Võng Du Thần Thoại Chi Saiya Huyết Mạch

Chương 118: La hầu hung ý!

**Chương 118: Hung ý của La Hầu!**
Biết được nguyên do trong đó, Lạc Nam cũng âm thầm cảm khái, càng lên cao tầng nước càng sâu!
Bây giờ nghĩ lại, Hậu Nghệ có thể bình yên rời đi sau khi đ·ánh c·hết Helios, khẳng định cũng có liên quan đến việc đấu đá kiềm chế lẫn nhau giữa chúng thần thế giới Olympus.
Nếu không, sớm đã có Chuẩn Thánh hoặc Thánh Nhân ra tay.
Vứt bỏ những ý tưởng hỗn loạn này, Lạc Nam mới hỏi ra vấn đề mình quan tâm nhất: "Toại Hoàng, đã như vậy, ta phải làm thế nào mới có thể thu phục được Hắc Liên này?"
"Ngươi bây giờ tuy có thực lực tầng thứ Kim Tiên, nhưng cảnh giới dù sao quá thấp, muốn kh·ố·n·g chế Thập Nhị Phẩm Diệt Thế Hắc Liên này là cực kỳ khó khăn."
Nghe vậy, Lạc Nam cũng gật đầu, hắn sớm đã dự liệu được điều này.
Nhưng nếu Toại Nhân thị đã nói muốn tặng cho hắn, tất nhiên là có biện pháp, cho nên hắn cũng nghiêng tai lắng nghe.
Toại Nhân thị nói: "Diệt Thế Hắc Liên này thời kỳ viễn cổ bị La Hầu đoạt được, sau khi La Hầu c·hết lưu lạc đến xó xỉnh Minh phủ. Ta lấy được sau đã từng dò xét mấy lần, p·h·át hiện trong đó còn tích tụ một chút hung ý của La Hầu!"
Thấy Lạc Nam khẽ nhíu mày, Toại Nhân thị vẫy tay ra hiệu Lạc Nam không cần lo lắng: "Hung ý này của La Hầu, với ngươi mà nói không những không phải chuyện x·ấ·u, mà n·g·ư·ợ·c lại là chuyện tốt t·h·i·ê·n đại!"
"Nói thế nào?" Lạc Nam nghi vấn hỏi.
Toại Nhân thị nói: "Nếu không có hung ý này của La Hầu, ngươi muốn luyện hóa Thập Nhị Phẩm Diệt Thế Hắc Liên, ít nhất cũng phải từ cảnh giới Đại La Kim Tiên trở lên. Nhưng nếu có hung ý này của La Hầu, liền có thêm một loại phương p·h·áp."
Lạc Nam nghe vậy, trong mắt sáng lên, luôn miệng truy hỏi: "Mong Toại Hoàng chỉ bảo!"
Toại Nhân thị gật đầu: "Chỉ cần tìm được đồ vật có c·ô·ng đức lớn, lấy đó tách ra một tia hung ý còn sót lại của La Hầu bên trong Hắc Liên liền có thể c·ướp lấy, trở thành chủ nhân mới của Hắc Liên! Lúc này ta không thể hỗ trợ bên cạnh, chỉ có thể dựa vào chính ngươi!"
Lạc Nam nghe vậy gật đầu, ý của Toại Nhân thị đã rất rõ ràng.
Ta đem bảo vật cho ngươi, cũng nói cho ngươi biết phương p·h·áp luyện hóa, còn có thể luyện hóa hay không, thì phải xem vận m·ệ·n·h của chính ngươi!
Trên đời này vốn không có sự tình nào là x·á·c định, số cực hạn là chín, t·h·iếu một, đây là quy tắc đại đạo, không ai có thể thay đổi!
"Ngươi cầm ngọc phù này trong tay, khi nào tìm được đồ vật có c·ô·ng đức lớn, liền có thể đến Đông Thắng Thần Châu b·ó·p vỡ ngọc phù, ta sẽ đón ngươi đến đây!"
Toại Nhân thị nói xong, liền ném một viên ngọc phù tới trước mặt Lạc Nam.
Lạc Nam nh·ậ·n lấy ngọc phù, tâm tư liền đã bay đến phương xa.
Như vậy, đối với hắn mà nói, chuyện ắt phải làm bây giờ lại nhiều thêm một cái.
Thấy Toại Nhân thị không còn gì muốn nói với mình, Lạc Nam vô cùng chân thành khom người làm lễ.
Ân cứu viện, ân giải t·h·í·c·h, ân tặng bảo, gần như đều ở trong cái cúi người này.
Tr·ê·n mặt Toại Nhân thị mỉm cười, trong ánh mắt tràn đầy vui vẻ yên tâm: "Nếu ngươi muốn rời đi, ta có thể tiễn ngươi một đoạn đường."
"Vậy thì phiền Toại Hoàng rồi, ta có chuyện quan trọng, cần phải trở về Nam Chiêm Bộ châu một chuyến!"
"Được!"
Toại Nhân thị đáp một tiếng, đưa tay rạch một đường trước người, không gian trước mặt liền trực tiếp nứt ra một vết nứt.
"Vượt qua cửa này chính là biên giới Đông Thắng Thần Châu, vượt biển mà qua có thể đến được Nam Chiêm Bộ châu!"
Toại Nhân thị vỗ vai Lạc Nam: "Đi thôi!"
Lạc Nam ôm quyền, sau đó liền bước vào trong khe hở.
Không gian chung quanh lại lần nữa thay đổi,
Lạc Nam liền xuất hiện tại biên giới Đông Thắng Thần Châu.
Hắn xoay người nhìn lại, p·h·át hiện đường hầm không gian do Toại Nhân thị mở ra sau lưng, cũng dần dần thu nhỏ lại, cho đến khi biến m·ấ·t không thấy gì nữa.
Hít sâu một hơi nguyên khí nồng đậm của Đông Thắng Thần Châu, Lạc Nam liền trực tiếp t·h·i triển Hành Tự Bí t·h·u·ậ·t, vượt biển mà đi.
Sau khi đạt đến cảnh giới t·h·i·ê·n Tiên, tốc độ của Lạc Nam khi t·h·i triển Hành Tự Bí t·h·u·ậ·t lại càng nhanh hơn.
Mặc dù còn kém Bất Diệt Tân Hỏa của Toại Nhân thị, nhưng cũng không tệ!
Trước khi bị Rafael mang rời khỏi thế giới Bàn Cổ, thành phố Miên x·u·y·ê·n đang gặp phải c·ô·ng kích.
Mặc dù t·h·i·ê·n sứ đều đã bị đ·ánh c·hết, nhưng Lạc Nam vẫn có chút không yên lòng.
Dù sao, t·h·i·ê·n sứ c·ô·ng kích tuy đã bị tan rã, nhưng cũng khó đảm bảo thành phố Miên x·u·y·ê·n sẽ không gặp phải tập kích từ bên ngoài.
Cho nên trong lòng Lạc Nam, đối với Ngũ Mộng Ngọc và Tống Vũ Yên hai nàng, vẫn có chút lo âu.
Còn đối với Artemis đang bị giam giữ tại núi Olympus, Lạc Nam n·g·ư·ợ·c lại tương đối yên tâm.
Zeus tuy có ý đồ x·ấ·u với Artemis, nhưng dù sao cũng có một tầng quan hệ cha con, Zeus không thể cưỡng bách Artemis làm loại chuyện đó...
Cho nên tình cảnh của Artemis nhiều nhất cũng chỉ có chút chật vật, tuyệt đối sẽ không có nguy hiểm gì.
Liệt kê hết kế hoạch những chuyện phải làm trong lòng, Lạc Nam liền bắt đầu an tâm dốc toàn lực tiến về phía trước.
Vài ngày sau, tại phía bắc Nam Chiêm Bộ châu, Lạc Nam dừng bước trước một dãy núi non trùng điệp to lớn.
Dãy núi này, Lạc Nam rất quen thuộc, chính là Sư Đà lĩnh!
Tr·ê·n Sư Đà lĩnh, vốn có một tòa vạn yêu chi thành.
Bất quá tòa vạn yêu chi thành đó đã sớm bị Lạc Nam hủy diệt, yêu vật bên trong cũng t·ử thương gần hết.
Bây giờ những ngày này trôi qua, tuy lại lần nữa tụ tập một chút yêu vật, nhưng cũng không còn làm nên trò trống gì.
Lại thêm không có nhân vật mạnh mẽ như Kim Sí Đại Bằng Điêu đến kh·ố·n·g chế toàn cục, những yêu vật này không ai phục ai, đấu đá lẫn nhau không ngừng, đã không còn sức uy h·i·ế·p nhân loại.
Lạc Nam cũng không có ý định lên Sư Đà lĩnh t·r·ảm thảo trừ căn, thứ nhất những yêu vật này bất quá chỉ có đạo hạnh Kim Đan, chênh lệch quá lớn so với hắn, g·iết hết cũng không có kinh nghiệm.
Thứ hai, giữ lại những yêu vật này, cũng có thể khiến cho nhân loại đang sinh sống xung quanh có thêm chút áp lực phấn đấu.
Chỉ cần mạnh lên, mới có thể s·ố·n·g sót trong hạo kiếp.
Trong thành phố Sở Châu dưới Sư Đà lĩnh, Lạc Nam còn có một người quen biết trước kia, tên là Triệu Quân.
Lúc trước từ biệt, đến nay vẫn chưa gặp lại, lúc này đi ngang qua đây, Lạc Nam có chút do dự, sau đó liền đi tới bầu trời thành phố Sở Châu!
Bây giờ thành phố Sở Châu, rách nát khắp nơi, khắp chốn đều là cảnh đổ nát hoang tàn, không còn phồn hoa như xưa.
Lạc Nam thấy vậy cũng không khỏi thở dài, phải nói đại đạo lượng kiếp giáng lâm, bị nguy h·ạ·i lớn nhất, vẫn là nhân loại nguyên bản tr·ê·n Địa cầu.
Bất luận là Hoa Hạ hay Hy Lạp, đều sống trong cảnh bữa đói bữa no, khốn khổ không dứt.
Than nhẹ một tiếng, thần thức của Lạc Nam đè xuống, trong nháy mắt bao trùm khắp thành, rất nhanh liền tìm được vị trí của Triệu Quân.
"Không hổ là người sở hữu c·ô·ng p·h·áp cấp A, lại thêm ta lúc đầu khi rời đi có tặng nguyên tinh thạch, Triệu Quân này lại có thể đạt đến level 30!" Tr·ê·n mặt Lạc Nam thoáng qua vẻ ngoài ý muốn: "Bất quá, nhìn b·iểu t·ình của Triệu Quân, dường như gặp phải phiền toái không nhỏ. Cũng được, ngươi khi đó gọi ta một tiếng đại ca, nếu đi ngang qua đây, giúp ngươi một chút là được!"
[Tạm mỗi ngày 1 chương thôi, Laptop ta ném ra thế giới di động sửa phím rồi, còn quán nét tự nhiên tải về QT nó bị lỗi cannot open Quickbrower]
Bạn cần đăng nhập để bình luận