Võng Du Thần Thoại Chi Saiya Huyết Mạch

Chương 282 ta năm người, vì ngươi ra mặt!

Chương 282: Ta và bốn người nữa, thay ngươi đòi lại công đạo!
Sau khi nghe Lạc Nam miêu tả, mấy người nữ nhân dù lòng đầy tiếc nuối với vẻ đẹp của sơn cốc, nhưng cuối cùng cũng chấp nhận.
Thuyết phục xong xuôi các nàng, Lạc Nam mới đến thưa chuyện với Hằng Nga.
Thân phận của Hằng Nga có chút khác biệt so với những người còn lại. Quan hệ giữa nàng và Lạc Nam tuy không đến mức xa lạ, nhưng cũng chẳng thân mật như với chúng nữ.
Mà trong những đêm Lạc Nam cùng chư nữ ân ái, chỉ có Hằng Nga và Alisha là được phép ở riêng.
Đến phòng của Hằng Nga, Lạc Nam liền đem tình hình hiện tại kể rõ một lượt.
Tưởng rằng Hằng Nga sẽ đồng ý ngay, nào ngờ phản ứng của nàng lại nằm ngoài dự đoán của hắn.
"Ta quen ở đây rồi, ta muốn ở lại." Hằng Nga khẽ cắn môi dưới nói.
Lạc Nam nghe vậy, nhướng mày hỏi:
"Nhưng ta và Toại Nhân thị không lâu nữa sẽ rời đi, hơn nữa trong thời gian ngắn khẳng định không thể quay về, mấy năm nay ta đắc tội với không ít kẻ thù, ở lại đây, ngươi sẽ không được an toàn."
Hằng Nga lắc đầu:
"Trên đời này, làm gì có nơi nào là an toàn tuyệt đối?"
Nói đến đây, trên mặt Hằng Nga, chợt thoáng qua một tia do dự.
Lạc Nam thấy vậy, nhướng mày, hỏi:
"Nàng có điều gì khó nói sao?"
"Trước đây, chàng từng nói, Hậu Nghệ mất tích tại chín đại vị diện Cây Thế Giới."
Hằng Nga cắn môi, dường như đã hạ quyết tâm:
"Nếu lần này chàng đi mà gặp được hắn, xin hãy nhắn giúp ta một câu."
"Lời gì?"
"Năm đó ta trộm thần dược của hắn, đổi lại cô độc ngàn vạn năm, bất quá cũng là lỗi do ta tự chuốc lấy, bảo hắn không cần tự trách. Nếu có thể, ta và hắn sau này không còn bất cứ quan hệ gì!"
Nói xong lời này, Hằng Nga liền im lặng.
Bất quá trong lòng nàng, còn có một câu chưa thốt nên lời.
Đó chính là đoạn tuyệt quan hệ với Hậu Nghệ, sau khi không còn danh phận ràng buộc, nàng chính là một nữ nhân tự do, có thể giống như Ngũ Mộng Ngọc, giống như Tống Vũ Yên, cũng có thể giống như vị Nữ Thần Mặt Trăng không vừa mắt kia...chẳng qua là những lời này, Hằng Nga từ trước đến giờ mặt mỏng, ngượng ngùng không dám nói ra trước mặt Lạc Nam.
Lạc Nam nghe vậy im lặng một lát:
"Những lời này, nếu tự mình nói chẳng phải tốt hơn sao?"
Hằng Nga lắc đầu:
"Nếu ban đầu đã không gặp, bây giờ cần gì phải tương phùng? Huống chi. . Ta từ lâu đã quên mất hình dáng của hắn rồi."
Trong ký ức của Hằng Nga, dường như nàng chỉ từng thấy qua Hậu Nghệ một lần từ xa khi còn bé.
Mà đoạn ký ức ngắn ngủi kia, cũng đã sớm phai nhạt theo thời gian.
Lạc Nam nhìn chằm chằm nữ tử như được giải thoát trước mặt, trong lòng cũng thầm thương tiếc.
Trong năm tháng đằng đẵng, hai chữ Hậu Nghệ, như một chiếc gông xiềng đè nặng trên cổ Hằng Nga, khiến nàng không sao thở nổi.
Đây không phải lỗi của Hậu Nghệ, chỉ có thể nói là do trời xui đất khiến, mà tạo thành một hiểu lầm kéo dài ngàn vạn năm vẫn chưa được hóa giải.
"Nếu ta có thể gặp được Hậu Nghệ, nhất định sẽ chuyển lời của nàng cho hắn."
Lạc Nam vừa nói, vừa đưa ngón tay, vén sợi tóc trên trán Hằng Nga, sau đó mới chậm rãi nói:
"Bất quá, vô luận là có gặp được Hậu Nghệ hay không, chờ sau khi ta trở về, ta đều sẽ cho nàng một hôn lễ hoàn toàn mới."
Hằng Nga nghe vậy, trên khuôn mặt tuyệt đẹp, nhất thời hiện lên vẻ kinh ngạc khó che giấu.
Mà Lạc Nam, giữa ánh mắt kinh ngạc của Hằng Nga, nở một nụ cười:
"Thật sự xem ta là kẻ ngốc, không hiểu tâm tư của nàng sao?"
Khuôn mặt Hằng Nga nhất thời đỏ bừng, dưới ánh mắt của Lạc Nam nàng trở nên bối rối, ngay cả giọng nói cũng run rẩy.
"Chàng. . Chàng đừng có tự mình đa tình, ta mới không có gả cho chàng!"
Lạc Nam nhếch miệng, làm ra vẻ chuyển du chi sắc:
"Rốt cuộc là ai tự mình đa tình, ta chỉ nói sẽ cho nàng một hôn lễ hoàn toàn mới, lại không có nói chú rể là ta, kỳ thật ta định tùy tiện lên Bắc Câu Lô châu bắt một tiểu yêu tinh thân thể cường tráng tặng cho nàng!"
"Lạc Nam, chàng thật là một tên hỗn đản! !" Hằng Nga nghe vậy giậm chân, chỉ Lạc Nam mắng.
Lạc Nam cười ha hả, đưa tay xoa đầu Hằng Nga, rồi mới nói:
"Vậy thì ở đạo tràng Toại Hoàng đợi cho tốt, làm xong áo cưới, chờ ta trở về cưới nàng!"
Lạc Nam dứt lời, liền trực tiếp lắc mình rời đi.
Để lại một mình Hằng Nga ngồi trong phòng, trong đáy mắt, ánh lên nụ cười hạnh phúc đã lâu không xuất hiện.
. . Cầu NP Cầu Buff Đậu
Ba ngày sau, tại biên giới Đông Thắng Thần Châu, Lạc Nam chắp tay đứng nhìn, ngắm mảnh đại lục phía dưới!
Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi việc, hắn cũng nên tới chín đại vị diện Cây Thế Giới Asgard, để thuyết phục Thần Vương Odin của thần tộc Aesir rồi.
"Cây Thế Giới. . . Cũng không biết có thể mang đến cho ta kinh hỉ gì đây. . ."
Lạc Nam khẽ lẩm bẩm, sau đó liền chuẩn bị bay tới tọa độ không gian thông đến chín đại vị diện Cây Thế Giới.
Nhưng đúng lúc này, một bóng hình quen thuộc đột nhiên xuất hiện trước mặt Lạc Nam,
"Toại Nhân thị?"
Lạc Nam thấy vậy, thoáng sửng sốt, mà đang khi hắn nghi hoặc, lại có bốn bóng người nữa đồng thời xuất hiện bên cạnh hắn.
"Phục Hi thị, Thần Nông thị, Hữu Sào thị, Hiên Viên thị!"
Nhìn năm vị Á Thánh Nhân tộc cùng lúc xuất hiện bên cạnh mình, nghi hoặc trong lòng Lạc Nam càng sâu hơn.
Nếu chỉ có Toại Nhân thị, Lạc Nam còn có thể hiểu được, nhưng ở thời khắc ngàn cân treo sợi tóc như lúc này, năm vị Á Thánh đồng thời xuất hiện, quả thực khiến Lạc Nam vô cùng khó hiểu:
"Các vị đây là?"
"Chúng ta đến tiễn ngươi!"
Toại Nhân thị vỗ vai Lạc Nam, ánh mắt hiền hòa, như một trưởng bối cao tuổi, đang nhìn nhân tài kiệt xuất nhất trong nhà.
"Thời gian cấp bách, đi thôi!" Thần Nông thị ở một bên thúc giục.
Bốn vị Á Thánh còn lại cùng gật đầu, sau đó cùng Lạc Nam bay về phía tây.
Lạc Nam thấy vậy kinh ngạc, quay sang năm vị Á Thánh bên cạnh hỏi:
"Chúng ta đây là đi đâu?"
Phục Hi thị đưa tay chỉ về phía tây:
"Đi về phía tây!"
Lạc Nam nghe vậy, liếc mắt một cái, trong đầu thầm nghĩ "Ta biết thừa đó là phía tây rồi". Lập tức lại hỏi:
"Đi về nơi nào ở phía tây?"
Hữu Sào thị vuốt râu trầm giọng nói:
"Đi đến Linh Sơn Đại Lôi Âm Tự kia, đến một lần!"
Lạc Nam nghe vậy trong mắt lóe lên một tia khác:
"Không phải bảo ta đi Asgard sao, chạy đến Đại Lôi Âm Tự làm gì?"
Trên người Hiên Viên thị khí tức ác liệt, tựa như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên trời:
"Trước đó, ta năm người vì ngươi ra mặt, đi Đại Lôi Âm Tự tìm tên tiểu Phật Di Lặc kia, báo mối thù bị lưu đày ở vô tận hỗn độn hư không ngày đó! !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận