Xuyên Thư: Liêu Khóc Ốm Yếu Thái Giám Bá Tổng!

Xuyên Thư: Liêu Khóc Ốm Yếu Thái Giám Bá Tổng! - Chương 39: Luyến tiếc thả nàng rời đi. (length: 8380)

Cố Uyển Yên hiểu Doãn Mặc Trần vốn ít nói, cũng không mong chờ hắn trả lời.
Nàng nói xong cũng không ngẩng đầu lên nhìn hắn để mong chờ một phản hồi, chỉ chăm chú nhìn chân hắn.
Hai chân Doãn Mặc Trần đang co lại, Cố Uyển Yên ngồi ở cuối giường để giữ tư thế này.
Khi Cố Uyển Yên vừa nói những lời kia, cả hai cứ thế ngồi đối diện nhau trên giường.
Doãn Mặc Trần không chớp mắt nhìn nàng, nhìn đôi mắt sáng ngời, nhìn khóe môi nàng cong lên sau những lời nói nhẹ nhàng êm ái kia...
Doãn Mặc Trần thật sự không thể diễn tả hết những con sóng lớn đang cuộn trào trong lòng. Hắn chỉ ước cánh tay mình có thêm chút lực!
Nếu cánh tay hắn khỏe hơn một chút, hắn thật sự muốn ôm Cố Uyển Yên trước mắt vào lòng.
Hắn muốn ôm nàng...
Muốn hôn nàng...
Muốn có được nàng...
Nhưng tất cả những đợt sóng lớn này cuối cùng cũng tan vỡ khi xô vào đôi tay yếu ớt, bất lực và đôi chân trắng bệch của hắn.
Chúng vỡ vụn thành những tia nước nhỏ, chảy vào trái tim hoang vu của hắn, đọng lại thành một vũng triền miên và chua xót.
Nếu lúc này Cố Uyển Yên ngẩng đầu lên, có lẽ nàng sẽ thấy đôi mắt ửng đỏ của hắn, cùng với tầng cô đơn và bi thương bao quanh hắn. Có lẽ nàng sẽ không kiềm được mà hôn lên chàng trích tiên đang tan vỡ, nhận hết mọi kiếp nạn nơi trần thế.
Đáng tiếc, không có "nếu".
Cố Uyển Yên chỉ chuyên tâm xoa bóp chân cho Doãn Mặc Trần.
Trong sách miêu tả Doãn Mặc Trần là người cao, chân dài.
Những đêm mất ngủ trong thế giới thực tại, Cố Uyển Yên cũng đã tưởng tượng về dáng vẻ của Doãn Mặc Trần.
Nhưng đều không đẹp bằng người trước mắt!
Đặc biệt là đôi chân của hắn, thật sự dài quá phận!
Nếu sau này hắn hồi phục và đứng lên, Cố Uyển Yên cảm thấy mình chắc chỉ cao đến vai hắn.
Càng xoa bóp, nàng càng cảm thấy mình lời to, đến cuối cùng, nụ cười "tà ác" trên mặt nàng đã có chút ngây ngốc.
Doãn Mặc Trần vẫn luôn lặng lẽ nhìn nàng.
Không biết nàng lại nhớ ra chuyện gì vui vẻ?
Trên mặt nở nụ cười ngây thơ.
Nàng cười khi xoa bóp chân cho hắn...
Có lẽ nào, người khiến nàng cười vui vẻ như vậy là chính hắn?
Chỉ vừa nghĩ đến khả năng này...
Doãn Mặc Trần cũng cảm thấy luyến tiếc và không muốn buông tay. Ý định để nàng tự do sau một năm của hắn bắt đầu lung lay...
Hắn có chút không muốn để nàng rời đi.
Không, hắn là luyến tiếc không muốn để nàng rời đi...
Cố Uyển Yên xoa bóp xong huyệt vị cuối cùng, đặt chân Doãn Mặc Trần nằm thẳng lại, đắp chăn cho hắn.
Sau đó, nàng nhảy xuống giường rời khỏi phòng bệnh.
Nàng mang theo hộp cơm đến phòng trà nước cạnh đó để hâm nóng bằng lò vi sóng.
Sau khi xuyên vào, Cố Uyển Yên xem như phất lên sau một đêm.
Khi chọn cơm hộp cho mình, nàng không còn keo kiệt bủn xỉn như trước.
Hộp cơm tối nay có tới năm hộp.
Hai món thịt, một món rau, một bát canh và một hộp cơm.
Lò vi sóng mỗi lần chỉ cho được một hộp.
Cố Uyển Yên không vội, từng bước hâm nóng.
Trong lúc chờ đợi, nàng mở WeChat xem có tin nhắn nào chưa đọc không.
Trong trí nhớ của nữ chính nguyên tác, không có người bạn nào thật lòng.
Những tin đồn bát quái "cô ta ly hôn với Doãn Mặc Trần" cũng dần im bặt sau khi không nhận được phản hồi từ nàng.
Không có tin nhắn mới, chỉ có hai tin nhắn thoại từ Lục Viễn.
Tiếng lò vi sóng ù ù, Cố Uyển Yên nghe Lục Viễn nói:
"Đã sắp xếp xong xuôi. Sau ngày hôm nay, phòng bệnh đặc biệt của Mặc Trần ngoài mấy người mà cô nói ra, những người còn lại không thể vào được. Tôi đi điều tra camera, Mạnh Hàm Ngưng đưa ảnh chụp trong điện thoại cho bảo vệ xem. Chắc là cô ta nói với bảo vệ là bạn của Mặc Trần nên mới được vào. Cô ta đã làm gì cô à?"
Thời gian gửi tin nhắn là ngay sau khi hắn vừa rời đi không lâu.
Vài phút sau, thấy Cố Uyển Yên không trả lời, hắn lại gửi một tin nhắn thoại:
"Không sao, cô không muốn nói cũng không cần phải nói. Ngày mai là cuối tuần, cô có thời gian đi dạo không?"
Cố Uyển Yên nghe xong cảm thấy có chút đáng yêu. Giọng điệu sau có chút căng thẳng, mất tự nhiên, rõ ràng là đã tập luyện nhiều lần mới gửi.
Lục Viễn này... Thật là khó đỡ!
Đi cưa em dâu của bạn thân, chuyện này cũng làm ra được, lại còn thẹn thùng e ấp?
Cố Uyển Yên suy nghĩ một chút rồi trả lời "Ừ".
Sau mấy ngày ở chung, Cố Uyển Yên đã có chút phán đoán: Lục Viễn là người tốt, năng lực chuyên môn mạnh, hiệu suất làm việc cao. Lục Viễn thật sự có chút ý với nàng, nhưng đối xử với tình cảm lại rất ngây ngô!
Cố Uyển Yên cũng tỉ mỉ phân tích tình cảm của mình với Lục Viễn. Lần đầu tiên xuyên vào và nhìn thấy hắn, nàng đã thật sự kinh diễm!
Doãn Mặc Trần, Lục Viễn, bao gồm cả Doãn Sùng Minh, đều là những soái ca mà nàng chưa từng gặp trong cuộc sống thực tại!
Nếu nàng và Doãn Mặc Trần không có ràng buộc sâu sắc như vậy...
Có lẽ, xuyên vào rồi chọn soái ca, yêu đương là một lựa chọn tốt...
Nhưng nàng đã có thể cảm nhận được tình cảm không giống bình thường của mình với Doãn Mặc Trần.
Nàng thường xuyên nghĩ về hắn, đau lòng cho hắn, muốn chữa khỏi hắn, muốn gần gũi hắn...
Thậm chí, trước mặt Doãn Mặc Trần, sự cợt nhả và không đứng đắn trong cuộc sống thực tại của nàng đều sẽ tự động thu lại.
Ngay cả khi Lục Viễn và Doãn Mặc Trần cùng xuất hiện, Cố Uyển Yên tiềm thức mang theo câu chuyện "dẫn theo lão công bệnh tật tái giá cho người thô kệch". Doãn Mặc Trần vẫn là nam chính, Cố Uyển Yên là nữ chính, còn Lục Viễn... chỉ có thể coi là một trong số rất nhiều nam phụ trong câu chuyện đó.
Vậy đại khái đó là sự khác biệt giữa thích và không thích?
Tóm lại, Cố Uyển Yên không muốn rời xa Doãn Mặc Trần!
Chỉ cần nghĩ đến một ngày Doãn Mặc Trần phát hiện thân phận thật sự của nàng, nàng không thể không rời đi, tim Cố Uyển Yên đã đau đến không chịu nổi!
Không được, nghĩ đến đã thấy khó chịu rồi.
Nàng nhanh chóng lắc đầu để xua đi những suy nghĩ tiêu cực.
Tức giận gắp một miếng thịt kho tàu nhét vào miệng để phân tán sự chú ý.
Vì đã suy nghĩ rõ ràng, Cố Uyển Yên quyết định dừng kế "tương kế tựu kế", trực tiếp thẳng thắn.
Nàng tính toán ngày mai ra ngoài, chỉ cần Lục Viễn có hành động vượt quá giới hạn...
Cố Uyển Yên sẽ trực tiếp hô dừng.
Sau khi hô dừng, nàng sẽ dùng lý lẽ, dùng tình cảm để động lòng người.
Giải thích thật tốt cho Lục Viễn về đạo lý "vợ bạn không thể ức hiếp".
Khi cần thiết, lại bóng gió nói cho hắn biết Doãn Sùng Minh là một tên xấu xa, Doãn Mặc Trần sống vất vả như thế nào...
Trước khi Lục Viễn kịp trả lời, nàng lại thở dài khóc lóc kể lể một tràng: "Mặc Trần đã như vậy rồi, sao anh còn có thể động lòng với vợ anh ấy? Lương tâm anh không đau sao?"
Chiêu trò bắt cóc đạo đức này, dù là trong thế giới thực hay trong thế giới sách đều có hiệu quả. Chỉ cần Lục Viễn có đạo đức, nàng có thể bắt cóc hắn!
Cố Uyển Yên tin rằng với một bộ liên hoàn chiêu này, Lục Viễn chắc chắn sẽ không còn ý đồ xấu với nàng, đồng thời cũng sẽ không đứng về phía đội xấu xa, tà ác.
Trở lại phòng bệnh, Cố Uyển Yên xin phép Doãn Mặc Trần một cách đơn giản:
"Mặc Trần, ngày mai em muốn ra ngoài một chút! Hộ công đã sắp xếp xong, buổi chiều em sẽ về ngay."
Nghĩ đến ngày mai cục diện sẽ rõ ràng, khóe miệng Cố Uyển Yên căn bản không thể kìm lại được.
"Được."
Doãn Mặc Trần nhàn nhạt trả lời.
Buổi chiều Lục Viễn đã hỏi hắn liệu có thể hẹn Cố Uyển Yên ra ngoài hẹn hò vào ngày mai hay không.
Hiện tại xem ra, hắn đã thành công hẹn được nàng đi ra ngoài...
Bạn cần đăng nhập để bình luận