục Viễn ngọt ngào ăn bánh ngọt. Mở mắt ra lại nhìn thấy nàng thức trắng đêm cùng Lục Viễn nói chuyện phiếm. Lần trước, nàng nhận được lời mời của Lục Viễn, khóe miệng không kiềm được mà cong lên. Còn có lần nàng cùng Lục Viễn đi hẹn hò, vui vẻ đến quên cả thời gian...
Từng việc từng việc gõ vào tâm trí hắn, nhắc nhở hắn, nhắc nhở hắn rằng Cố Uyển Yên càng muốn ở bên Lục Viễn.
Nhắc nhở hắn nên thoái vị.
Hắn cũng đã làm đủ công tác tư tưởng cho mình dưới ánh trăng vắng vẻ kia.
Nhưng thật sự đến hôm nay, khi ánh mặt trời bừng sáng, nhìn thấy Cố Uyển Yên mặc quần áo ở nhà, mơ màng đi ra phòng khách, hắn lại không nỡ.
Doãn Mặc Trần tự hỏi, nếu như bây giờ đã là một năm sau thì sao?
Nếu như bây giờ, CY tập đoàn đã thuận lợi khống chế Doãn thị và Cố thị thì sao?
Khi đó, hắn sẽ rời sân như thế nào cho phải phép đây?
Doãn Mặc Trần phát hiện mình không có câu trả lời.
Hóa ra một năm thời gian cũng chỉ là cái cớ mà hắn tự tạo ra cho mình, một cái cớ để giữ Cố Uyển Yên ở bên cạnh.
Khóe miệng hắn nở một nụ cười khổ sở.
Cười chính mình không biết tự lượng sức mình, cũng cười chính mình không tiền đồ.
Từ trên đu quay bước xuống, thần trí Cố Uyển Yên khôi phục thanh minh.
Dù nhìn Lục Viễn vẫn là cái bộ dáng phát sáng lấp lánh, nhưng Cố Uyển Yên lại có thể từ vẻ sáng đó nhìn ra sự ngốc nghếch.
Lục Viễn xoa gáy, vẻ mặt ấm ức, tiu nghỉu đi bên cạnh nàng.
Ngay lúc vừa rồi, khi đu quay vượt qua điểm cao nhất...
Cố Uyển Yên chậm rãi tiến đến gần Lục Viễn, gõ một cái vào đầu hắn.
"Ngươi là đồng đội hỗ trợ của ta! Làm tốt công việc của mình được không!
Ngươi đã hứa giúp ta theo đuổi Doãn Mặc Trần mà?
Ngươi thổ lộ ở đây là cái quỷ gì hả?"
"Uyển Yên, cậu ra tay nặng quá đấy!"
Lục Viễn bĩu môi.
Cố Uyển Yên chạy đến quán nhỏ phía trước, mua một cây kẹo mút nhét vào miệng hắn:
"Ngoan nào! Ăn kẹo đường đi, ăn kẹo đường sẽ hết đau."
"Cậu coi tớ là trẻ con ba tuổi hả?"
Lục Viễn bất đắc dĩ nhún vai, cẩn thận mút một cái, lại thấy hương vị kẹo này thật không tệ.
"Ê? Kẹo này ngon thật đấy, đưa tớ xem cái vỏ bọc xem nào."
"..."
Cố Uyển Yên cạn lời, cái cảm giác như đang dắt em trai lại xuất hiện.
Thậm chí, vì cỗ lực lượng thần bí dẫn dắt sáng nay mà bản thân mình động tâm và mong chờ ở Lục Viễn, nàng cảm thấy có chút xấu hổ.
Thấy Cố Uyển Yên im lặng, Lục Viễn đưa cây kẹo mút đến bên miệng nàng:
"Thật mà, cậu nếm thử đi!"
Cố Uyển Yên lại nhét cây kẹo mút trở lại vào miệng hắn:
"Ngon thì cậu cứ ăn đi!"
Nàng ghét bỏ hắn.
Nhưng lại không ghét bỏ Doãn Mặc Trần.
"Nhưng Uyển Yên, cậu có nghĩ đến việc, nếu cậu không theo đuổi thành công thì sao?"
Lục Viễn bỗng nhiên nghiêm mặt nói.
Đã gần ba bốn giờ chiều, mặt trời đã có chút xu hướng tà tà xuống núi.
Cố Uyển Yên và Lục Viễn cùng nhau ngồi trên một chiếc ghế hình con thỏ.
"Chưa nghĩ tới."
Cố Uyển Yên sờ tai thỏ, trong lòng chua xót.
Hôm nay chơi rất vui, nhưng chính nàng đã cố ý bỏ qua vấn đề, và vào khoảnh khắc ánh chiều tà, vấn đề lại một lần nữa được nhắc đến.
Doãn Mặc Trần đang giao nàng cho Lục Viễn!
Toàn bộ chuyến đi chơi công viên trò chơi hôm nay, Doãn Mặc Trần đều đang giao nàng cho Lục Viễn.
Nàng tưởng rằng những ngày này đã kéo gần khoảng cách với Doãn Mặc Trần, nhưng trên thực tế, đó chỉ là khoảng cách về mặt thể xác.
Chỉ là vì tình trạng cơ thể của Doãn Mặc Trần khiến hắn không thể từ chối, nên mới im lặng giữ khoảng cách gần về thể xác.
Khoảng cách trong lòng thì không hề gần lại chút nào.
Nhưng tâm tình của Cố Uyển Yên thật sự rất dễ bị ảnh hưởng bởi những việc xảy ra trên thực tế.
Nếu trong lòng Doãn Mặc Trần không có nàng, thì đừng cho nàng biết là được.
Chỉ cần không cho nàng biết, nàng có thể mãi vui vẻ, trước sau như một với bản thân...
Hôm nay, nàng coi hắn là bản nháp trên máy tính thì sẽ vụng trộm vui mừng. Ngày mai, coi hắn là miếng đệm thịt để tựa vào thì sẽ vụng trộm vui mừng. Ngày sau, lừa được một cái ôm thật to thì cũng sẽ vụng trộm vui mừng...
Thế nhưng Doãn Mặc Trần lại giao nàng cho người khác.
"Lục Viễn, buổi tối giúp tớ uống chút rượu nhé."
Cố Uyển Yên đột ngột nói.
"Được."
Lục Viễn khẽ đáp lời nàng.
Hắn cũng muốn uống chút rượu.
Tuy rằng bị Cố Uyển Yên từ chối là chuyện đương nhiên, hợp tình hợp lý, nhưng hắn vẫn muốn uống chút rượu.
Lục Viễn tập thể hình, lại không thích đi mấy bữa tiệc thượng vàng hạ cám của Doãn Sùng Minh, nên khi chọn quán bar thì không có chút kinh nghiệm nào, vô cùng ngây ngô.
Hai người lên mạng tìm hiểu, cuối cùng chọn một quán gần công viên trò chơi nhất.
Ra khỏi công viên trò chơi, đi bộ năm phút là tới.
Danh sách các loại rượu trong thế giới sách và thế giới thực không có gì khác biệt.
Cố Uyển Yên chỉ nghe qua trà Long Island và Bloody Mary.
Nghe cái tên Bloody Mary đã không thấy dễ uống rồi, nên Cố Uyển Yên gọi trà Long Island.
Lục Viễn gọi một cốc cocktail.
Cố Uyển Yên từ từ hút từng ngụm bằng ống hút, trà Long Island không ngon như nàng tưởng tượng, nhưng cũng không khó uống đến thế.
"Lục Viễn, nếu tớ thật sự đuổi không kịp Doãn Mặc Trần thì sao?"
"Anh ta sẽ không chạy đâu. Cậu nhất định đuổi được."
Mặt Lục Viễn đã hơi ửng đỏ.
Vì quan hệ quá tốt với Doãn Mặc Trần, nên hắn không hề ý thức được câu đùa này có bao nhiêu phần "địa ngục".
Mãi đến khi đợi hồi lâu không thấy ai đáp lại, hắn cúi đầu mới nhìn thấy Cố Uyển Yên với đôi má ửng hồng đang trợn tròn mắt nhìn hắn.
"Nếu như thật sự không đuổi kịp... Thì...
Thì cũng có sao đâu... Thì cậu đồng ý để tớ theo đuổi cậu thôi..."
Lại là một lúc lâu không có ai trả lời.
Lục Viễn nghĩ đi nghĩ lại, không cảm thấy câu thổ lộ từ đáy lòng này có gì là lời chê cười "địa ngục".
Lại cúi đầu, thì phát hiện người bên cạnh đã gục xuống bàn ngủ rồi.
Sắc trời dần tối.
Cố Uyển Yên và Lục Viễn vẫn chưa về.
Lòng Doãn Mặc Trần trống trải.
Hắn vừa hy vọng Cố Uyển Yên có thể về sớm một chút, vừa hy vọng nàng đừng quay lại.
Nàng trở về, hắn có thể sớm nhìn thấy nàng...
Nhưng nàng trở về, cũng có nghĩa là thời khắc cuối cùng đã đến...
Lục Viễn, hắn hiểu rõ, với thái độ kiên quyết của mình vào buổi sáng, hôm nay Lục Viễn nhất định sẽ thổ lộ.
Hắn đã tự mình đưa hai người đến công viên trò chơi.
Không có gì bất ngờ xảy ra, thằng nhóc Lục Viễn kia nhất định sẽ thổ lộ ở nơi cao nhất trên đu quay.
Không biết khi Cố Uyển Yên đồng ý, nụ cười trên mặt nàng sẽ tươi đẹp đến mức nào.
Không biết hai người bọn họ trở về sẽ mở lời chia sẻ niềm vui này như thế nào.
Xem như là niềm vui nhỉ?..
Bạn cần đăng nhập để bình luận