Bệnh viện là nơi duy nhất trong căn cứ được cung cấp điện 24/24, nhưng nơi nào có thể không cần điện, vẫn cố gắng không dùng đến.
Ban đêm, ngoài hành lang chỉ mở vài bóng đèn trần, ánh sáng mờ nhạt.
Mọi người vây xung quanh giường bệnh chỉ nhìn thấy Sở Duyệt đang nắm tay Lưu Cảnh Thần, trong lòng bàn tay cô chợt lóe lên một luồng sáng nhàn nhạt, tất cả đều ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu cô đang làm gì.
Khi năng lượng của dị năng chữa khỏi tiến vào thân thể Lưu Cảnh Thần, các cơ quan nội tạng gần như bị vỡ vụn của Lưu Cảnh Thần dần dần được chữa trị.
Nhưng vẻ mặt của hắn không hề trở nên nhẹ nhàng, vẫn gắt gao cau mày.
Sở Duyệt nhắm mắt lại, dùng tinh thần lực để cảm thụ nhận mức độ chữa trị trong cơ thể hắn, lại phát hiện trong phần bụng của hắn có rất nhiều máu ứ đọng chảy ra từ các cơ quan nội tạng.
- Đi gọi bác sĩ tới, rút hết toàn bộ máu ứ đọng trong bụng hắn ra, đồng thời bổ sung dịch truyền!
Sở Duyệt ngẩng đầu gọi một binh lính đứng gần nhất.
Binh lính bên cạnh có chút sửng sốt, các bác sĩ đã nói Lưu Cảnh Thần hết hy vọng rồi, lúc này lại đi gọi bác sĩ tới thì có ích gì?
Hôm nay binh lính này cũng ở chung đội với Lưu Cảnh Thần, tuy hắn nhìn thấy Sở Duyệt giết tang thi rất lợi hại, nhưng hiện tại là cứu người, cũng không phải muốn làm gì thì làm.
Nhưng hắn còn chưa kịp hỏi, Khương Duệ đứng ở đuôi giường đã xoay người chạy về phía phòng trực ban của bác sĩ, vừa chạy vừa hét lớn:
- Bác sĩ, bác sĩ, rút máu! Truyền dịch! Hắn được cứu rồi……
Khương Duệ từng tận mắt nhìn thấy Sở Duyệt đốt lửa giữa không trung, Sở Duyệt dùng lôi điện cứu người từ trong miệng con dơi biến dị.
Hắn đương nhiên tin tưởng cô a!
Đối với mỗi người trong tiểu đội bọn họ, Sở Duyệt là một tồn tại giống như thần thánh a!
Một bác sĩ đeo mắt kính bị Khương Duệ túm tới, nghe thấy hắn nói là rút máu ứ đọng trong bụng cho Lưu Cảnh Thần, liền tức giận nói:
- Hồ nháo cái gì! Nội tạng của hắn đã bị đánh tả tơi, dù là trước mạt thế, loại vết thương này cơ hồ không có hy vọng sống sót, huống chi là hiện tại!
Hắn chính là bác sĩ Triệu đã kiểm tra cho Lưu Cảnh Thần trước đó, thương thế của binh lính này như thế nào, sao hắn lại không biết.
Nhìn vẻ mặt một đám lính, từ hy vọng biến thành thất vọng, trong lòng hắn cũng có chút đau xót.
Những người quân nhân này đều chiến đấu vì căn cứ, vào sinh ra tử vì những con người còn sống sót, hắn hy vọng có thể cứu được người này so với bất cứ ai.
Bác sĩ Triệu thở dài một hơi, hạ giọng khuyên nhủ:
- Tôi biết mọi người không thể chấp nhận sự hy sinh của đồng đội, nhưng không còn cách nào khác…
- Bác sĩ! Tôi chắc chắn có thể cứu được hắn, xin hãy giúp tôi hút máu ứ đọng trong người hắn ra, cho dù không có hy vọng, cũng phải cố gắng lần nữa.
Sở Duyệt đánh gãy lời của bác sĩ Triệu, nhìn thẳng vào đôi mắt của đối phương đầy kiên định.
Bác sĩ Triệu há miệng thở dốc, cũng không cự tuyệt nữa:
- Tôi trở về lấy đồ.
Rất nhanh bác sĩ Triệu đã mang đồ trở lại, hút toàn bộ máu ứ đọng trong bụng Lưu Cảnh Thần ra ngoài.
Cũng may hai ngày này bệnh nhân và người bị thương trong bệnh viện ít hơn bình thường rất nhiều, nếu không hắn thật sự không có thời gian.
Hô hấp của Lưu Cảnh Thần càng ngày càng vững vàng, lông mày nhíu chặt cũng từ từ giãn ra.
Bác sĩ Triệu lại cẩn thận kiểm tra giúp hắn một hồi, không thể tin hỏi:
- Sao có thể, cô đã dùng biện pháp gì? Nội thương nghiêm trọng như vậy, hút máu ứ đọng là có thể tốt lên sao?
Sở Duyệt không trả lời vấn đề này của hắn, mà tiếp tục nói yêu cầu:
- Hiện tại thân thể hắn quá yếu, phải truyền dịch cho hắn để bổ sung năng lượng.
Trong mắt bác sĩ Triệu lóe nghi hoặc, nhưng thấy tình hình của Lưu Cảnh Thần quả thật đã tốt hơn, gật gật đầu vẫn đi lấy thuốc tới, định đưa cho hắn.
Hiện tại trong căn cứ, thuốc đang bị thiếu hụt trầm trọng, sau khi xác định Lưu Cảnh Thần đã vô vọng, bệnh viện đã ngừng cấp thuốc cho hắn.
Thuốc chỉ có bấy nhiêu, nếu dùng cho những người chỉ có thể chờ chết thì thuốc dành cho những người còn hy vọng khỏi bệnh sẽ ít đi.
Làm như vậy có lẽ rất tàn nhẫn, nhưng trong lòng những nhân viên y tế như bọn hắn không dày vò sao?
Nhưng trong thời điểm vật tư cực kỳ khan hiếm, bọn họ cũng không thể làm gì được.
Bác sĩ Triệu nhanh chóng trở lại, vừa ghim kim vừa hỏi Sở Duyệt:
- Cô gái, tôi có thể hỏi một chút, cô đã dùng cách gì để cứu hắn hay không? Tôi vừa kiểm tra một chút, các cơ quan nội tạng của hắn, cơ bản đều đã khôi phục bình thường! Cô …… cô có thuốc gì đặc biệt sao?
Khi bác sĩ Triệu hỏi xong câu cuối cùng, vừa lúc kim đã ghim xong, hắn quay đầu nhìn Sở Duyệt, đôi mắt phía sau cặp kính lóe lên ánh sáng mong đợi.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn chắc chắn sẽ không bao giờ tin trên thế giới này lại có thứ lợi hại như vậy.
Cho dù là ở trước mạt thế, vết thương như vậy sau khi phẫu thuật thành công cũng phải ở phòng ICU một thời gian rất dài, quan sát tình huống khôi phục sau phẫu thuật.
Nhưng hiện tại chỉ mới hơn một giờ, các bộ phận bị tổn thương trong thân thể đã được chữa trị hoàn hảo, giống như chưa từng bị thương.
Này quả thực là kỳ tích!
Nếu thật sự có loại thuốc này, không biết mỗi ngày bệnh viện sẽ cứu sống được bao nhiêu người!
Sở Duyệt nhìn bác sĩ Triệu, cô biết ẩn ý phía sau câu hỏi của hắn, nhưng hiện tại cô chưa nghĩ đến việc trả lời hắn.
Trong lòng cô ẩn ẩn hiện lên một ý tưởng có chút điên cuồng, nhưng vẫn do dự không biết có nên thực hiện hay không.
- Bác sĩ, ông nói thật sao, Đại Lưu không có việc gì?
Những binh lính vây quanh mép giường nghe thấy bác sĩ Triệu nói Lưu Cảnh Thần đã không sao, liền không khỏi nghi ngờ mà hỏi.
Bác sĩ Triệu gật gật đầu, quay đầu nói với các binh lính đang đứng vây quanh mép giường:
- Hắn đã không sao, mọi người có thể yên tâm!
Mọi người nghe xong câu trả lời khẳng định của bác sĩ Triệu, mọi người đều vui vẻ, lần lượt cảm ơn Sở Duyệt và bác sĩ Triệu.
Đương nhiên chủ yếu vẫn là cảm tạ Sở Duyệt, tuy không biết cô cứu người bằng cách nào, nhưng chỉ cần biết chính cô là người đã cướp Lưu Cảnh Thần từ tay Diêm Vương về là được!
Thấy Lưu Cảnh Thần đã không sao, Sở Duyệt liền tạm biệt mọi người rồi đứng dậy đi về.
Bác sĩ Triệu muốn ngăn cản Sở Duyệt, nhưng sao hắn có thể cản được cô, chỉ lắc mình mấy cái, Sở Duyệt đã đi lướt qua người bác sĩ Triệu ra khỏi bệnh viện.
Sở Duyệt tùy ý đi dạo trong căn, thuận tiện sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu.
Khí thế ngất trời ở căn cứ vào ban ngày, hiện tại đã là một mảnh yên tĩnh, trong lúc ăn không đủ no này, vì tiết kiệm thể lực, mọi người đều nghỉ ngơi từ sớm.
Trong dãy ký túc xá mới xây, mơ hồ truyền đến tiếng khóc đứt quãng của một đứa trẻ.