Từ Tầm Bảo Nhắc Nhở Bắt Đầu Thành Thần

Chương 222: Tô Văn Định tìm kiếm tân đạo tu luyện, quan tài đồng sư đồ tiến vào Đế Thành (1)

Chương 222: Tô Văn Định tìm kiếm con đường tu luyện mới, thầy trò trong quan tài đồng tiến vào Đế Thành (1)
Tô Văn Định híp mắt:
''Tiền bối, rốt cuộc ngươi muốn nói điều gì?''
Hắn biết được bí mật của cấm khu.
Nhưng hắn cũng nghe ra được, vị lão tiền bối này đang khuyên hắn, đừng có đánh vỡ Đạo Võng.
''Sự tồn tại của Đạo Võng là rất cần thiết. Ta chỉ lo lắng năng lực của ngươi quá lớn, không cẩn thận gây họa, vậy thì không có cách nào cứu vãn.'' Lão nhân trong quan tài đồng khuyên nhủ.
Hắn tự nhiên biết rõ vì sao Vũ Hóa Đế Triều lúc trước muốn làm như vậy.
Đó cũng là bị ép không còn cách nào khác, phải tập thể phi thăng.
Cái giá phải trả, đến cả Vũ Hóa Đế Triều cũng cần tốn mấy ngàn năm mới khôi phục được nguyên khí.
''Tu sĩ Nam Hoang lẽ nào nhất định phải rời xa quê hương, không thể nào xây dựng tốt đẹp mảnh đất Nam Hoang này sao?'' Tô Văn Định nhìn về phía sâu trong Cực Bắc Chi Địa.
Đến nước này, cái gọi là cấm khu đã rất rõ ràng.
Đơn giản chính là một tòa thần mộ.
Mà thi thể thần trong tòa thần mộ này đã xảy ra vấn đề, thân xác mục nát, sinh ra hộ trùng.
Hộ trùng Cổ Thần xuất thế, đến cả Vũ Hóa Đế Quân lúc trước cũng không cách nào giải quyết.
Một khi hộ trùng Cổ Thần khuếch tán, toàn bộ Nam Hoang đều sẽ rơi vào tử địa.
Nam Hoang Đại Lục bây giờ quy mô rất nhỏ, toàn bộ Hoang Cổ rất có thể đều vì náo động ở cấm khu Nam Hoang mà rơi vào hắc ám vô tận.
''Chỉ nói đến thế thôi, bây giờ lão hủ cũng khó có thể ngăn cản bất kỳ hành động nào của ngươi. Chỉ là khôi phục ký ức, nói cho các hạ biết bí mật lần này, quyết định thế nào đều do ngươi, dù sao, bây giờ ngươi mới thật sự là Chúa Tể Giả của Nam Hoang.'' Lão nhân trong quan tài đồng thở dài nói.
Tô Văn Định hỏi một câu:
''Nếu Đạo Võng vẫn luôn tồn tại, có thể phong tỏa chuyện chẳng lành ở cấm khu bao lâu?''
Tô Văn Định chỉ đơn giản hỏi một câu.
''Thi thể Cổ Thần nếu có thể mục nát, như vậy, nếu nó vẫn luôn không xuất thế, bị phong tỏa tại cấm khu, ngăn cách với thiên địa, cuối cùng thì mọi nguồn gốc chẳng lành cũng chỉ là bèo dạt không rễ.'' Thanh âm của lão nhân trong quan tài đồng mang theo một tia nhẹ nhõm, ''Dựa theo suy diễn của Đế Quân, không quá một vạn năm, đám côn trùng tà ác kia sẽ khô kiệt mà chết.''
Tô Văn Định nhẹ gật đầu.
''Năm tháng vô tình, có thể xóa nhòa mọi chuyện bất bình. Thời gian vạn năm, nhìn như dài đằng đẵng, nhưng cũng không cần chờ đợi quá lâu.'' Tô Văn Định cẩn thận tính toán một phen, chờ đợi mấy ngàn năm, thật ra người Nam Hoang có thể chờ được.
Thọ nguyên của một vị Lục Địa Thần Tiên cũng là vạn thọ vô cương.
''Tính từ lúc Đạo Võng được thiết lập, nói cách khác, thời gian để cấm khu thật sự biến mất còn cần 7000 năm nữa. Trừ phi có người hủy diệt được thi thể thần, phá hủy hang ổ của đám côn trùng kia, mọi chuyện mới kết thúc.'' Lão nhân trong quan tài đồng dường như rất xem trọng Tô Văn Định.
Tô Văn Định lại lắc đầu:
''Thời gian quá xa xôi, chuyện tương lai không ai biết trước được, nhưng rất cảm tạ tiền bối đã cho biết, ta sẽ thận trọng cân nhắc nên đối phó với Đạo Võng như thế nào.''
Nội tâm của hắn cũng không có ý định phá hủy Đạo Võng.
Hiện tại có lý do này, vậy càng không thể đánh phá Đạo Võng.
Tuy nhiên, cho dù Tô Văn Định đáp ứng, tương lai Nam Hoang xuất hiện hùng chủ thật sự vượt qua lực lượng Man Thần, lại lần nữa đánh nát Đạo Võng cũng khó nói.
Dù sao, bầu trời Nam Hoang đã có thể chống đỡ được cấp độ Thiên Nhân.
Tương lai xuất hiện chiến lực vượt qua Man Thần, sẽ có rất nhiều người.
''Tiền bối muốn ta giúp ngươi tiến vào Đế Thành Võ Khố như thế nào?'' Tô Văn Định đã mất hứng thú với Đế Thành Võ Khố, nên không mấy hào hứng với chuyện này.
''Trên người ngươi có một món bảo vật, có thể dẫn đường cho linh hồn của ta tiến vào Đế Thành Võ Khố.'' Lão nhân trong quan tài đồng tiếp tục nói, ''Ta có quyền hạn tiến vào Đế Thành Võ Khố, không cần bí thuật, càng không cần các bảo vật khác. Nhưng chỉ bằng lực lượng hiện giờ của ta, khó mà định vị được hình bóng Đế Thành Võ Khố, chỉ có thể mượn lực lượng của các hạ, giúp ta một tay.''
Tô Văn Định nhìn quan tài đồng to lớn trước mắt.
Khí tức tỏa ra từ bên trong quan tài đồng khiến Tô Văn Định hiểu rõ, vị tồn tại kinh khủng trong quan tài đồng này ít nhất cũng là tu sĩ Bát Cảnh trở lên.
Thậm chí đã đạt được Bất Diệt Đạo Quả.
Một tồn tại kinh khủng như vậy, nếu thật sự hành động tự nhiên, hắn có thật sự giống như bây giờ không?
Mặt khác, bất luận là cấm khu hay Đế Thành Võ Khố, những bí mật hắn nói ra đều không thể nào kiểm chứng, chỉ là lời nói từ một phía.
Sự trầm mặc của Tô Văn Định khiến lão nhân trong quan tài đồng rất khẩn trương.
''Ta có thể truyền thụ công pháp tu luyện của Đế Quân cho ngươi để báo đáp.'' Lão nhân trong quan tài đồng đưa ra điều kiện.
''Giúp ngươi một tay thì được, còn về phần truyền thụ Đế Quân thần công cho ta thì miễn đi, ta đã đi ra con đường của riêng mình.'' Thần công cũng là một con đường dẫn dắt bản thân đi đến tầng thứ cao hơn.
Là con đường có đèn soi sáng.
Nhưng ta đã tự mình dò tìm ra con đường của mình, tu luyện thêm các công pháp khác sẽ không thích hợp.
Ai biết được, gã này đã sửa đổi bao nhiêu cạm bẫy trong thần công kia?
Tô Văn Định thu hồi Kiếm Giới, cất lại Kính Tượng Cầu, một đạo tinh quang đâm rách hư không, cắm vào một giới vực hư không thứ nguyên.
Hình dáng một tòa cổ thành to lớn hiện ra giữa hư không.
Tinh Hồn Bảo Thạch chính là vật dẫn đường đến Đế Thành Võ Khố.
Với tu vi hiện tại của Tô Văn Định, hắn có thể xuyên thấu hư không, mượn Tinh Hồn Bảo Thạch để cảm ứng sự tồn tại của Đế Thành Võ Khố.
Cảm nhận được phong mang binh khí truyền đến từ Đế Thành Võ Khố.
Tô Văn Định áp chế sự xúc động trong lòng.
Ta bây giờ là người mạnh nhất Nam Hoang.
Nhưng tu vi này lại rất lúng túng.
Vừa vặn ở giữa đỉnh phong và hạng nhất.
Nếu Đế Thành Võ Khố tồn tại sát chiêu nào đó, rất có khả năng sẽ chôn vùi tương lai tốt đẹp của ta.
Đây cũng là lý do Tô Văn Định rõ ràng có thể tìm bảo vật ở Đế Thành Võ Khố, nhưng cuối cùng lại đè nén mục đích đã định của bản thân.
Chữ "Ổn" đặt lên hàng đầu, đạo lý cẩu thả là của thời đại này.
Càng là lúc phong quang vô hạn, càng phải hành sự kín đáo.
Cho dù tìm được Đế Thành Võ Khố, trên lý thuyết, sự trợ giúp dành cho hắn cũng không lớn như trong tưởng tượng.
Hắn chỉ cần dùng Cổ Thần chi huyết và Cổ Thần cốt tủy hoàn toàn luyện hóa thân thể, tiếp tục tích lũy kiếm khí, củng cố vững chắc nội tình của bản thân, tương lai những gì thuộc về hắn, chính là của hắn.
Bất kỳ ai cũng không thể đoạt đi.
Cho nên, bất luận là cấm khu hay Đế Thành Võ Khố, đều khiến Tô Văn Định đánh mất tinh thần mạo hiểm.
''Có thể giúp sức.....'' Lão nhân trong quan tài đồng dò hỏi.
''Giá trị của tin tức chỉ có bấy nhiêu đó, huống chi, đệ tử giỏi của ngươi là Thiên Nhân cơ mà, vả lại, ta tin tiền bối vẫn còn giữ lại một tay.'' Tô Văn Định cười híp mắt lùi lại mấy chục trượng, đứng yên bất động.
Làm người tốt làm tới cùng?
Xin lỗi, ta không phải người tốt.
Về phần giúp lão nhân trong quan tài đồng tìm Đế Thành Võ Khố, thật ra trong lòng Tô Văn Định hiểu rõ, cho dù ta không giúp vị lão tiền bối này, hắn cũng có thể tìm được vị trí chính xác của Đế Thành Võ Khố.
Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Chỉ là tiện tay mà thôi, cớ sao không làm?
Đổi lấy tình báo về cấm khu, Đế Thành Võ Khố, Vũ Hóa Đế Triều, hắn Tô Văn Định vẫn kiếm lời được một khoản nhỏ.
''Hậu bối nhà ngươi lại cẩn thận như vậy.'' Lão nhân trong quan tài đồng không nói thêm gì nữa.
Tiếp tục nói nữa sẽ khiến người ta sinh hiểu lầm.
Chung quy đây là một chuyện không tốt.
Phúc Thiên Lộc cuối cùng cũng lấy lại tinh thần.
Hắn không biết sư phụ mình đã bàn luận điều gì với Tô Văn Định.
Nhưng ánh mắt lại bị cổ thành trên trời thu hút.
Phúc Thiên Lộc cắn răng một cái:
''Lão đầu, ta đưa ngươi đi lên.''
Lão nhân trong quan tài đồng trầm mặc, lại rơi vào trầm tư.
Là trầm tư sao?
Tô Văn Định thờ ơ lạnh nhạt.
Đạo Võng không thể phá.
Mở một lỗ nhỏ, có ảnh hưởng đến sự tồn tại của Đạo Võng, nhưng ảnh hưởng không lớn.
Một tấm lưới đánh cá, bản thân nó vốn đã có ngàn vạn sơ hở, cái lỗ rách nhỏ này đơn giản chỉ làm cho một lỗ hổng nào đó trên tấm lưới đánh cá này mở ra đặc biệt lớn.
Công năng vốn có, Đạo Võng vẫn không thiếu.
Khó đảm bảo lão tiền bối này khuyên nhủ hết lời, thực chất là muốn tạo hiệu ứng ngược, kích thích lòng hiếu kỳ của ta, để ta vì phản nghịch mà khăng khăng đánh vỡ Đạo Võng.
Tâm lý phản nghịch?!
Không thể nói là chắc chắn trăm phần trăm, nhưng dù chỉ là một phần vạn, cũng phải cẩn thận đề phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận