Võng Du Thần Thoại Chi Saiya Huyết Mạch

Chương 116: Hạo Thổ Thần Châu!

Chương 116: Hạo Thổ Thần Châu!
Sau khi Toại Nhân thị dứt lời, ánh sáng tân hỏa yếu ớt kia lại một lần nữa bao trùm lấy thân thể của Lạc Nam.
Lạc Nam chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng nhu hòa lôi kéo thân thể của hắn, giống như trước đó ở trong hỗn độn hư không.
Chỉ khác biệt là khi đó, Lạc Nam chưa thành tiên, cho nên không cách nào cảm nhận được sự tồn tại của cỗ lực lượng này.
Mà giờ đây, sau khi trở thành tiên nhân, cảnh giới thực lực cũng tăng vọt, lúc này mới có thể cảm nhận được bên trên ngọn lửa nhìn như yếu ớt kia, lại ẩn chứa lực lượng cường đại đến nhường nào.
"E rằng, ngay cả Đại La Kim Tiên Cửu giai cũng không cách nào kháng cự, thật ra thì không chỉ dưới Thánh Nhân đều là con kiến, mà nói theo một ý nghĩa nào đó, dưới Á Thánh cũng đều là con kiến!"
Lạc Nam thầm nghĩ trong lòng, mặc cho Bất Diệt Tân Hỏa lôi kéo tự bay với tốc độ cực nhanh.
Trước khi thành tiên, bị Bất Diệt Tân Hỏa kéo đi với tốc độ siêu việt, thậm chí khiến cho Lạc Nam không cách nào nhìn rõ ràng cảnh tượng xung quanh, tất cả mọi thứ đều sẽ hóa thành những luồng sáng lùi lại nhanh chóng trong mắt hắn.
Nhưng bây giờ, tình huống này đã không còn tồn tại.
Tiên nhân dù sao cũng hoàn toàn khác biệt với Tán Tiên, sau khi Nguyên Anh hoàn toàn lột xác trở thành Tiên Anh, mang tới không chỉ là sức chiến đấu tăng vọt, mà ngũ giác thần thức cũng nhận được sự tăng cường cực lớn.
Lạc Nam nhìn xuống phía dưới, Lạc Nam có thể thấy rất rõ tất cả mọi thứ trên đại lục phía dưới.
Bất quá lúc này, Lạc Nam không còn ở vị trí ban đầu là Nam Chiêm Bộ châu, mà là đang ở trên Bắc Câu Lô châu, nơi mà hắn chưa từng đặt chân đến.
Thế giới Bàn Cổ vốn là một mảnh Hồng Hoang, nhưng vào thời viễn cổ, từng cuộc đại chiến đã đánh tan tành toàn bộ Hồng Hoang.
Sau chiến tranh Phong Thần lập thiên đình, mấy vị Thánh Nhân cũng đã phân chia thế giới, cải tạo Hồng Hoang thành Hạo Thổ Thần Châu.
Trong đó, Đông Thắng Thần Châu chính là nơi tiên gia cư ngụ, thiên địa nguyên khí nồng đậm, sinh sống vô số người tu đạo, có thể quan tử khí đông lai khiến cho tu vi tăng mạnh!
Tây Ngưu Hạ châu từ xưa chính là vùng đất khổ hàn, cũng là nơi căn bản của Tây Phương giáo, phật pháp phổ độ cả đời, tình hình cũng đang dần được cải thiện.
Nam Chiêm Bộ châu là nơi phàm nhân tụ tập, có vương quyền thế tục, tất cả quốc gia lớn nhỏ nhiều không đếm xuể, dân số càng là đỉnh phong của bốn châu.
Về phần Bắc Câu Lô châu, chính là đại bản doanh của Yêu tộc, sinh sống lượng lớn yêu vật, cũng là nơi tốt nhất để người tu đạo rèn luyện bản thân.
Đương nhiên, Yêu tộc này đã không còn quan hệ gì với Yêu tộc thời viễn cổ nữa.
Yêu bây giờ, chẳng qua chỉ là một cách gọi chung đối với những tinh quái tu luyện thành hình người.
Lạc Nam dưới sự lôi kéo của Bất Diệt Tân Hỏa, lướt qua chân trời phía trên Bắc Câu Lô châu.
Trên đường đi không nhìn thấy nửa thành phố nào của nhân loại Địa cầu nguyên bản.
"Cứ như vậy xem ra, mấy miếng lục địa tạo thành khu vực Hoa Hạ của Địa cầu, đều là được lựa chọn sử dụng từ các quốc gia phàm nhân ở Nam Chiêm Bộ châu."
Lạc Nam vừa lẩm bẩm, vừa quan sát mọi thứ phía dưới.
"Bắc Câu Lô châu này không hổ là đại bản doanh của Yêu Tinh, số lượng và chất lượng của đủ loại yêu quái đều vượt xa Nam Chiêm Bộ châu, ngược lại là một nơi thăng cấp không tệ, đáng tiếc trước mắt trong nhân loại, trừ ta hẳn là cũng không có người có thể tới Bắc Câu Lô châu, chỉ riêng biển khơi vô biên kia cũng không phải là có thể tùy tiện vượt qua."
Bắc Câu Lô châu mênh mông vô biên, nếu để Lạc Nam tự bay nhất định phải hao phí không ít thời gian mới có thể đi ra.
Nhưng Á Thánh chi lực mạnh mẽ cỡ nào?
Chỉ sau mười mấy phút, Lạc Nam liền lướt qua Bắc Câu Lô châu, phía dưới biến thành biển khơi vô tận.
Khi ở trên đất bằng, còn có thể nhìn xuống các loại yêu vật phía dưới để giải sầu, nhưng ở trên một mảnh biển khơi xanh thẳm này, thì thật sự là nhàm chán.
Đương nhiên, khoảng thời gian buồn chán này cũng không kéo dài lâu.
Rất nhanh, một khối đại lục khác liền xuất hiện trong tầm mắt của Lạc Nam.
"Đây chính là Đông Thắng Thần Châu? Quả nhiên hoàn toàn khác biệt với ba nơi còn lại!"
Lạc Nam hít sâu một hơi, cảm thụ nguyên khí nồng đậm đập vào mặt, không khỏi cảm thán.
Nơi này, đối với người tu luyện công pháp mà nói, quả thật chính là nơi tha thiết ước mơ.
Ở chỗ này tu luyện, nói làm ít công to đều là còn xem nhẹ, Lạc Nam phỏng chừng hiệu suất tu luyện ít nhất cũng phải gấp mười lần trở lên so với ở Nam Chiêm Bộ châu.
"Không trách một châu này lại bị tiên nhân chiếm cứ." Lạc Nam khẽ đọc, nhưng trên mặt lại đột nhiên thoáng qua vẻ nghi hoặc: "Ồ? Tại sao lại dừng lại?"
Vừa dứt lời nghi hoặc, không gian trước mặt Lạc Nam liền tự động xé rách.
Bất quá, sau vết nứt không gian xé rách này, lại không phải là dòng chảy không gian đen kịt một màu, mà là một tòa đạo tràng tràn ngập khí tức phong cách cổ xưa.
Cùng là xé rách không gian mở ra đường hầm vận chuyển, nhưng chênh lệch giữa Á Thánh và Đại La Kim Tiên rất rõ ràng.
"Vào đi, ta ở nơi này chờ ngươi!"
Âm thanh của Toại Nhân thị, theo trong khe hở kia truyền ra.
Lạc Nam nghe vậy cũng không do dự, trực tiếp lắc mình tiến vào trong khe hở.
Bước vào khe hở, Lạc Nam không cảm thấy bất kỳ khó chịu nào, giống như không gian xung quanh mình trong khoảnh khắc hoán đổi.
Một giây trước mình còn đang ở biên giới Đông Thắng Thần Châu, một giây sau đã không biết vượt qua bao nhiêu khoảng cách, xuất hiện tại một chỗ trong đạo trường.
Lạc Nam nhìn quanh bốn phía, đạo tràng này chim hót hoa nở, tiếng người lác đác, chỉ có mấy thị nữ đang tu bổ hoa cỏ, nhìn thấy Lạc Nam đều đưa tới nụ cười tôn kính thiện ý.
Mà điều khiến Lạc Nam kinh ngạc chính là, những thị nữ này, lại không có một ai là có cảnh giới thấp hơn Thiên Tiên, thậm chí tuyệt đại đa số đều là Chân Tiên cảnh.
Điều này cũng làm cho Lạc Nam chỉ có thể cảm khái Á Thánh chính là không giống nhau!
Rất nhanh, liền có một thị nữ thoạt nhìn khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi đi tới trước mặt Lạc Nam.
Đương nhiên, trong lòng Lạc Nam cũng rõ ràng, nữ tử nắm giữ cảnh giới Chân Tiên này, chắc chắn sẽ không thật sự là mười bảy, mười tám tuổi.
Có thể ở trong đạo tràng của Toại Nhân thị hầu hạ, tuổi tác chỉ sợ là gấp mấy chục ngàn lần Lạc Nam còn nhiều hơn.
Thị nữ này dung mạo không kinh diễm như những tiên nữ trên thiên đình, nhưng giữa mặt mày lại tràn đầy ý nhu hòa, rất dễ khiến người khác sinh lòng hảo cảm.
Thị nữ hướng Lạc Nam lộ ra một nụ cười ngọt ngào, sau đó mới nói: "Toại Hoàng đã đợi lâu, xin mời đi theo ta!"
Nói xong, thị nữ liền đi trước dẫn đường. Lạc Nam thấy vậy cũng theo sát phía sau, xuyên qua dãy hành lang, hai người rất nhanh đã đến một tiểu hoa viên.
Trong hoa viên có một cái hồ rộng trăm trượng, bên trong nước trong không hoa, chỉ có một đài sen màu đen lớn chừng bàn tay, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị.
Mà bên cạnh ao, là một người đàn ông trung niên mặc trường y bằng da cỏ đang đứng yên, chính là Toại Nhân Thị.
Toại Nhân thị thấy Lạc Nam đi đến, khóe miệng cong lên một nụ cười châm biếm, đưa tay chỉ vào đài sen màu đen lẻ loi trong ao, nói: "Ta, đây chính là lễ vật ta muốn tặng cho ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận