Võng Du Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 216: Hoài em gái ngươi dựng

Chương 216: Hoài em gái ngươi dựng Sau khi đăng ký xong, đi lên tầng 7, khoa phụ sản.
Ở trước quầy khoa phụ sản có một em y tá, còn rất trẻ, khoảng chừng 20 tuổi, nhan sắc tầm trung.
"Xin chào, chị khám phụ khoa ạ?" Cô y tá hỏi.
Ta gật đầu, đưa bệnh án của Bắc Minh Tuyết cho cô, cô y tá lại hỏi: "Kiểm tra cái gì?"
Bắc Minh Tuyết rụt rè kéo tay ta, mặt tái mét.
Ta cố giữ bình tĩnh: "Ngoại ý muốn mang thai."
"À, đi theo tôi!"
Ta định đi theo, cô y tá nhanh chóng quay đầu: "Không phải anh, là cô ấy, bạn gái anh phải không?"
"Không, cái này..." Ta do dự một chút, quyết liều mạng, gật đầu: "Ừm."
Lúc này, Bắc Minh Tuyết như con mèo nhỏ giật mình, rất cần một chỗ dựa, thôi thì, ta hi sinh một chút làm người chịu trận, trách nhiệm mà.
Chẳng bao lâu sau, Bắc Minh Tuyết cầm tờ đơn đi ra, nói: "Lão đại, đi thử m·á·u."
"Ừm."
Nàng tiếp tục kéo tay ta, xuống đại sảnh đến khoa xét nghiệm.
Vừa đi vừa đi, bỗng nhiên sau lưng có tiếng kêu nhỏ: "Lục Trần?"
Ta giật mình, vội vàng xoay người, thấy một cô gái đứng ở đại sảnh tầng một nhìn ta, tay cầm một xấp phiếu thu, không ai khác, chính là Tôn Thanh Thanh của Thanh Thanh Thủy Hương!
"A? Thật là cậu à, sao cậu lại ở đây?" Tôn Thanh Thanh rất phấn khích.
Ta hơi xấu hổ, hỏi ngược lại: "Còn cậu, sao lại ở đây?"
"À, tớ đi cùng Dật Dật."
"Lâm Dật Hân?" Toàn thân ta run lên, mẹ ơi, chẳng lẽ nàng cũng đến giải quyết hậu quả ngoài ý muốn?
Đang lo lắng thì Lâm Dật Hân xuất hiện, vừa lấy m·á·u xong, tay che cánh tay trái, tay áo vén cao, lộ ra một đoạn tay trắng như ngó sen, ngạc nhiên há hốc mồm, nhìn chằm chằm ta.
Thời gian như ngừng lại.
"Khụ khụ, nói thật đi?" Tôn Thanh Thanh cười nói.
Lâm Dật Hân trừng mắt nhìn ta, rồi nhìn Bắc Minh Tuyết, liếc qua tờ phiếu khám bệnh trên tay ta, kinh ngạc nói: "Khoa phụ sản? Lục Trần, cái này là để anh kiểm tra đó! ! ! !"
Ta giật mình, vội vàng giải thích: "Dật Dật, em đừng hiểu lầm, thật ra anh... anh..."
Ấm úng mãi mà không biết giải thích thế nào.
Đúng lúc này, cô y tá trên lầu đi xuống, nhìn ta: "Này, anh nhanh đưa bạn gái đi xét nghiệm đi, bác sĩ đang chờ đó, nếu muốn phẫu thuật thì làm luôn buổi sáng, nhanh lên!"
Ta hoá đá.
Lâm Dật Hân cũng hoá đá phân nửa, đôi mắt đẹp ngấn nước nhìn ta: "Hừ, Lục Trần, đồ khốn, em thật sự nhìn lầm anh!"
Ta hận không thể c·h·ết, vội vàng tiến lên, dang tay giữ lấy vai Lâm Dật Hân, nghiến răng: "Dật Dật, em đừng hiểu lầm! Chuyện này, ái, để sau anh giải thích, trưa nay cùng nhau ăn cơm nhé."
Mắt Lâm Dật Hân đỏ hoe, trừng ta một cái: "Không cần!"
Nói xong, Lâm Dật Hân quay người rời đi, Tôn Thanh Thanh làm mặt trêu ta: "Dật Dật giận rồi, chúng tớ ở khoa da liễu, lát nữa tới xin lỗi!"
"Má nó!"
Nhìn Lâm Dật Hân khuất sau khúc quanh hành lang, ta cạn lời, lòng rối như tơ vò.
Bắc Minh Tuyết ngước nhìn ta, bỗng nhiên khẽ cười nói: "Anh rất yêu Lâm Dật Hân hả?"
"Không có."
"Vậy ít nhất anh rất quan tâm cô ấy phải không?"
"Cũng không có!"
"Hừ hừ, tùy anh!"
Bắc Minh Tuyết đi rút m·á·u, chờ xét nghiệm, chờ chừng một tiếng, cầm kết quả lên lầu.
Bác sĩ chủ nhiệm là một chị đại khoảng ngoài 30, nhìn tờ đơn, rồi nhìn ta, nói: "Cô ấy là bạn gái anh?"
"Dạ, bác sĩ, có thể làm phẫu thuật luôn buổi sáng không ạ?" Ta vội hỏi.
Vị bác sĩ đứng dậy vỗ bàn, nghiêm túc nói: "Phẫu thuật gì? Bạn gái anh hoàn toàn bình thường, không hề có thai ngoài ý muốn."
"Hả?" Ta há hốc mồm: "Vậy tại sao cô ấy cứ buồn n·ô·n?"
"Viêm dạ dày, để tôi kê đơn thuốc cho, trước đây tôi là bác sĩ nội tiêu hóa đấy."
"đệt..."
Ta ngây ra như phỗng, Bắc Minh Tuyết cũng ngỡ ngàng, bỗng nhiên nàng dang tay nhào vào lòng ta, ôm chặt ta, ôm đến ta nghẹt thở.
"Anh ơi, tốt quá, tốt quá..." Bắc Minh Tuyết rơm rớm nước mắt: "Em không có thai, không mang thai con của thằng khốn đó..."
Ta mếu máo, đây là cái quái gì, phí công luống cuống một trận, còn khiến Lâm Dật Hân hiểu lầm.
Trong hành lang.
Ta khẽ hỏi: "Bắc Minh, em và gã kia, lúc làm chuyện đó, chẳng lẽ không dùng biện pháp an toàn?"
"Quan hệ gì cơ ạ?"
"Thì là cái kia..." Mặt Bắc Minh Tuyết đỏ bừng: "Em không biết phải làm sao, lúc đó anh ta rất khó khăn, em để anh ta ở nhà em, có mấy lần tiếp xúc thân mật..."
Ta hỏi: "Tiếp xúc thân mật?"
"Dạ."
"Tiếp xúc kiểu gì?"
"Cầm tay, hôn môi."
"Em nghĩ thế là có thai được à?"
"Dạ."
"Không có tiếp xúc sâu hơn?"
"Anh ta muốn cởi quần áo của em, em không cho, rồi em lén chạy tới Tô Châu."
"Vcmn!"
"Anh Lục Trần ơi, lão đại, sao anh lại nói tục thế?"
"Không có gì."
Ta vừa khóc vừa tìm khoa da liễu.
Khó trách cái gã Chân Ái Nhất Sinh kia cứ lằng nhằng mãi, thì ra là chưa làm gì được, còn Bắc Minh Tuyết thì ngây thơ đến c·h·ết người, thế gian này thật đáng sợ.
Đăng ký khám khoa tiêu hóa.
Ngồi chờ số, Bắc Minh Tuyết ngồi bên cạnh ta, nhìn trộm ta, cuối cùng nhịn không được, nhỏ giọng nói: "Anh, em phải nói thật với anh một chuyện được không?"
"Hả? Chuyện gì?" Ta hơi mất tập trung, lòng cứ bồn chồn về chuyện của Lâm Dật Hân.
Bắc Minh Tuyết hít sâu, nói: "Người kia tên là Trần Sinh, là bạn học cấp ba của em, chúng em vốn là người yêu, kiểu bình thường ấy, Trần Sinh sau đó thì bỏ học, lăn lộn ngoài xã hội hai năm, vẫn giữ liên lạc hời hợt với em, trên danh nghĩa em vẫn là bạn gái anh ta, nhưng sau đó em phát hiện, anh ta hút m·a t·úy!"
"Hút m·a t·úy?" Ta cau mày: "Khó trách trông như muốn ăn đòn."
Bắc Minh Tuyết mỉm cười: "Em không biết mình có cảm giác gì với anh ta không, có lẽ chỉ là vì lời hứa năm xưa, nên vẫn giữ liên lạc, cho đến khi Trần Sinh đưa em đi thuê phòng, thú thật, trong lòng em rất cự tuyệt chuyện đó, cũng chính ngày hôm đó, em và anh ta trở mặt."
Ta xoa huyệt thái dương, tựa lưng vào ghế, nói: "Sau đó hắn cứ đeo bám em, em từ chối, thành ra giằng co?"
"Ừm, gần như vậy ạ..." Bắc Minh Tuyết bĩu môi: "Em không có cảm giác với anh ta, khiến em thấy mình như kẻ p·h·ản b·ội, anh ta cứ dây dưa làm em khổ không nói nổi..."
Ta cau mày, nói: "Bắc Minh, em thật sự không có chút cảm giác nào với hắn sao?"
"Dạ."
Bắc Minh Tuyết nghiêm túc gật đầu: "Không chỉ là không có cảm giác, mà còn rất ghét, có lẽ mấy năm trước còn trẻ con, không nhìn rõ người, giờ mới thấy anh ta đáng ghét thế nào!"
Ta khụ khụ, nhỏ giọng hỏi: "Em với hắn, đã xảy ra chuyện gì chưa?"
Bắc Minh Tuyết chớp mắt mấy cái, bỗng nắm chặt tay ta, nói: "Anh à, em hỏi thật anh nhé, có phải cứ hôn nhau với ôm nhau là có em bé ngay không?"
Ta cứng đờ.
Một lúc sau, ta nói: "Mấy bài sinh lý hồi cấp ba em học thế nào đấy?"
"Cô giáo mới ra trường, ngại giảng, bảo bọn em tự học, bọn em thì chơi Tam Quốc s·á·t cả tiết."
"Đệt mẹ, hóa ra cô giáo xấu hổ, khiến một lũ ngây thơ gây ra trò cười này, nguy hiểm hơn là kéo cả ta vào chuyện này, cmn, đúng là số con rệp!"
Bi ai tột độ, Bắc Minh Tuyết được gọi vào khoa tiêu hóa, lát sau, bác sĩ kê đơn thuốc, mua thuốc xong thì về nhà dưỡng bệnh.
Giải quyết xong mọi việc, ta lại đi đến khoa da liễu, phát hiện Lâm Dật Hân và Tôn Thanh Thanh đã biến đâu mất.
Đi ra ngoài, lên xe.
Mở điện thoại, bấm số Lâm Dật Hân.
"Ù ục" hai tiếng, điện thoại kết nối, đầu bên kia là giọng Lâm Dật Hân: "Gì đó?"
"Ừm, chuyện vừa rồi..."
Lâm Dật Hân đột nhiên cười: "Không cần giải thích, cuộc đời bưu hãn không cần giải thích, Bắc Minh Tuyết hiền dịu, ngoan ngoãn, đáng yêu, xinh đẹp, em hoàn toàn có thể hiểu việc anh ăn cỏ gần hang."
Mặt ta xanh mét: "Em nói gì vậy, thật sự không có chuyện đó mà..."
Lâm Dật Hân cười khúc khích: "Thôi đi, đừng giải thích với em mấy cái đó, em hiểu! "
"Em biết cái gì?"
"Loại người như anh, chắc chắn là thích mấy chị, không có hứng thú với tiểu muội muội như Bắc Minh Tuyết, đúng không? Khai mau, cái cô Mộ Dung Minh Nguyệt kia quan hệ thế nào với anh?"
Chiến hỏa bỗng chốc lan đến Mộ Dung Minh Nguyệt, ta dở khóc dở cười: "Dật Dật, bỏ qua chuyện này đi được không? Anh quyết định rồi, ngày mai sẽ chuyển khỏi khu nhà game Cổ Kiếm Hồn Mộng, tự tìm nhà ở riêng, như vậy là hết vấn đề đúng không? Anh thanh bạch, làm gì có nhiều chuyện bát quái vậy!"
Lâm Dật Hân cười khẽ: "Ồ? Quyết định chuyển ra ngoài rồi à?"
"Ừm." Ta trịnh trọng gật đầu.
Lâm Dật Hân ừ một tiếng, nói: "Thật ra, mấy nay em cũng đang tìm nhà, muốn ra ngoài ở, điện trường hay cúp vào nửa đêm, pin dự phòng mũ game không quá 30 phút, buộc phải thoát game trong vòng 30 phút, ghét thế!"
Nói đoạn, Lâm Dật Hân cười ngọt ngào: "Hay là mình ở chung nhé?"
Lòng ta hơi động: "Như vậy không hay lắm đâu?"
Lâm Dật Hân phì cười: "Đương nhiên không hay rồi! Sao em dám ở chung với cái đồ chuyên ăn cỏ non như anh, hừ hừ, em ở với Thanh Thanh!"
Ta thở dài, mặc kệ vậy, sao chuyện tốt kiểu đó có thể rơi vào đầu ta?
"Lục Trần ~" Lâm Dật Hân khẽ gọi.
"Ừm, sao vậy?"
"Về sớm luyện cấp, nghe nói ai đạt cấp 80 trước thì game sẽ mở phiên bản mới, hình như liên quan đến nghề Mưu Sĩ."
"Ồ, có chuyện đó à, sao em biết tin nội bộ?"
"Cái này khỏi cần biết, gần đây anh ráng luyện cấp đi là được!"
"Ừm."
"Em về đây, mình gặp nhau trong game nhé?"
"Ok!"
Cúp điện thoại, Bắc Minh Tuyết chớp mắt mấy cái, hỏi: "Anh, anh muốn chuyển ra khỏi khu trọ ạ?"
"Ừm." Ta nghiêm túc gật đầu: "Phải, em và anh chuyển ra ngoài ở cùng nhau."
"A? !"
Bắc Minh Tuyết há hốc mồm: "Lão đại, anh Lục Trần, anh muốn sống chung với em sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận