Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về

Chương 122 - Lợn rừng




Núi ở đây vừa cao vừa dốc, đường lên núi đều là quanh co, nhìn từ xa giống như một con rồng khổng lồ đang lượn quanh sườn núi.
Đường quốc lộ uốn khúc hình chữ S và xếp chồng, bọn họ vòng lên qua khúc quanh phía trên lên một tầng, sau đó lại đến khúc cua vòng xuống, mà đoạn vòng xuống sẽ phải đi qua chỗ con lợn rừng to lớn đang đứng đó.
Sở Duyệt lại tìm kiếm chung quanh một lần nữa, quả nhiên, cô thấy dấu vết của thứ gì đó lăn từ trên sườn núi xuống.
Hóa ra không phải con lợn rừng này đuổi kịp bọn họ, mà lợn rừng đâm xe bọn họ xong sẽ lăn từ phía trên xuống, bọn họ lái xe đưa chính mình vào miệng của người ta ở phía dưới.
Nhìn tình huống này, có lẽ chút nữa con lợn rừng này sẽ tiếp tục tấn công, làm những người ngồi trong xe cảm thấy như thể thứ này đã chạy theo bọn họ.
Kỳ thật nó dùng ít sức đâm bọn họ, xong đó lăn tròn xuống, rồi ở phía dưới chờ bọn họ.
Sườn núi cao như vậy, nó lăn xuống cũng không chết, da lợn rừng rất dày.
Nhìn phía dưới còn có mấy tầng đường, Sở Duyệt cảm thấy vẫn nên thu thập con lợn rừng này, bằng không mỗi tầng tiếp theo đều bị nó đâm một chút, xe cũng báo hỏng mất.
Giải thích chuyện này với ba người còn lại một chút, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Tề Minh thả lỏng tay lái, đổi tay lau mồ hôi ở lòng bàn tay vào quần áo, sau đó ôm ngực thở hắt ra:
- Hóa ra là đầu lợn rừng a, làm anh sợ muốn chết! Còn tưởng gặp được quái vật biến thái gì đó, buổi tối hôm nay phải ăn thịt heo hầm miến! Anh muốn xoa dịu trái tim bị tổn thương của mình một chút.
Sở Duyệt cười nói:
- Được! Thịt heo hầm miến, giữa trưa sẽ nấu cho anh! May mắn hôm nay anh kiên quyết lái xe nhà, bằng không, nếu chúng ta lái xe việt dã, lúc này chắc chắn đã bị nó đâm cho lật xe rồi.
- Đương nhiên, tề ca của em, chút dự đoán này vẫn phải có.
Tề Minh thả lỏng lại bắt đầu khoe khoang.
Sở Duyệt cùng An Kiệt cũng không thèm để ý đến hắn, Kiều Đan Đan có chút hâm mộ nhìn ba người bọn họ, bọn họ tín nhiệm lẫn nhau,bao dung và hiểu cho nhau, giống như bạn bè, giống như người thân, lại càng giống như chiến hữu.
Xe nhà đi tới khúc cua liền ngừng lại, bốn người xuống xe đi tới chỗ lợn rừng.
Con lợn rừng vừa thấy có đồ ăn đưa tới, nó nhe răng nanh biến dị của mình và nhảy xuống khỏi sườn núi, vừa kêu "éc éc" vừa lao về phía mấy người Sở Duyệt.
Hình thể lớn như một chiếc xe, nó lao tới, tốc độ kia giống như bắn đại bác, trách không được nó có thể húc xe nhà, tạo ra chấn động như động đất.
Tề Minh phất tay, dựng lên một bức tường đất chắn trước mặt bọn họ, ngăn cản con lợn rừng đang lao tới.
Lợn rừng đâm vào bức tường đất nát thành từng mảnh, chính nó cũng bị va chạm làm cho choáng váng, nó đứng đó lắc lắc đầu, có chút không phân rõ đông nam tây bắc.
Mấy người Sở Duyệt nhanh chóng bắt lấy cơ hội này, bắt đầu quần công lợn rừng, một đầu heo lớn như vậy, phải đến ba bốn trăm cân đi, có thể ăn được rất lâu a.
Vì để có thể ăn thịt heo, Sở Duyệt không thể sử dụng dị năng hệ lôi, mà cùng An Kiệt sử dụng dao chặt xương, dùng sức chém về phía cổ của lợn rừng, phải làm nó chảy máu, nếu không thịt sẽ không ngon.
Gai đất của Tề Minh cũng không khách khí chui vào bụng lợn rừng, Kiều Đan Đan nghe Sở Duyệt nói không thể dùng lửa đốt, dứt khoát đứng ở một bên nhìn bọn họ chém.
Con lợn rừng này da lông bóng loáng, da thịt trên người giống như một cái áo giáp cứng rắn, dao bình thường cũng không cắt được da của nó.
Bất quá dao của Sở Duyệt và An Kiệt là dao đã trải qua tinh luyện, lại có thêm dị năng, không đến vài nhát đã chặt hạ con lợn rừng.
Đám người kéo con lợn rừng tới ven đường, Sở Duyệt để Kiều Đan Đan thả một đoàn lửa đốt nó, An Kiệt tiến lên dùng dao cắt nó thành nhiều tảng thịt, Sở Duyệt ở bên cạnh vừa hỗ trợ vừa thu thịt lợn rừng vào không gian, Tề Minh ném nội tạng ra bên ngoài, rồi dùng một ít đất để che vết máu trên đường.
Kiều Đan Đan thiêu lông lợn rừng xong liền rảnh rỗi, theo thói quen quan sát hoàn cảnh xung quanh, càng nhìn càng cau mày.
- Tiểu Duyệt, cô xem thử, nơi này hẳn không phải chỉ có một con lợn rừng đi.
Sở Duyệt nghe thấy Kiều Đan Đan nói, nhanh chóng đi đến chỗ cô ấy, nhìn xuống sườn núi.
Trên sườn núi có rất nhiều cây cỏ bị dập nát, chẳng qua dấu vết không mới như con lợn rừng vừa lăn xuống, phần lớn đều đã mọc thẳng lên, chỉ còn nhìn thấy những cây bị vật nặng làm dập nát, nếu không nhìn kỹ, thực sự không thể phát hiện ra.
Sở Duyệt quay đầu nhìn lại chỗ con lợn rừng vừa lăn xuống, thực vật ở đó cũng bắt đầu khôi phục với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, xung quanh còn có dấu vết của những cành cây bị dập nát.
Xem ra thực vật cũng đã bắt đầu biến dị, cho dù bị đồ vật vừa to vừa nặng như lợn rừng nghiền áp qua, cũng có thể nhanh chóng khôi phục lại bộ dáng ban đầu.
Nhưng sao lại có nhiều dấu vết như vậy? Sở Duyệt thả tinh thần lực ra dò xét một đường xuống phía chân núi.
Không nhìn kỹ thật đúng là không nhìn ra tới, sau khi Sở Nhạc nhìn lại, trong lòng cũng hơi nhấc lên, sườn đồi đầy vết lõm, kéo dài đến tận chân núi.
Không đúng!
Đây không phải tất cả dấu vết do lợn rừng làm ra.
Trên sườn núi cùng đường quốc lộ rơi rụng rất nhiều linh kiện xe, có nơi còn có vết máu.
Tinh thần lực nhanh chóng men theo sườn đồi đi xuống phía dưới, cảnh tượng dưới đáy khe núi làm Sở Duyệt hít một ngụm khí lạnh.
Dưới đáy khe núi quả thực là một cái Tu La tràng, nơi nơi đều là xác ô tô, xương người trơ trụi với vết máu còn sót lại, mấy con lợn rừng ủi tới ủi đi ở trong đó, như đang tìm kiếm đồ ăn thừa chưa ăn xong.
Những chiếc xe kia tự lật hay... giống như bị lợn rừng húc rơi lần lượt từng chiếc?
Không đợi Sở Duyệt suy nghĩ cẩn thận, có một chiếc xe “Bùm bùm” lăn xuống từ sườn núi phía trên đầu, một đường theo sườn núi lướt qua đường quốc lộ rồi tiếp tục lăn xuống.
Làm người ta trợn mắt há hốc mồm chính là, sau xe còn có một đầu lợn rừng lớn, vừa lăn theo vừa húc chiếc xe kia “bùm bùm” lăn xuống.
Nó lăn rất thuần thục, rất có kỹ xảo tránh khỏi đường dốc và đá, cộng với lớp da dày nên nó lăn từ trên cao xuống mà không hề bị thương.
Chiếc xe mắc kẹt trên lan can ven đường ở tầng dưới, bị đập thành một đống sắt vụn, người trong xe cũng văng ra ngoài, máu me bê bết, bất động không biết sống chết.
Sau đó, mấy người Sở Duyệt liền thấy được một màn làm người ta sởn tóc gáy .
Chỉ thấy con lợn rừng vừa lăn xuống đã “Hự hự” chạy tới, dùng đầu hất xe đang mắc kẹt ở lan can và người bị hất văng ra ngoài ra, xuống dưới, sau đó nó cũng lăn xuống sườn núi.
- Này…… Đây là…… Nó…… Nó đây là…… Cố ý?
Tề Minh chỉ vào xe phía dưới, bị khiếp sợ đến mức nói năng lộn xộn.
- Dưới chân núi có rất nhiều xe lăn xuống đó, còn có…… xương người bị gặm, súc sinh này cố ý chờ ở trên núi, nhìn thấy có xe đi ngang qua, liền dùng ưu thế thể trọng của chính mình, hất văng xe từ trên núi xuống dưới, sau đó ăn thịt người dưới đáy vách núi.
Sở Duyệt lạnh lùng nói, những con lợn rừng này da lông bóng loáng, mỡ phì thể tráng, hóa ra là ăn thịt người, bọn họ thiếu chút nữa đã trúng chiêu, thành thức ăn chăn nuôi chúng nó.
Mấy người đồng thời duỗi tay vỗ vỗ ngực, hôm nay nếu không phải lái xe nhà, trọng tải đủ lớn, hiện tại khó có thể nói bọn họ có giống như những chiếc xe phía dưới hay không.
- Em nói vì sao hai ngày nay chúng ta luôn gặp phải mấy thứ này? Trước đó thấy động vật không phải đều rất đáng yêu, rất bình thường sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận