Võng Du Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 96: Bắt đầu thấy Bắc Minh Tuyết

Chương 96: Bắt đầu thấy Bắc Minh Tuyết
"Vui đến quên cả trời đất!"
"Không có kẽ hở!"
"G·i·ế·t!"
"Tránh!"
Ta vừa rời g·i·ư·ờ·n·g đã nghe thấy Quỷ Cốc t·ử và Đỗ Thập Tam đang g·iết nhau khó phân giải trong đại sảnh.
"Hai người chuẩn bị đi, khoảng ba giờ chiều Bắc Minh Tuyết và Đại mụ mụ đến Tô Châu, để tỏ thành ý ta và các ngươi cùng đi đón!"
"Tốt!"
Đỗ Thập Tam buông bài xuống, cười nói: "Lục Trần, ngươi luyện đến cấp bao nhiêu rồi?"
"Cấp 52, các ngươi đâu?"
"Không sai biệt lắm, một ngày luyện nhiều nhất một cấp rưỡi."
Ta xem giờ rồi nói: "Không còn sớm nữa, ta đi tắm, nửa tiếng nữa xuất p·h·át!"
"Sớm vậy làm gì?"
"Nói nhảm, phòng làm việc của chúng ta nghèo như vậy, có xe chuyên dụng đâu mà không đi đón xe."
"..."
Vào phòng tắm, c·ở·i quần áo, ta âm thầm thấy lạnh cả người, không biết chuyện gì, trên cánh tay lại xuất hiện một mảng m·á·u bầm, tựa như thân thể ta lại xuất hiện triệu chứng gì đó.
"Xoạt!"
k·é·o rèm cửa sổ ra, ánh sáng mặt trời chiếu xuống cánh tay, lập tức một trận đau đớn toàn tâm kéo tới, những vệt m·á·u bầm kia biến m·ấ·t với tốc độ mắt thường có thể thấy.
Thở phào một hơi, ta dựa vào vách tường lạnh băng, mặc cho nước lạnh xối lên thân thể, trong đầu hiện lên từng màn từ khi tiến vào T·h·i·ê·n Túng, sau đó ta cười lớn đầy sảng khoái, mặc kệ lão t·h·i·ê·n cho ta bao nhiêu thời gian, chí ít trong thời gian này ta muốn khiến thế giới giả tưởng này rung động vì ta, muốn để Cổ k·i·ế·m Hồn Mộng vấn đỉnh T·h·i·ê·n Hạ!
Hơn hai giờ sau, chúng ta tập hợp ở dưới lầu rồi bắt taxi thẳng đến nhà ga, giờ tàu của Bắc Minh Tuyết và Đại mụ mụ cách nhau không đến 1 tiếng nên có thể đón cùng nhau.
Ở lối ra cho kh·á·c·h, ta và Quỷ Cốc t·ử, Đỗ Thập Tam đều rướn cổ lên nhìn quanh.
"Chuyến này là Bắc Minh Tuyết, sắp ra rồi." Ta vừa xem tin nhắn vừa xem giờ trên điện thoại rồi gật đầu: "Không sai, đúng là chuyến này rồi."
Thập Tam hỏi: "Tiểu Bắc Minh không biết chúng ta, vậy sao đây?"
"Không sao, trong game nàng gặp ngươi rồi."
"Được."
Dòng người như biển, rất nhiều sinh viên đi nghỉ hè hoặc thăm bạn bè là những người chủ yếu của chuyến này, việc này càng gây thêm khó khăn cho chúng ta khi đón kh·á·c·h.
Đúng lúc này, một cô gái xinh xắn mặc áo sơ mi kẻ caro và váy ngắn đen đi tới, xách theo một cái túi lớn và kéo một cái vali to, đi đến bên ngoài lối ra rồi rất hưng phấn đứng trên quảng trường và hét lớn: "Tô Châu, ta đến rồi! Huyết Sắc Dong Binh, ta đến rồi!"
"Móa!"
Ta và Đỗ Thập Tam nhìn nhau, cô bé mặc tất - vớ đen này là Tiểu Bắc Minh của chúng ta ư?
Quỷ Cốc t·ử tiến lên, trầm giọng: "Uy, mỹ nữ, muốn người dẫn đường không?"
Bắc Minh Tuyết quay đầu lại nhìn Quỷ Cốc t·ử, nói: "Dẫn ta đến khu mới giải phóng, bao nhiêu tiền?"
"5 tệ!" Quỷ Cốc t·ử giơ năm ngón tay.
Bắc Minh Tuyết cẩn t·h·ậ·n gật đầu: "Được thôi, ngươi là người x·ấ·u hả?"
"Không phải!"
"A..."
Ta bước lên trước, Bắc Minh Tuyết liếc ta một cái rồi hỏi: "Người này là ai, các ngươi quen à?"
Quỷ Cốc t·ử cười một tiếng: "À, đây là nhân viên của c·ô·ng ty dẫn đường chúng ta, chuyên phụ trách xách đồ cho kh·á·c·h hàng, ngươi cứ coi hắn là tiểu nhị."
Bắc Minh Tuyết đưa hết đồ lớn bé cho ta.
Ta im lặng nh·ậ·n lấy và nhắc nhở: "Tiểu Bắc Minh, váy ngắn quá đấy."
"A? !"
Bắc Minh Tuyết há miệng thành chữ O, đột nhiên trong mắt lộ ra vẻ phấn khởi rồi cười: "Ngươi... ngươi có phải Chiết Kích Trầm Sa lão đại không?"
"Ừm."
Ta chỉ vào Quỷ Cốc t·ử, nói: "Đây là bạn học n·h·ụ·c thuẫn của chúng ta, Quỷ Cốc t·ử, T·ử Linh Kỵ Sĩ!"
"A!"
Đỗ Thập Tam bước lên trước và cười nói: "Ta là Kiệt Xuất Cao Thủ, Chiến Sĩ của phòng làm việc Huyết Sắc."
"Ồ?" Bắc Minh Tuyết mở to đôi mắt ngây thơ vô tội rồi hỏi: "Ngoài Chiết Kích Trầm Sa lão đại ra thì phòng làm việc của chúng ta còn Chiến Sĩ nào khác không?"
Đỗ Thập Tam: "..."
Quỷ Cốc t·ử cười ha ha: "Ai bảo mỗi lần có hoạt động ngươi đều trốn, chỉ biết thông đồng với các em gái, vậy nên người ta không để ý tới là phải!"
Ta xem giờ rồi nói: "Bắc Minh, chúng ta đợi nửa tiếng nữa Đại mụ mụ sẽ đến, rồi cùng nhau đến phòng làm việc luôn nhé?"
"Ừm, ngươi là lão đại, ta nghe ngươi!"
"Ha ha."
Có thể thấy Bắc Minh Tuyết ăn mặc khá phóng khoáng nhưng người vẫn hiểu chuyện, việc này khiến ta rất yên tâm, nếu phòng làm việc có một cô nàng không hiểu chuyện rồi thường xuyên dẫn bạn trai về thì phiền phức lắm.
Tựa vào lan can, tay ta thì giữ hành lý, vừa trò chuyện với Bắc Minh Tuyết—— "Lão đại!" Bắc Minh Tuyết mỉm cười nhìn ta rồi nói: "Trong game mãi không thấy mặt ngươi, không ngờ trong hiện thực ngươi còn là s·o·á·i ca đấy!"
Ta ngượng ngùng cười: "Tạm được" cái từ này rất vi diệu, có thể là "Được" mà cũng có thể là "Không phải", nó là một từ giảo hoạt.
"Tiểu Bắc Minh, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?" Ta hỏi.
"19, sao thế?"
"À, hỏi vậy thôi."
Bắc Minh Tuyết bật cười, cười mỉm nhìn ta và hỏi: "Lão đại, sao ngươi không hỏi ta có bạn trai chưa?"
Ta buông tay cười: "Không sao, phòng làm việc Huyết Sắc Dong Binh không câu nệ chuyện gái t·h·i·ế·u nữ hay góa phụ, với lại, ta không phải Đỗ Thập Tam, sao có thể hỏi mấy câu đó."
"Ngô..."
Bắc Minh Tuyết bĩu môi ra vẻ không hài lòng.
Lúc này Đỗ Thập Tam mang theo một túi kem đi tới và hỏi: "Tiểu Bắc Minh, ngươi có bạn trai chưa?"
Cô em gái duy nhất của phòng làm việc hóa đá sau câu hỏi này, Bắc Minh Tuyết lén nói với ta: "Lão đại, ngươi quá hiểu Thập Tam Ca rồi đấy."
Ta cười thầm, Thập Tam biết ta từ lúc còn mặc tã, ta biết rõ đến từng sợi tóc trên người hắn thì sao không hiểu được tính nết của hắn chứ?
Không lâu sau đó, một người đàn ông đầy râu xuất hiện ở nhà ga Tô Châu, cả người cơ bắp và khuôn mặt luôn tươi cười hiền lành, không ai khác chính là Á Ma Đại, tên thật là Mã Đại!
Ừm, đó là một cái tên vô cùng dũng m·ã·n·h.
"Đại mụ mụ, hoan nghênh đến Tô Châu!"
Ta bước lên trước, đưa tay ra và tự giới thiệu: "Ta tên Lục Trần, ID trong T·h·i·ê·n Túng là Chiết Kích Trầm Sa, Thất Trưởng danh dự của phòng làm việc Huyết Sắc Dong Binh kiêm Chủ nhiệm phòng Xử Lý Rác Thải, Phó chủ nhiệm quản lý đường phố khu phố, ngươi có thể gọi ta là Lục chủ nhiệm."
Á Ma Đại cười ha ha và bắt tay ta nói: "Lục chủ nhiệm, sau này mong được chiếu cố nhiều, tôi là một trạch nam 25 tuổi lần đầu xa nhà đến một thành phố khác để ở lâu dài, sau này còn nhiều chỗ làm phiền cậu."
Ta gật đầu: "Không sao, sau này chúng ta đều là anh em, nói khách sáo làm gì!"
Lúc này Bắc Minh Tuyết bước lên trước, ngẩng đầu lên và cười hỏi: "Đại mụ mụ, ngươi thật sự chỉ mới 25 tuổi thôi à? Chỉ hơn Lục Trần một tuổi thôi, sao ai nhìn ngươi cũng đều có thể gọi ngươi là chú thế?"
"Đại thúc..."
Mỡ trên mặt Á Ma Đại rung rẩy một chút, ngượng ngùng cười nói: "Bắc Minh Tuyết đúng không? Cháu gái, chú có kẹo nè, cháu phải ngoan nha!"
Ông chú cười bỉ ổi, Bắc Minh Tuyết sợ hãi lùi lại mấy bước rồi ôm lấy cánh tay ta và nói: "Lão đại..."
Ta an ủi: "Không sao, người của phòng làm việc Huyết Sắc Dong Binh đều có quy củ cả, đi thôi, chúng ta về, chia phòng rồi bỏ hành lý xuống thì đi ăn cơm, tối nay ta sẽ mở tiệc chiêu đãi hai người, không say không về!"
"Tốt!"
Đến phòng làm việc, ta đặt hành lý của Bắc Minh Tuyết xuống mà thở không ra hơi, quá nặng đi, khó có thể tưởng tượng một cô bé lại có nhiều hành lý đến vậy.
Á Ma Đại đi vào phòng làm việc rồi cảm khái nói: "Oa, rộng rãi thật đấy!"
Ta gật đầu: "Bốn phòng một khách phòng, thuê đấy, tiền thuê sẽ trừ vào tiền hoạt động của phòng làm việc."
"Ừm, phòng chia sao đây?" Á Ma Đại hỏi.
Lập tức tất cả đàn ông ở đó đều hồi hộp, mọi ánh mắt đều dồn về Bắc Minh Tuyết, dường như ai cũng quan tâm đến cô em gái xinh xắn đáng yêu này.
"Khụ khụ..."
Ta ngắt ngang suy nghĩ của mọi người và nói: "Bắc Minh Tuyết ở phòng phía đông ngoài cùng, ta ở kế bên, Quỷ Cốc t·ử ở phòng thứ hai phía tây, Thập Tam và Đại mụ mụ ở chung phòng phía tây ngoài cùng, có thể kê thêm một cái g·i·ư·ờ·n·g."
Bắc Minh Tuyết cười dịu dàng nói: "Tốt!"
Quỷ Cốc t·ử sắc mặt bình tĩnh, có vẻ không quan tâm đến việc chia phòng, hắn chỉ để ý đến việc làm sao để bản thân mình trở nên mạnh hơn trong game.
Đỗ Thập Tam kêu gào phản đối.
Đại mụ mụ hiền từ nhìn Đỗ Thập Tam, cứ như đang nhìn con mình, ta biết sau này chắc chắn sẽ rất hòa thuận.
Giúp Bắc Minh Tuyết lắp đặt thiết bị trò chơi, rồi để tự cô bé mang từng món đồ trong vali ra treo vào tủ quần áo, chẳng mấy chốc đã treo đầy cả tủ, cứ như mở một cửa hàng quần áo vậy.
Ta ngẩng đầu nói: "Bắc Minh, có internet rồi đó."
"Ừm, cảm ơn lão đại nhiều!"
Bắc Minh Tuyết cười, tay đang cầm một chiếc áo n·g·ự·c màu hồng phấn.
Ta hóa đá ba giây rồi cười, quay người bước ra ngoài, sau lưng vang lên tiếng cười như chuông bạc của Bắc Minh Tuyết.
Buổi tối, hơn 7 giờ, sảnh Thấm Lan của Tiêu d·a·o cư.
Một bàn thức ăn phong phú đã được dọn lên, ta gọi hai bình rượu trắng ngon nhất, gọi cho Bắc Minh Tuyết một ly nước ép.
Bắc Minh Tuyết nhìn bàn đầy mỹ vị, không kìm được mà thèm thuồng, cầm đũa lên và cười nói: "Oa, lâu rồi không ra ngoài ăn cơm, đồ ăn nhà hàng đúng là thơm!"
Ta liếc cánh tay nhỏ nhắn của nàng và cười nói: "Ăn nhiều một chút đi, nhìn ngươi gầy quá."
"..."
Đại mụ mụ cười lớn, nâng ly nói: "Không nói nữa, vì Huyết Sắc Dong Binh, vì tương lai tươi sáng của phòng làm việc, chúng ta cạn ly trước đã!"
"Làm!"
Ly rượu chạm nhau, uống một hơi cạn sạch.
Rượu cồn là một thứ tốt, có thể làm say lòng người, khiến những con người d·ố·i trá vứt bỏ lớp phòng bị, "say rượu ói chân ngôn" chính là đạo lý này.
Uống qua ba lượt rượu, ai nấy mặt cũng hồng hào, rõ ràng đều đã có chút men say.
Đại mụ mụ ôm vai Đỗ Thập Tam và cười nói: "Trước đây ta luôn cô đơn một mình, bây giờ tìm được mấy người anh em như các cậu, thật sự rất vui! Lục Trần, chúng ta uống thêm một ly nữa nhé?"
"Đến!"
Lại cạn thêm một chén, bụng nóng ran, rượu này mạnh thật đấy!
Lúc này ta đứng lên, vẻ mặt vô cùng trịnh trọng, đặt chén xuống và nói: "Hôm nay ta phải nói rõ một chuyện!"
"Ồ? !"
Đỗ Thập Tam, Quỷ Cốc t·ử, Đại mụ mụ ba người đều kinh ngạc, Bắc Minh Tuyết cũng nhìn ta và hỏi: "Lục Trần, có chuyện gì?"
"Dự tính ban đầu của việc thành lập Huyết Sắc Dong Binh!"
"Há, đó là gì?" Á Ma Đại mở to mắt.
Ta thản nhiên nói: "Nếu mọi người chơi Linh Đỗng rồi thì chắc sẽ nhớ một ID, là Giáng Trần..."
"Giáng Trần?"
Thần sắc Á Ma Đại trở nên nghiêm túc: "Ngươi nói là thiên tài đã ngã xuống đó sao? Giáng Trần mà Cô Phần từng khen ngợi à?"
Bắc Minh Tuyết chớp mắt mấy cái và nói: "Ta cũng từng nghe nói, Cô Phần, Minh Chủ c·ô·ng hội Tự Thủy Niên Hoa từng nói trước khi thoái ẩn 'Chúc Ảnh Loạn và Giáng Trần, có được một trong hai người là có thể định an t·h·i·ê·n hạ!' là thế này phải không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận