Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về
Chương 371 - Phiên ngoại: Tôi từng mơ thấy
Năm 20XX, cũng được mọi người gọi là ba năm lịch mới.
Gọi như vậy là để ghi nhớ những thảm họa mà nhân loại đã gặp phải từ khi tang thi bùng nổ tới nay.
Hiện tại mọi người không gọi thế giới này là mạt thế nữa, tuy nhân loại đã chịu tổn thất nặng nề trong trận thảm họa này, nhưng hệ thống xã hội đã được khôi phục bước đầu, may mắn những người sống sót về cơ bản đều có thể có đủ cơm ăn áo mặc.
Ba tháng sau khi tang thi bùng nổ, quân đội của chính phủ xuất hiện rất nhiều dị năng giả, hầu hết những người sống sót trong thành phố đã được giải cứu.
Sau khi những người sống sót và vật tư trong thành phố đã được tìm kiếm và giải cứu ra ngoài, quân đội bắt đầu sử dụng vũ khí có lực sát thương lớn, tập trung dọn dẹp sạch sẽ đám tang thi.
Phần lớn tang thi đã bị tiêu diệt trong lần dọn dẹp này, chỉ có một vài con cá lọt lưới hoặc là tang thi biến dị không sợ thương pháo, cũng sẽ có dị năng giả đi thu thập sạch sẽ.
Mặc dù tang thi trong thành phố đã được giải quyết, nhưng các loại kiến trúc và đường phố cũng bị phá hủy đến mức không thể nhận dạng, biến thành từng mảnh phế tích.
Được nuôi dưỡng bởi xác chết của vô số tang thi, thực vật nhanh chóng chiếm lấy những phế tích này, biến chúng thành những khu rừng rậm khủng bố ma huyễn.
Sau hơn hai năm gian nan chịu đựng những đợt lạnh và nhiệt độ cao, dường như cuối cùng địa cầu cũng đã có được kết quả mà nó muốn, an tĩnh lại, không lăn lộn những vi khuẩn đang cố gắng sinh tồn cơ thể của nó nữa.
Lúc này tổng số người sống sót trên cả nước là khoảng 100 triệu người.
Hầu hết những người này là được giải cứu khỏi thành phố, sau đó được sắp xếp trong căn cứ an toàn và bắt đầu cống hiến xây dựng lại nhà cửa.
Theo lời kêu gọi của chính phủ, lúc này những người sống sót đã đoàn kết hơn bao giờ hết, giúp đỡ lẫn nhau, đồng tâm hiệp lực cùng cố gắng khôi phục lại cuộc sống tươi đẹp trong ký ức của họ.
Theo thời gian trôi đi, cuộc sống của những người sống sót ở mạt thế quả thực ngày càng tốt hơn.
Bên ngoài không còn tang thi uy hiếp, nhân loại cũng bắt đầu gieo trồng lương thực rau dưa có thể ăn, đồng thời nhân giống một số động vật biến dị dễ thuần hóa.
Ngoại trừ việc không cẩn thận một chút sẽ lọt vào tầm uy hiếp của thực vật biến dị trong tự nhiên, còn lại cuộc sống của người dân gần như đã quay trở lại như những năm 1980.
Bắt đầu từ cuối năm ngoái, mạng internet chưa từng được sửa chữa đã bắt đầu dần dần được khôi phục, hiện tại kết nối giữa các căn cứ không còn là vấn đề gì lớn.
Những căn cứ tư nhân ban đầu muốn cắt đất tự trị tự làm hoàng đế, dưới sự “Cảm hóa" của chính phủ cũng bắt đầu tiến về phía chính phủ, tích cực xây dựng căn cứ của mình tốt hơn để có được sự công nhận và che chở của chính phủ.
Mọi người đều trân trọng những thứ khó có được này, đối với những kẻ nhân lúc loạn lạc gây tội ác tày trời, phía chính phủ cũng ra tay rửa sạch.
Để thuận tiện cho việc liên lạc giữa các căn cứ, những con đường nối giữa các căn cứ đã được sửa chữa trước tiên, mà hiện tại Sở Duyệt đang lái xe đi về phía căn cứ Thành Đô.
Lúc đường vừa sửa xong, ba mẹ Sở đã về tới quê nhà, sống trong ngôi nhà Sở Duyệt từng thuê ở căn cứ Thành Đô.
Sau khi Sở Duyệt rời đi, Tề Minh vẫn tiếp tục thuê nhà cho cô, đồ vật bên trong cũng không đụng đến nhiều, chỉ chờ một ngày cô trở về.
Sau khi Kiều Đan Đan cùng An Kiệt biết Sở Duyệt một mình rời khỏi căn cứ, liền nhanh chóng sắp xếp mọi chuyện và đi tìm cô, phải đến năm ngoái bọn họ mới gặp nhau bên ngoài căn cứ thủ đô.
Bây giờ tất cả bọn họ đều đã trở về căn cứ Thành Đô, cuộc sống không tồi.
Tề Minh vẫn luôn ở trong căn cứ, dựa vào nhận nhiệm vụ của chính phủ để nuôi sống vợ và con gái cùng sư phụ Ngô.
Lần này Sở Duyệt trở về, chính là để tham gia hôn lễ của Kiều Đan Đan, chỉ là đáng tiếc chú rể không phải Khang Ninh.
Nghe nói lúc Kiều Đan Đan còn ở căn cứ Thành Đô, Khang Ninh đã có quan hệ ái muội không rõ cùng Lạc Văn khiết, chờ Kiều Đan Đan rời đi sau, hắn ta đã hoàn toàn bị Lạc Văn khiết hạ gục.
Bất quá sau khi ở bên Lạc Văn khiết, Khang Ninh liền hối hận.
Người phụ nữa kia cũng không phải đèn cạn dầu, mỗi ngày cùng mẹ Khang nhá đến gà bay chó sủa, làm Khang Ninh lặp lại liên tục bị kẹp ở giữa, nghe đến mức tóc sắp rụng gần hết.
Hiện nay dân số cả nước đã ít hơn trước gấp chục lần, trẻ em lại càng ít hơn, nhưng nhân loại phát triển sao có thể không có hy vọng về sự sống mới đây?
Vì vậy, sau khi chính phủ ổn định lại một chút, liền mạnh mẽ khuyến khích phụ nữ sống sót kết hôn sinh con.
Để khuyến khích phụ nữ yên tâm sinh con, chính phủ cũng đã đưa ra hàng loạt chính sách ưu đãi dành cho phụ nữ.
Điều quan trọng nhất là nếu người đàn ông bỏ rơi một phụ nữ đang mang thai, hắn sẽ phải đối mặt với sự trừng phạt và lên án nghiêm khắc, hơn nữa người đàn ông phải tham gia 80% vào việc nuôi dạy con cái, giúp phụ nữ phục hồi tốt hơn sau khi sinh con.
Cho nên dù Khang Ninh có bất mãn với Lạc Văn khiết như thế nào, mỗi ngày hắn ta vẫn phải chăm sóc em bé và làm việc nhà, không dám lơ là một chút nào.
Chú rể của Kiều Đan Đan, là một chàng trai trẻ cô ấy gặp khi đang đi tìm Sở Duyệt, sau đó vẫn luôn tổ đội cùng bọn họ, rồi đuổi theo Kiều Đan Đan không bỏ.
Kiều Đan Đan làm một dị năng giả cấp cao, một mình cô ấy hoàn toàn có khả năng sống một cuộc sống tốt đẹp, ban đầu cô ấy hoàn toàn không muốn nghĩ đến việc kết hôn chút nào.
Chỉ là tỉ lệ nam nữ trong xã hội hiện tại có chênh lệch quá lớn, một bà thím hơn 50 tuổi cũng có thể bị một nhóm ông chú theo đuổi đến mức phải bỏ chạy, huống chi một cô gái tuổi trẻ xinh đẹp lại có năng lực như cô.
Sau hai năm bị rất nhiều chàng trai nhiệt tình theo đuổi, cuối cùng Kiều Đan Đan không thể chịu đựng được nữa, quyết định kết hôn.
- Tiểu Duyệt, để anh tới lái đi, em đã lái xe hai tiếng rồi, nghỉ ngơi một chút a.
Giang Thành ngồi ở ghế phụ nhìn sườn mặt của Sở Duyệt, mở miệng nói.
- Không cần, em không mệt, không phải anh nói muốn nhìn xem ven đường có thực vật biến dị hay không sao? Đừng lái xe, tránh phân tâm.
Sở Duyệt lắc đầu trả lời, tiếp tục lái xe.
Từ lần đó ở căn cứ thủ đô, Giang Thành thông báo qua cánh cửa cabin của phi cơ, giống như đã mở ra một cánh cửa mới. Khi hai người lại bắt đầu gặp mặt lần nữa, Giang Thành liền triển khai phương thức lì lợm la liếm theo đuổi Sở Duyệt.
Ví dụ như lần này trở về căn cứ Thành Đô, Sở Duyệt căn bản không nghĩ tới chuyện dẫn hắn đi cùng, nhưng hắn vẫn tìm đủ các loại cớ để theo tới.
Giang Thành cũng không có biện pháp a!
Sở Duyệt thật sự quá khiến người khác nhớ thương, đại lãnh đạo ở căn cứ thủ đô đã tự mình lựa chọn mười mấy tiểu tử tinh anh luôn túc trực canh giữ bên cạnh cô, một tháng đổi một đám.
Mặt ngoài nói là vì bảo vệ cô, trên thực tế là muốn cho cô chọn một người trong đám bọn họ để kết hôn.
Chê cười! Cô còn cần bảo vệ sao? Thực lực của cô còn có thể tùy ý khống chế tang thi biến dị.
Đúng vậy, không phải điều khiển, mà là khống chế!
Cô có thể khống chế được một đám tang thi tập trung lại, trực tiếp tiến vào bẫy rập mà quân đội đã bày ra, liền có thể giải quyết được một mảng lớn.
Rốt cuộc thực lực của Sở Duyệt mạnh như thế nào, lâu như vậy rồi mà Giang Thành cũng không thể chạm đến đáy.
Nhưng hắn biết rất rõ, nếu Sở Duyệt muốn giết chết ai đó, có lẽ cũng đơn giản giống như bóp chết một con kiến.
Lần này trở về căn cứ Thành Đô tham gia hôn lễ, hắn phải rất vất vả mới tranh thủ được cơ hội ở chung này của hai người, đương nhiên không thể trực tiếp ngồi phi cơ trở về, lái xe nhanh như thế nào cũng phải mất hơn hai ngày đi đường.
Một đường này, Giang Thành giống như đã mở ra chế độ khổng tước xòe đuôi, dùng tất cả các phương pháp mà đám người Vương Vĩ dạy, lao tâm lao lực trêu chọc Sở Duyệt, nhưng càng ngày ánh mắt Sở Duyệt nhìn hắn lại càng giống như đang nhìn một người thiểu năng trí tuệ.
Mắt thấy sắp đến căn cứ Thành Đô, trong lòng Giang Thành lại càng thêm lo lắng.
Hắn không hề quan tâm đến một đám nhóc mỗi tháng thay đổi một lần ở căn cứ thủ đô, mà người đàn ông tên Mục Ca ở căn cứ Thành Đô kia, mới là kình địch trong lòng hắn.
Mỗi lần Sở Duyệt nhìn thấy hắn, nụ cười cũng sẽ có khác biệt, lúc hai người đứng cạnh nhau, dù không nói gì nhưng dường như cũng đều hiểu được đối phương đang nghĩ gì.
Cái loại ăn ý đến mức tâm linh tương thông này , đã khiến hồi chuông cảnh báo trong lòng hắn vang lên từ khi hắn nhìn thấy lần đầu tiên.
Mặc dù bọn họ vẫn luôn chỉ là bạn bè, nhưng Giang Thành vẫn cảm thấy Mục Ca có ưu thế hơn hắn một chút.
Vào căn cứ Thành Đô, từ phía xa Giang Thành đã nhìn thấy ba mẹ sở đang đứng dưới lầu, nhìn ngó xung quanh, còn có người đang đứng thẳng dưới bức tường, Mục Ca.
Ba mẹ Sở đón con gái, lại nhiệt tình tiếp đón Giang Thành, sau đó dẫn bọn họ lên lầu.
Mục Ca thấy Giang Thành nhìn mình lễ phép gật đầu, tuy rằng đang cười, nhưng bên trong nụ cười lại là phòng bị được che giấu rất tốt.
Hắn cười cười cùng Giang Thành đi ở phía sau, chậm rãi nói:
- Chúng tôi, chỉ là, bạn bè.
Giang Thành nhìn về phía hắn, cười nói:
- Tôi biết! Kỳ thật tôi còn muốn cảm ơn cậu, nếu không phải cậu vẫn luôn không dám bước thêm một bước kia, tôi căn bản không có cơ hội.
Giang Thành không nói thêm gì nữa, đuổi kịp Sở Duyệt ở phía trước.
Hôn lễ của Kiều Đan Đan được làm đơn giản nhưng vẫn đủ nghi thức, phân đoạn đón cô dâu, một đám người canh giữ ở cửa, mỗi người một chủ đề, hỏi các vấn đề khó.
Mọi người đang nháo đến vui vẻ, bỗng nhiên ba sở lấy ra một ống thép, bảo chú rể tay không bẻ gãy ống thép.
Chú rể là dị năng giả hệ kim, cái này đương nhiên không nói chơi, trong tiếng ồn ào của mọi người, vặn ống thép thành một hình trái tim.
Sở Duyệt nhìn cảnh tượng này, bỗng nhiên trong lòng chợt động, cảnh tượng này, hình như cô đã từng mơ thấy.
Tuy có chút không chân thực, nhưng thật sự quá giống.
Sở Duyệt nhìn ba mẹ cùng bạn bè ở trước mặt, nụ cười càng lúc càng lớn, giấc mộng của cô đã trở thành sự thật!
——————
Các bảo bảo, phiên ngoại liền viết đến đây thôi.
Ta bắt đầu viết bài này từ năm ngoái khi bị nhốt ở nhà, lúc đó có thời gian để viết nên viết khá vui.
Nhưng sau đó tình hình bệnh dịch giảm bớt, ta lại bận rộn với công việc, buổi tối về phải giúp con làm bài tập, mỗi ngày đều là chờ con ngủ rồi thức đêm để viết, thường hay ngủ gật khi đang viết.
Và vì không lưu bản thảo nên viết xong liền đăng lên, sau khi đăng xong, lại không khỏi lo lắng có lỗ hổng thì làm sao bây giờ, có chút lo âu.
Cho nên, ta đã suy nghĩ mấy ngày, quyết tâm tàn nhẫn, vội vàng viết kết cục của Sở Duyệt.
Ta là một mọt sách già thích đọc tiểu thuyết, thuộc về loại người mấy ngày không đọc tiểu thuyết sẽ cảm thấy tâm hồn trống rỗng.
Trong hơn hai mươi năm kiếp sống xem tiểu thuyết, có một nhân vật trong tiểu thuyết mà ta không bao giờ quên, cô ấy thật ngây thơ!
Ta muốn viết một câu chuyện xưa cho cô ấy, một câu chuyện trả thù cho cô ấy, nhưng đến khi bắt đầu viết, ta mới nhận ra rằng viết lách thực sự rất khó!
Mà chuyện xưa lại càng khó hơn a!
Một số bạn nhìn nhầm chương ta đã đăng nhầm vào ngày Tết kia là bản thảo truyện ta viết, thực ta chỉ là bản nháp chuyện xưa.
Chỉ một chút như vậy thôi, mà lúc ấy ta phải mất mấy ngày để viết!
Nghe người ta nói viết truyện hiện đại sẽ đơn giản hơn chút, mà lúc đó ta lại thích đọc các bài viết về ngày tận thế, nên viết cuốn này thử xem.
Kết quả, cũng, không, đơn, giản!
Viết viết, viết đến phát ngốc, có khi chính ta cũng không biết sao mình có thể viết ra được một cốt truyện như vậy, hoàn toàn không giống những gì ta nghĩ!
Nhưng ta vẫn phải viết tiếp, chuyện xưa trong lòng ta còn chưa viết xong a!
Chờ tháng này hết bận, ta muốn tiếp tục viết biên niên sử, cũng là thể loại ta thích đọc (≧▽≦)
Ta hy vọng sẽ có một ngày cách hành văn của ta có thể trưởng thành hơn, có thể viết ra trọn vẹn chuyện xưa trong lòng mình.
Cuối cùng, chúc mọi người có thể đạt được kết quả như mong muốn trong năm 2023, cuộc sống sau này cũng hài lòng như ý, mỗi ngày đều vui vẻ!
Tất cả những người bạn thân yêu của ta, cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành cùng ta trong suốt chặng đường vừa qua. Yêu mọi người!! (◍•ᴗ•◍)
Bạn cần đăng nhập để bình luận