Võng Du Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 245: Có thể đi vào có thể lui

Chương 245: Có thể tiến có thể lùi
Qua ba lượt rượu. Tối tăm đất trời, Quỷ Cốc Tử vịn vai ta, hỏi: "Lão đại, phiên bản mới chẳng mấy chốc sẽ cập nhật, tư liệu về Danh Tướng 《t·h·i·ê·n hạ》 kia, ngươi xem qua chưa?"
Ta gật đầu: "Ừm, đúng là có hé lộ một số trong tư liệu chính thức."
"Ồ?" Hà Nghệ lại gần, Đỗ Thập Tam, Loạn Nguyệt và Bắc Minh Tuyết cũng xúm lại, cười hỏi: "Tư liệu cụ thể gì thế?"
"Má, mấy người không xem tư liệu trò chơi à?"
"Không thèm à, ai mà không muốn!" Loạn Nguyệt muội muội oán trách nhìn ta, nói: "Tư liệu chính thức Nguyệt Hằng trước giờ chẳng hé lộ bao nhiêu, có lộ thì cũng chỉ là phần nổi của tảng băng, căn bản không biết đầu đuôi. Tư liệu Danh Tướng 《t·h·i·ê·n hạ》 phải khi mở ra mới có, nghe nói chỉ người chơi vào được CGL Danh Nhân Đường mới được cập nhật thêm chút ít tư liệu Danh Tướng 《t·h·i·ê·n hạ》 trong kho tư liệu cá nhân."
Hà Nghệ gật đầu: "Đúng vậy đó, người thường như bọn này thì làm gì có tư liệu. ID Chiết Kích Trầm Sa của Cổ Kiếm Hồn Mộng chỉ có ngươi mới thấy được vì đã được CGL Danh Nhân Đường thu nhận lại rồi."
Ta không khỏi cười khẩy: "Má, ta trâu bò vậy à?"
Hà Nghệ cạn lời, huých nhẹ vai ta: "Đừng có tự đắc thế, mau nói đi, mọi người đang chờ đấy!"
"Ừm!" Ta gật đầu, uống một ngụm rượu, nói: "Thực ra, lần này chỉ là mở màn chương 《m·ã·n·h tướng tranh phong》 của phiên bản 1.20 《t·h·i·ê·n hạ Danh Tướng》 thôi. Đại khái là, trước đây chỉ có nghề Mưu Sĩ mới dùng được kỹ năng sách lược, nhưng ở phiên bản sắp tới, người chơi trên cấp 80 có thể dùng 5 ô kỹ năng sách lược, học tối đa 5 kỹ năng."
Quỷ Cốc Tử giật mình: "Má, vậy chẳng phải dân không chuyên Mưu Sĩ cũng làm đội trưởng để khích lệ toàn đội được à?"
Ta cười gật đầu: "Đúng vậy, thế nên đây là mùa xuân của người không chơi Mưu Sĩ đó! Nhưng mỗi kỹ năng sách lược có yêu cầu học đặc biệt. Nếu ta nhớ không nhầm, 'Cổ vũ' là Võ Tướng Kỹ cấp 20, cần 20 điểm giá trị sách lược, 'Chấn nhiếp' là Võ Tướng Kỹ cấp 50, cần 40 điểm. Người chơi thường chúng ta có ít giá trị sách lược lắm, muốn đủ số thì dễ à?"
Đỗ Thập Tam nhổ toẹt bãi nước bọt: "Má, vãi cả xoắn? Ta gần cấp 70 rồi mà giá trị sách lược có 0, vãi thật~~"
Ta cười ha ha: "Đúng đúng đúng, ta có cố sưu tập trang bị thêm điểm sách lược đâu, nên giá trị sách lược cũng là 0. Chắc phải nhờ cậy trang bị cực phẩm về sau thôi."
Bắc Minh Tuyết cười khẽ: "Há, giá trị sách lược à, đồ của ta có cái nhẫn Ám Kim cấp 65, thêm 12 điểm giá trị sách lược đấy, xem ra ta có thể làm đội trưởng 'Cổ vũ' rồi~~"
Ta nhịn cười: "Ừ ừ, ngươi cứ tự nhiên. Cơ mà theo ta đoán, nếu không sai, một khi bản đầu 《m·ã·n·h tướng tranh phong》 này ra lò thì tỷ lệ rớt trang bị sách lược 《t·h·i·ê·n》 nhất định sẽ cao hơn, nói chung là cứ cần cù thì ắt có bánh thôi, thành cao thủ cũng không đùa."
Mộ Dung Minh Nguyệt bưng chén rượu, tựa vào người Hà Nghệ, mỉm cười hỏi: "Phiên bản 《t·h·i·ê·n hạ》 thật quan trọng vậy sao?"
Ta gật đầu: "Đương nhiên. Hồi xưa tổ đội có 5 người cộng một Mưu Sĩ chuyên 'Cổ vũ', lãng phí mất 20% sát thương quá. Giờ người chơi chuyên nghiệp khác cũng học 'Cổ vũ' được, bố cục chiến đấu thay đổi, tác dụng của nghề Mưu Sĩ sẽ yếu đi nhiều trong PK đội nhỏ, hiệu suất luyện cấp cũng tăng lên diện rộng, đúng không?"
Mộ Dung Minh Nguyệt liếm môi, lộ nụ cười đầy dụ hoặc: "Ờm, nghe có lý đấy, thôi được, coi như ngươi nói có lý đi, nào, uống một ly?"
"Tốt!" Ta cầm chén vui vẻ cụng ly với nàng. Mộ Dung Minh Nguyệt uống cạn một hơi. Ha, ta nhận ra công thức "ngực to óc nhỏ" đôi khi vẫn đúng.
Thực ra tiệc này cũng là hoạt động giao lưu hữu nghị, để tăng Lực ngưng tụ nội bộ của Cổ Kiếm Hồn Mộng. Tháng nào cũng có một hai lần kiểu này. Ăn xong thì ai nấy túm năm tụm ba nói chuyện phiếm, chơi Tam Quốc S·á·t gì đó, khí thế hừng hực.
Bị Loạn Nguyệt kéo đi, ta với Mộ Dung Minh Nguyệt, Hứa Dương, Hà Nghệ chơi Tam Quốc S·á·t. Hà Nghệ khéo bốc được làm chủ c·ô·ng, tươi rói mặt mày: "Hô hô, ta làm chủ c·ô·ng, chọn tướng nào đây?"
Ta nói: "Tôn Quyền, máu trâu thủ khỏe, đỉnh của đỉnh!"
"Không thích, xấu quá, ta chọn Điêu Tuyền cơ."
"Mẹ kiếp~"
Cạn lời, nhưng ta không nói gì. Dù sao ta bốc phải bài phản tặc, kiểu gì cũng phải khô máu với Hà Nghệ sau cùng. Haiz, trời chẳng chiều người, tôi cần Trương Giác làm lá chắn.
Hứa Dương cười đểu với ta, ta giật mình, dựa, hoá ra con hàng này cũng là phản tặc à?
Chia bài xong, khai chiến!
Quả nhiên, Hứa Dương không nhịn được, chọn Lữ Bố làm chủ tướng xong xông lên đ·á·n·h chủ c·ô·ng Hà Nghệ luôn!
"Giết, ai cản ta được!"
Hà Nghệ trợn tròn mắt, cần tận hai cái "né", bị g·iế·t tụt mất một máu, oán hận liếc ta.
Ta giả vờ không thấy, bốc bài.
Hình như ai cũng tâm tư đen tối, Mộ Dung Minh Nguyệt liếc ta rồi vung "g·iế·t", cười: "Lục Trần, tỷ đến hội ngươi, g·iết!"
Ta ra một "Né", mỉm cười: "Tí tẹo lòng thành."
Mộ Dung Minh Nguyệt chọn Trương Phi, lại ra một "g·iế·t": "Hắc hắc, né tiếp đi cưng?"
Ta liệu cả rồi, chủ tướng Triệu Vân, sợ bố con thằng nào. Rút "g·iế·t" đập vào tay Mộ Dung Minh Nguyệt, vỗ tay cười: "Có thể tiến có thể lùi, chính là mạnh nhất p·h·áp khí!"
Loạn Nguyệt muội muội cười khẽ, kỹ năng nồi đồng m·ậ·t Lạc Thần p·h·át động, lật liền 11 lá xong đến kỳ kinh nguyệt, làm ta với Hứa Dương mắt muốn lồi ra. v·ũ· ·k·h·í xong, Loạn Nguyệt muội muội bật chế độ g·iế·t, ba ba ba ba tung liên hồi năm lá g·iế·t, g·iế·t Hứa Dương đến rơi nước mắt, hét lớn một tiếng rồi ngỏm, lật bài ra thì quả nhiên là phản tặc!
Kết quả còn lại một mình ta là đàn ông, ba muội kia thành phe liền, b·ẻ· ·g·ã·y nghiền nát, giải quyết ta là tướng có thể tiến có thể lùi, lại một phản tặc lên bảng.
Cuối cùng, cả Mộ Dung Minh Nguyệt núp sâu cũng bị Loạn Nguyệt muội muội xử, lật bài ra thì là nội gián!
Hà Nghệ không khỏi cảm khái: "Ai, thảm bại quá đi? Tứ đại trụ cột Nhật Nguyệt Tinh Thần dưới trướng ta lại có hai phản tặc với một nội gián, số ta đúng là không lăn lộn được."
Mộ Dung Minh Nguyệt cười: "Thôi thôi, chơi tiếp!"
Chơi đến hơn 10h thì thấy phải về nghỉ, mai còn phải dậy sớm xem phiên bản mới có gì khác. Hôm qua đ·á·n·h nhau một trận ở Phù Băng Thành, Vương Cung bị Cadillac p·há tan hoang, hệ thống bảo trì tức là xây lại, lâu vậy, không biết công chúa Kareena xây xong tòa Vương Thành chưa nhỉ?
Ai cũng u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u cả, có lái xe được đâu. Đành để Mộ Dung Minh Nguyệt gọi điện cho một tài xế từ công ty GGS Tô Châu đến chở về.
Về đến phòng làm việc Sương Vân đã khuya, Hà Nghệ với Mộ Dung Minh Nguyệt mặt ai nấy cũng hây hây đỏ, say khướt cả hai, bộ dạng đáng yêu hết chỗ nói, nằm bẹp trong xe không chịu lên, bị ta một tay lôi một người lên, quẳng cả lên sô pha trong phòng làm việc.
Khóa cửa xong, xuống lầu lần nữa. Bắc Minh Tuyết vẫn còn trên xe. Mà đúng là người không quen tửu lượng, Đỗ Thập Tam với Quỷ Cốc Tử rót Tiểu Bắc Minh đến mệt nghỉ, chắc ngất hết cả rồi. Cô vốn không uống được bằng đám cáo già Hà Nghệ với Mộ Dung Minh Nguyệt, chịu sao nổi vụ hành xác này.
Mở cửa xe, ta vào bế Bắc Minh Tuyết ra. Nàng tự nhiên ôm cổ ta, khóe môi nhếch lên cười ngây ngô: "Ca ca?"
"Ừm." Ta vừa khóa xe vừa trả lời nàng, bế nàng lên lầu.
Về đến đại sảnh phòng làm việc, chẳng cần giữ ý tứ, ta quăng ba cô nàng lên g·i·ư·ờ·n·g của ai nấy rồi đóng cửa lại, tự đi tắm táp, về phòng ngủ như ch·ế·t, quần quật cả ngày, mệt rã rời.
Trong mơ, vô số hình ảnh lướt qua.
Tại trấn nhỏ tường trắng ngói đen, ta đứng trên cầu gãy, tay cầm Luyện Ngục k·i·ế·m, áo choàng sau lưng bay phấp phới, ánh mắt nhìn xuống, thấy một cô gái đứng trong sông, là Tâm Nhiên, cô gái chân trần lội nước giặt váy, tiếng cười như chuông bạc rất dễ lay động lòng người.
Đột nhiên, mọi thứ vỡ tan, Tâm Nhiên chìm xuống địa ngục cùng dòng sông, ta vội lao tới, nhưng không nắm được bàn tay nhỏ bé Tâm Nhiên đang khua, toàn thân nặng trịch như bị ghìm xuống.
Thế rồi, vỏ địa cầu nứt ra, Tâm Nhiên lại hiện ra trong Luyện Ngục nhuốm máu, tay cầm Long Cốt Thương, khoác giáp đen, sát khí ngút trời nhìn ta, vung Long Cốt Thương đ·â·m thẳng tới!
"Tâm Nhiên?" Ta hỏi, chỉ thấy n·g·ự·c nhói đau như muốn t·ê l·iệ·t.
Bên cạnh bỗng ấm áp, một thân thể mềm mại. Ta quay lại nhìn, lại thấy một nữ chiến sĩ xinh đẹp rút trường k·i·ế·m ra nghênh đón Tâm Nhiên, k·i·ế·m phong quét ngang, tức giận quát: "Cút!"
"Ầm!" Tâm Nhiên bị đẩy bay ra xa, ta kinh ngạc: "Dật Dật, ngươi?"
Lâm Dật Hân lườm ta một cái: "Ngươi làm cái trò gì thế, ngẩn ngơ ra đấy!"
"Ta..."
Giấc mơ tan thành mây khói. Ta giật mình tỉnh giấc, chưa mở mắt đã xoa xoa đầu, đau như búa bổ. Quả nhiên, t·ửu hại người.
Đúng lúc này, bên tai lại văng vẳng tiếng rên "ô ô". Ta run lên, đây chẳng phải tiếng phụ nữ sao? Sao lại có phụ nữ trong phòng ta được?
Động đậy tay thì thấy không nhúc nhích được, n·g·ự·c lại nóng hổi mềm mại, trời ơi, ta đang ôm một nàng ngủ à? Sao có thể, rõ ràng đêm qua ta ngủ một mình!
Cúi đầu nhìn thì thấy hai ngọn núi tự hào kia, khe rãnh tuyết trắng bị ép đến động lòng, áo sơ mi bó s·á·t người hình như sắp nứt ra. Nhìn lên nữa thì thấy một gương mặt tuyệt mỹ đang tựa trong n·g·ự·c ta, khóe miệng nhếch lên ý cười, lúm đồng tiền nhạt đến say lòng người!
Trong tích tắc, ta hoá đá, chẳng lẽ là Hà Nghệ?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận