Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về

Chương 333 - Sashimi hay là nướng BBQ




Sở Duyệt nhờ Mục Ca đánh thức Mục Ly, đối phó với loại dơi biến dị này, dị năng hệ hỏa của Mục Ly nhưng xem như thích hợp nhất.
Sở Duyệt đứng dậy đi đến chỗ ghế điều khiển bên kia đi tìm Nghiêm Khắc, xem ra bọn họ cũng đã phát hiện ra tung tích đàn dơi biến dị, cô muốn xem thử bọn họ sẽ sắp xếp như thế nào, miễn cho đến lúc đánh lên, sẽ phá hủy kế hoạch của bọn họ.
Nghiêm Khắc nhìn thấy Sở Duyệt đi tới, chỉ vào những điểm sáng càng ngày càng gần trên radar, nói với Sở Duyệt:
- Có một đám dơi biến dị đang bay về phía chúng ta, tối hôm qua chúng tôi đã đụng phải thứ này, rằng cùng móng vuốt của chúng đều rất lợi hại, có thể cắn thủng vỏ sắt của phi cơ, chút nữa mọi người phải cẩn thận một chút.
Sở Duyệt gật gật đầu, tỏ ý đã biết, thuận tiện hỏi Nghiêm Khắc chút nữa sẽ sắp xếp như thế nào.
Lông mày của Nghiêm Khắc càng nhíu chặt khi nhìn thấy đám dơi biến dị tới càng ngày càng gần, khó xử nói:
- Chúng ta ở trên phi cơ còn tốt hơn chút, có chỗ ẩn núp, hơn nữa phi cơ có súng phun lửa, muốn thoát khỏi mấy thứ này cũng không khó.
- Nhưng tình cảnh của những người trên xe quân dụng ở phía dưới sẽ rất gian nan. Bọn họ không có đồ vật che đậy, vũ khí cũng không đủ, nếu bị dơi đàn để ý, chỉ sợ……!
Nghiêm Khắc còn chưa dứt lời, đám người ở đây đều hiểu ý của hắn.
Người trên xe quân dụng không chỉ phải đối mặt với khó khăn làm sao để ngăn cản đàn dơi, mà khi phi cơ đụng độ đàn dơi, không thể bảo đảm tính ổn định cũng là một vấn đề.
Nếu phi cơ xuất hiện xóc nảy, người trong xe quân dụng treo ở phía dưới, có thể đảm bảo bản thân không bị ném ra ngoài đã là không tồi, làm gì còn tinh lực đi đối phó đám dơi biến dị đang công kích bọn họ.
- Đội trưởng Nghiêm, không bằng nhân lúc mấy thứ này còn chưa tới, chúng ta nhanh chóng hạ xuống, đặt mấy anh em bên dưới xuống mặt đất! Đứng trên mặt đất còn tốt hơn như hiện tại.
Một đội viên vừa thò qua, nghe thấy Nghiêm Khắc nói, vội vàng ra chủ ý.
- Cậu có biết chúng ta đang ở đâu không?
Phi công ngồi trên ghế điều khiển nghe được lời này liền không vui, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, tức giận trả lời:
- Hiện tại chúng ta đang ở trên cao nguyên, trước không nói vấn đề khác, trong hoàn cảnh tối lửa tắt đèn đầy khó khăn trắc trở, hai mắt chỉ có một màu đen, cậu bảo tôi đặt bọn họ xuống chỗ nào? Trực tiếp ném xuống sao? Nếu vậy thì bọn họ không cần chờ đám dơi biến dị xông tới nữa, trực tiếp ném xuống liền tiễn người đi!
Hắn cho rằng bọn họ không nghĩ cách sao? Những cách có thể, bọn họ đều đã nghĩ đến, thậm chí bọn họ đã nghĩ tới chuyện quay đầu bay về phía căn cứ An Bình, tránh thoát một đợt công kích này trước.
Nhưng tính quãng đường, từ đây bay đến căn cứ an bình, cũng không có cách nào tránh khỏi đàn dơi biến dị này.
Trên thực tế, lúc này bọn họ đang bay ngang, cố gắng tận dụng tốc độ của phi cơ để kéo ra khoảng cách với đám dơi biến dị.
Nhưng rõ ràng tốc độ bay của mấy thứ này nhanh hơn phi cơ rất nhiều, khoảng cách giữa phi cơ cùng dơi biến dị đang không ngừng bị kéo gần.
Hiện tại bọn họ còn chưa liên lạc đồng đội bên dưới để báo cho những người đó biết đàn dơi biến dị đang đến gần.
Cho dù hiện tại thông báo cho những người bên dưới, bọn họ cũng không thể phản kháng nổi, chỉ có thể tuyệt vọng chờ bị dơi biến dị cắn nuốt.
Nghiêm Khắc nhẹ nhàng vỗ vỗ vai phi công, hắn biết, hiện tại phi công cũng rất nôn nóng khẩn trương, mọi người đều muốn tìm một con đường sống giúp các đồng đội phía dưới.
Nếu không, trơ mắt nhìn bọn họ cứ như vậy mà hy sinh, ai có thể chịu đựng được!
- Như vậy đi, tôi sẽ lấy hai ống phun lửa xuống, trượt dọc theo dây thừng rồi đáp xuống đỉnh xe quân dụng, hy vọng mọi người có thể chống đỡ, đánh đuổi chúng nó.
Nghiêm Khắc nói xong liền đi về phía sau để lấy ống phun lửa nhưng lại bị đồng đội bên cạnh giữ chặt rồi đẩy đi, hắn hô lên:
- Đội trưởng, để tôi đi! Phi cơ cần anh chỉ huy a!
- Tôi đi! Tôi am hiểu nhất là leo dây thừng!
Một thành viên trong đội ngồi phía trước bọn họ, vừa rồi hắn còn không biết chuyện gì đang xảy ra, lúc này mới phản ứng lại, vội vàng đứng lên đi về phía chỗ vũ khí.
Nghiêm Khắc không kiên nhẫn túm hai tên kia về, hắn không nói chuyện, mà tiếp tục đi ra phía sau.
Tất cả mọi người đều biết, người đi xuống sẽ nguy hiểm như thế nào, không nói đến việc chút nữa phải đối chiến trực diện với công kích của đám dơi biến dị, chỉ nói đến việc mang theo ống phun lửa hạng nặng đi xuống đó, không cẩn thận một chút sẽ thịt nát xương tan.
Lúc này mà đi xuống, về cơ bản chính là đi chịu chết!
Hai đội viên kia còn muốn kéo Nghiêm Khắc đi, thì hắn đã quay đầu lại dùng ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào bọn họ, trầm giọng quát:
- Đứng lại! Bảo vệ tốt vị trí của các cậu, đây là mệnh lệnh!
Sở Duyệt nhìn hai người lính kia đã gấp đến độ hốc mắt đỏ lên, lại cố nén xuống không dám động, mà thở dài một hơi thật sâu.
Ai! Lúc nên đi thì vẫn phải đi mới được a!
Ngồi phi cơ của người ta, vào lúc người ta gặp khó khăn, sao có thể núp ở phía sau đây?
Sở Duyệt trở về nói hai câu với Mục Ly cùng Mục Ca, sau đó cô quay người bước vài bước về phía trước, ôm hai ống phóng lửa gài chặt lên người, sau đó liền chạy tới cửa cabin đẩy Nghiêm Khắc lùi ra sau, nói thanh:
- Anh trở về, tôi đi!
Đẩy cửa khoang ra, sau đó liền nhanh chóng nhảy xuống.
Nghiêm Khắc ở cửa cabin còn chưa kịp phản ứng lại, bóng dáng Sở Duyệt đã biến mất ngay trước mặt hắn, chờ hắn cúi đầu nhìn xuống, chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen nhanh chóng trượt xuống theo dây thừng.
Mục Ly nhìn thấy Sở Duyệt nhảy xuống, cũng lập tức đứng dậy, lao tới cửa cabin nhìn xuống, khi cô nheo mắt nhìn rõ, Sở Duyệt đã vững vàng đứng trên nóc xe quân dụng.
Nghiêm Khắc nhìn bóng dáng mơ hồ của Sở Duyệt trên nóc xe, tức giận đến mức hét lên:
- Hồ nháo! Cô ngay cả vũ khí cũng không có! Một người cô có thể đối phó mấy con? Nhanh chóng trở về cho tôi.
Nhưng bây giờ không phải lúc muốn trở về là có thể trở về, bởi vì phi công ngồi ở ghế điều khiển đột nhiên hô lớn:
- Mọi người, lập tức chuẩn bị chiến đấu, những thứ này đang tăng tốc!
Mọi người trong phi cơ lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu, tay cầm vũ khí trở về vị trí phòng thủ của mỗi người, nhất thời không có ai rảnh để quan tâm tình hình ở xe quân dụng phía dưới.
Binh lính phụ trách quan sát tình hình bên ngoài ở trên xe quân dụng, đã hoảng sợ khi Sở Duyệt đáp xuống xe.
Đang yên lành, sao lại nhảy từ trên phi cơ xuống?
Sở Duyệt không đợi hắn hỏi chuyện, mà trực tiếp chỉ vào một đám mây đen rõ ràng có chút khác biệt trên bầu trời đêm phía trước, nói:
- Phía trước là một đám dơi biến dị, bọn chúng sắp tấn công tới đây, chờ chút nữa tôi sẽ phụ trách tấn công diện rộng, các người phụ trách xử lý những con dơi bị lọt qua, hiểu chưa?
Binh lính sửng sốt, vội vàng quay đầu nhìn về phía chân trời, một mảnh mây đen càng ngày càng gần kia, đôi mắt mở kinh ngạc mở lớn.
Rất nhanh hắn đã phục hồi tinh thần lại, hét về phía đồng đội bên dưới:
- Mọi người chú ý! Có dơi biến dị xông tới, mọi người vào vị trí của mình, chuẩn bị chiến đấu!
Những người quân nhân bên dưới di chuyển xung quanh, khiến toàn bộ thân xe đong đưa.
Sở Duyệt bám vào một sợi dây treo, đứng thẳng trên nóc xe, nhìn đôi mắt xanh mơn mởn dần dần xuất hiện trước mặt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh.
Đến đây đi! Các tiểu bảo bối, đừng khách khí, hôm nay các ngươi thích sashimi hay là nướng BBQ, lão tử đều có thể thỏa mãn các ngươi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận