Trùng Sinh Chi Ta Muốn Đỏ
Trùng Sinh Chi Ta Muốn Đỏ - Chương 93: (1) (length: 8247)
"Trời ạ... Cái này..."
"Đơn giản..."
"Quá tuyệt..."
Lý Hàn Hương và Phương Hoài vô thức lần lượt phát ra tiếng cảm thán kinh ngạc, giống như vô tình phụ họa đối phương.
Bọn họ đều vô thức dùng tay che nửa khuôn mặt dưới của mình, sau đó đổi tư thế một chút, đem tay đang che miệng nhích xuống phía dưới một chút, mới nói tiếp:
"Cái này so với lúc ta nằm mơ tưởng tượng còn tốt hơn."
Tần Vưu cũng rất hài lòng với kết quả cuối cùng mà công ty kỹ xảo đưa ra, sự thật chứng minh, chỉ cần tiền đúng chỗ, yêu cầu đúng chỗ, công ty kỹ xảo trong nước cũng đáng tin cậy.
Phương Hoài có chút mê luyến tiến về phía trước một bước.
Rõ ràng trước mặt chỉ là một mảnh ánh sáng không thể sờ thấy, nhưng hắn lại giống như muốn chạm vào thứ gì đó mà đưa tay ra.
"Đây quả thực..."
Tần Vưu: "Ngươi có muốn xem lại lần nữa không?"
Phương Hoài cẩn thận từng li từng tí quay đầu lại, nhìn qua quả thực sợ bị cự tuyệt: "Có thể chứ?"
Tần Vưu có chút buồn cười: "Đương nhiên là có thể, đây vốn là phim của chúng ta, là bản dựng của chúng ta."
Thế là cô đem bản dựng chiếu lại một lần.
Ba người lẳng lặng ngồi trên chiếc ghế không được thoải mái cho lắm, lại xem một lần bộ phim này, dù cho Lý Hàn Hương đã cố gắng tinh giản hết mức, nhưng vẫn vượt quá hai tiếng rưỡi.
Nhưng cho dù là ghế cứng cấn người cùng sự thật đã xem qua một lần, cũng không thể làm cho hai tiếng rưỡi này trong cảm giác của bọn họ trôi qua lâu hơn một chút. Đến lúc phần cuối, ống kính dài kia nương theo tiếng ca khúc «Quang Huy Tuế Nguyệt» xuất hiện lần nữa, ba người đều không khỏi phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.
Phương Hoài nhịn không được nhảy dựng lên, hắn là người có ít kinh nghiệm về điện ảnh nhất trong ba người, đây là lần đầu hắn trông thấy tác phẩm thuộc về mình, vốn là những hình ảnh chỉ thuộc về trong đầu của chính mình nay lại xuất hiện ở trên màn ảnh, mà cảm giác này... Quả thực quá tuyệt vời!
"Quá tuyệt! Quá tuyệt!"
"Tần Vưu, ngươi quả thực là một thiên tài! Kỳ thật ta lúc đầu thực sự đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc kịch bản này bị Trần Phong vùi dập cả đời!"
"Lý đạo, ngài cũng là thiên tài! Ta vì đã cãi nhau với ngài ở studio, ta xin lỗi, đây chính là... trong suy nghĩ của ta..."
Tần Vưu và Lý Hàn Hương nhịn không được đều cười, Lý Hàn Hương trêu ghẹo nói: "Ngươi cũng là thiên tài."
Phương Hoài bừng tỉnh đại ngộ: "Đúng! Ta cũng là một thiên tài! Chúng ta đều là thiên tài! Chỉ có thiên tài mới có thể làm ra bộ phim như thế này!"
Tần Vưu cười đứng dậy, vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Đúng vậy, chúng ta đều là thiên tài."
Trong phòng chiếu phim một mảnh hoan thanh tiếu ngữ, nhưng trong ba người, chỉ có Phương Hoài và Lý Hàn Hương là có thể không chút kiêng kỵ mà vui mừng, sung sướng. Đối với biên kịch và đạo diễn mà nói, một bộ phim viết xong, quay xong, chính là đại công cáo thành.
Nhưng là đối với Tần Vưu, mọi chuyện mới chỉ tiến hành được một nửa.
Có thể đem «Vũ Trụ Đoàn Tàu» làm ra là một chuyện vô cùng ghê gớm, nhưng còn lâu mới khó bằng việc làm cho nó được chiếu rạp.
Trong đoàn làm phim, đại bộ phận diễn viên là người mới, cũng không rõ tình cảnh trước mắt của Tần Vưu. Bọn họ chỉ cảm thấy mình thực sự đã may mắn được tham gia một dự án lớn. Phim khoa học viễn tưởng mà Tần Vưu đóng vai chính, nghe liền phi thường lợi hại, cầm kịch bản đọc xong cũng cảm thấy rất lợi hại. Hơn nữa, chỉ cần là Tần Vưu đóng chính thôi, bọn họ liền không nghĩ đến việc bộ phim này lại có khả năng không được chiếu rạp. Trong tưởng tượng của bọn hắn, bộ phim này hẳn là còn chưa bấm máy đã có người tranh nhau đặt gạch mới đúng, cho nên sau khi bọn họ đóng máy liền vô cùng cao hứng, ai về nhà nấy, hoặc là ai về trường nấy, lòng tràn đầy vui vẻ, tưởng tượng đến việc mình xuất hiện lần đầu trên màn ảnh rộng sẽ là như thế nào.
Nhân viên công tác hậu trường so với diễn viên thì ít quan tâm đến việc bộ phim mà mình tham dự có được chiếu rạp hay không. Đương nhiên, nếu có thể được chiếu thì tốt nhất, nhưng mà đa số mục tiêu chủ yếu vẫn là có thể nhận được tiền lương là được.
Lý Hàn Hương, Phương Hoài và Vương Hạc Hành xem như là những người tha thiết với việc bộ phim được chiếu rạp lại biết rõ tình cảnh của Tần Vưu nhất, bất quá bọn hắn đối với Tần Vưu đều có một loại niềm tin khó hiểu. Mặc dù biết công ty Thiên Bạch tuyệt đối không có khả năng để Tần Vưu dễ dàng đạt được kết quả mà mình mong muốn, nhưng có một loại cảm giác khó hiểu, khiến bọn hắn cảm thấy Tần Vưu tuyệt đối sẽ giải quyết được hết thảy, cho nên trong đầu bọn họ dường như chưa từng có cảm xúc lo lắng trượt qua.
Chỉ có Tần Vưu mới biết, kỳ thật cô cũng không có trăm phần trăm chắc chắn giải quyết được mọi chuyện. Trong lòng cô chỉ có một kế hoạch sơ bộ, nhưng kế hoạch này cụ thể có thành công hay không, còn phụ thuộc phần lớn vào vận may.
So sánh ra thì, quá trình quay phim thật sự là giai đoạn tương đối đơn giản - nhất là bây giờ, khi mà bộ phim đã quay xong, những tiếng gầm thét đầy bực dọc ở studio, những khoảng thời gian vất vả, đều đã trở thành những kỷ niệm thú vị.
Bất quá... Cũng chỉ là khó khăn mà thôi, còn xa mới đến mức "hoàn toàn không có cơ hội" như người khác nghĩ.
Tần Vưu ngồi ở trên chiếc ghế cứng cấn người kia, gửi đi một tin nhắn.
"Ngồi đi."
Tần Vưu tháo kính râm xuống, nhưng không có tháo mũ xuống, sau đó ngồi vào chỗ.
"Chào Vương đạo."
"Sao lại nghĩ đến việc về nước? Đừng có nói với ta là vì đồ ăn ở nước ngoài không quen, ta thấy cô cũng không phải loại người sẽ để ý đến việc ăn cái gì."
Vương đạo vừa nói như vậy, vừa đem thực đơn đưa cho Tần Vưu - hắn càng không thèm để ý đến việc ăn cái gì, nếu như không phải là đã hẹn Tần Vưu vào giờ cơm tối, trên tay hắn không nên có một thực đơn phức tạp như vậy, mà là một đống Hamburger nhìn qua không có khác biệt lớn.
"Là không có kịch bản tốt sao?"
Tần Vưu nhận lấy thực đơn, nhẹ gật đầu: "Vâng, kịch bản đến tay của ta cũng không có gì đặc sắc, không có tính đột phá, hoặc là kịch bản công nghiệp rất cứng nhắc, giống như được sản xuất từ dây chuyền, hoặc là kịch bản cố tình làm để tranh giải Oscar, cũng giống như được sản xuất từ dây chuyền."
Vương đạo nhịn không được bật cười, chính hắn nói chuyện chua ngoa, liền thích những người nói chuyện chua ngoa giống như vậy, nhưng mà những diễn viên khác ở trước mặt hắn đều không dám thoải mái, cho nên hắn đặc biệt thưởng thức Tần Vưu, chứ nếu đổi thành người khác thì hắn mới lười ăn bữa cơm này.
"Kịch bản không được thì thôi, diễn cũng chỉ lãng phí thời gian, mặc dù cô còn trẻ, nhưng thời gian vẫn là thời gian, lãng phí một phút đồng hồ cũng là thiệt thòi."
Vương đạo hơi dừng lại một chút: "Cho nên cô hẹn ta ra ngoài ăn cơm là muốn nhờ ta làm chuyện gì? Đừng có nói với ta là điện ảnh không diễn được, truyền hình cũng không diễn được, cho nên muốn đến diễn kịch mạng của ta. Cô mà biết điều chịu thua như vậy, cô cũng đừng nghĩ đến việc diễn trong phim của ta. Tính cách của vai chính trong kịch bản sau của ta so với Lăng Ngự còn hơn chứ không kém, cô mà không tung một đòn phản công, áp chế nhuệ khí của Cố Sơn, thì cũng đừng nghĩ tới việc diễn vai này của ta."
Tần Vưu nhịn không được cười thành tiếng: "Được rồi, coi như vì có thể lấy được vai diễn trong kịch bản sau của Vương đạo, ta cũng phải cố gắng đem bộ phim điện ảnh của ta ra rạp chiếu phim."
"Tốt, nói chuyện chính đi."
Tần Vưu: "Ta muốn đem bộ phim trên tay của ta bán cho H N."
H N là đài truyền thông lớn nhất trong nước, cũng là đài truyền bá đầu tiên của «Bất Miên Thành», Vương đạo trước khi về hưu, quỹ ngân sách do hắn quản lý từng là cổ đông lớn của H N, chiếm khoảng 10% cổ phần, mặc dù theo thời gian, cùng với sự rút lui và pha loãng sau này, 10% này đã giảm đi rất nhiều, nhưng mà Vương đạo ở H N vẫn rất có tiếng nói, bằng không lúc trước «Bất Miên Thành» cũng sẽ không có được đãi ngộ tuyên truyền khoa trương như vậy, nhưng mà sau khi «Bất Miên Thành» chiếu xong hai tập, H N liền không còn cảm thấy đây là nịnh nọt cổ đông lớn trước kia nữa, mà là cảm thấy mình thật sự nhặt được bảo vật...
"Đơn giản..."
"Quá tuyệt..."
Lý Hàn Hương và Phương Hoài vô thức lần lượt phát ra tiếng cảm thán kinh ngạc, giống như vô tình phụ họa đối phương.
Bọn họ đều vô thức dùng tay che nửa khuôn mặt dưới của mình, sau đó đổi tư thế một chút, đem tay đang che miệng nhích xuống phía dưới một chút, mới nói tiếp:
"Cái này so với lúc ta nằm mơ tưởng tượng còn tốt hơn."
Tần Vưu cũng rất hài lòng với kết quả cuối cùng mà công ty kỹ xảo đưa ra, sự thật chứng minh, chỉ cần tiền đúng chỗ, yêu cầu đúng chỗ, công ty kỹ xảo trong nước cũng đáng tin cậy.
Phương Hoài có chút mê luyến tiến về phía trước một bước.
Rõ ràng trước mặt chỉ là một mảnh ánh sáng không thể sờ thấy, nhưng hắn lại giống như muốn chạm vào thứ gì đó mà đưa tay ra.
"Đây quả thực..."
Tần Vưu: "Ngươi có muốn xem lại lần nữa không?"
Phương Hoài cẩn thận từng li từng tí quay đầu lại, nhìn qua quả thực sợ bị cự tuyệt: "Có thể chứ?"
Tần Vưu có chút buồn cười: "Đương nhiên là có thể, đây vốn là phim của chúng ta, là bản dựng của chúng ta."
Thế là cô đem bản dựng chiếu lại một lần.
Ba người lẳng lặng ngồi trên chiếc ghế không được thoải mái cho lắm, lại xem một lần bộ phim này, dù cho Lý Hàn Hương đã cố gắng tinh giản hết mức, nhưng vẫn vượt quá hai tiếng rưỡi.
Nhưng cho dù là ghế cứng cấn người cùng sự thật đã xem qua một lần, cũng không thể làm cho hai tiếng rưỡi này trong cảm giác của bọn họ trôi qua lâu hơn một chút. Đến lúc phần cuối, ống kính dài kia nương theo tiếng ca khúc «Quang Huy Tuế Nguyệt» xuất hiện lần nữa, ba người đều không khỏi phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.
Phương Hoài nhịn không được nhảy dựng lên, hắn là người có ít kinh nghiệm về điện ảnh nhất trong ba người, đây là lần đầu hắn trông thấy tác phẩm thuộc về mình, vốn là những hình ảnh chỉ thuộc về trong đầu của chính mình nay lại xuất hiện ở trên màn ảnh, mà cảm giác này... Quả thực quá tuyệt vời!
"Quá tuyệt! Quá tuyệt!"
"Tần Vưu, ngươi quả thực là một thiên tài! Kỳ thật ta lúc đầu thực sự đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc kịch bản này bị Trần Phong vùi dập cả đời!"
"Lý đạo, ngài cũng là thiên tài! Ta vì đã cãi nhau với ngài ở studio, ta xin lỗi, đây chính là... trong suy nghĩ của ta..."
Tần Vưu và Lý Hàn Hương nhịn không được đều cười, Lý Hàn Hương trêu ghẹo nói: "Ngươi cũng là thiên tài."
Phương Hoài bừng tỉnh đại ngộ: "Đúng! Ta cũng là một thiên tài! Chúng ta đều là thiên tài! Chỉ có thiên tài mới có thể làm ra bộ phim như thế này!"
Tần Vưu cười đứng dậy, vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Đúng vậy, chúng ta đều là thiên tài."
Trong phòng chiếu phim một mảnh hoan thanh tiếu ngữ, nhưng trong ba người, chỉ có Phương Hoài và Lý Hàn Hương là có thể không chút kiêng kỵ mà vui mừng, sung sướng. Đối với biên kịch và đạo diễn mà nói, một bộ phim viết xong, quay xong, chính là đại công cáo thành.
Nhưng là đối với Tần Vưu, mọi chuyện mới chỉ tiến hành được một nửa.
Có thể đem «Vũ Trụ Đoàn Tàu» làm ra là một chuyện vô cùng ghê gớm, nhưng còn lâu mới khó bằng việc làm cho nó được chiếu rạp.
Trong đoàn làm phim, đại bộ phận diễn viên là người mới, cũng không rõ tình cảnh trước mắt của Tần Vưu. Bọn họ chỉ cảm thấy mình thực sự đã may mắn được tham gia một dự án lớn. Phim khoa học viễn tưởng mà Tần Vưu đóng vai chính, nghe liền phi thường lợi hại, cầm kịch bản đọc xong cũng cảm thấy rất lợi hại. Hơn nữa, chỉ cần là Tần Vưu đóng chính thôi, bọn họ liền không nghĩ đến việc bộ phim này lại có khả năng không được chiếu rạp. Trong tưởng tượng của bọn hắn, bộ phim này hẳn là còn chưa bấm máy đã có người tranh nhau đặt gạch mới đúng, cho nên sau khi bọn họ đóng máy liền vô cùng cao hứng, ai về nhà nấy, hoặc là ai về trường nấy, lòng tràn đầy vui vẻ, tưởng tượng đến việc mình xuất hiện lần đầu trên màn ảnh rộng sẽ là như thế nào.
Nhân viên công tác hậu trường so với diễn viên thì ít quan tâm đến việc bộ phim mà mình tham dự có được chiếu rạp hay không. Đương nhiên, nếu có thể được chiếu thì tốt nhất, nhưng mà đa số mục tiêu chủ yếu vẫn là có thể nhận được tiền lương là được.
Lý Hàn Hương, Phương Hoài và Vương Hạc Hành xem như là những người tha thiết với việc bộ phim được chiếu rạp lại biết rõ tình cảnh của Tần Vưu nhất, bất quá bọn hắn đối với Tần Vưu đều có một loại niềm tin khó hiểu. Mặc dù biết công ty Thiên Bạch tuyệt đối không có khả năng để Tần Vưu dễ dàng đạt được kết quả mà mình mong muốn, nhưng có một loại cảm giác khó hiểu, khiến bọn hắn cảm thấy Tần Vưu tuyệt đối sẽ giải quyết được hết thảy, cho nên trong đầu bọn họ dường như chưa từng có cảm xúc lo lắng trượt qua.
Chỉ có Tần Vưu mới biết, kỳ thật cô cũng không có trăm phần trăm chắc chắn giải quyết được mọi chuyện. Trong lòng cô chỉ có một kế hoạch sơ bộ, nhưng kế hoạch này cụ thể có thành công hay không, còn phụ thuộc phần lớn vào vận may.
So sánh ra thì, quá trình quay phim thật sự là giai đoạn tương đối đơn giản - nhất là bây giờ, khi mà bộ phim đã quay xong, những tiếng gầm thét đầy bực dọc ở studio, những khoảng thời gian vất vả, đều đã trở thành những kỷ niệm thú vị.
Bất quá... Cũng chỉ là khó khăn mà thôi, còn xa mới đến mức "hoàn toàn không có cơ hội" như người khác nghĩ.
Tần Vưu ngồi ở trên chiếc ghế cứng cấn người kia, gửi đi một tin nhắn.
"Ngồi đi."
Tần Vưu tháo kính râm xuống, nhưng không có tháo mũ xuống, sau đó ngồi vào chỗ.
"Chào Vương đạo."
"Sao lại nghĩ đến việc về nước? Đừng có nói với ta là vì đồ ăn ở nước ngoài không quen, ta thấy cô cũng không phải loại người sẽ để ý đến việc ăn cái gì."
Vương đạo vừa nói như vậy, vừa đem thực đơn đưa cho Tần Vưu - hắn càng không thèm để ý đến việc ăn cái gì, nếu như không phải là đã hẹn Tần Vưu vào giờ cơm tối, trên tay hắn không nên có một thực đơn phức tạp như vậy, mà là một đống Hamburger nhìn qua không có khác biệt lớn.
"Là không có kịch bản tốt sao?"
Tần Vưu nhận lấy thực đơn, nhẹ gật đầu: "Vâng, kịch bản đến tay của ta cũng không có gì đặc sắc, không có tính đột phá, hoặc là kịch bản công nghiệp rất cứng nhắc, giống như được sản xuất từ dây chuyền, hoặc là kịch bản cố tình làm để tranh giải Oscar, cũng giống như được sản xuất từ dây chuyền."
Vương đạo nhịn không được bật cười, chính hắn nói chuyện chua ngoa, liền thích những người nói chuyện chua ngoa giống như vậy, nhưng mà những diễn viên khác ở trước mặt hắn đều không dám thoải mái, cho nên hắn đặc biệt thưởng thức Tần Vưu, chứ nếu đổi thành người khác thì hắn mới lười ăn bữa cơm này.
"Kịch bản không được thì thôi, diễn cũng chỉ lãng phí thời gian, mặc dù cô còn trẻ, nhưng thời gian vẫn là thời gian, lãng phí một phút đồng hồ cũng là thiệt thòi."
Vương đạo hơi dừng lại một chút: "Cho nên cô hẹn ta ra ngoài ăn cơm là muốn nhờ ta làm chuyện gì? Đừng có nói với ta là điện ảnh không diễn được, truyền hình cũng không diễn được, cho nên muốn đến diễn kịch mạng của ta. Cô mà biết điều chịu thua như vậy, cô cũng đừng nghĩ đến việc diễn trong phim của ta. Tính cách của vai chính trong kịch bản sau của ta so với Lăng Ngự còn hơn chứ không kém, cô mà không tung một đòn phản công, áp chế nhuệ khí của Cố Sơn, thì cũng đừng nghĩ tới việc diễn vai này của ta."
Tần Vưu nhịn không được cười thành tiếng: "Được rồi, coi như vì có thể lấy được vai diễn trong kịch bản sau của Vương đạo, ta cũng phải cố gắng đem bộ phim điện ảnh của ta ra rạp chiếu phim."
"Tốt, nói chuyện chính đi."
Tần Vưu: "Ta muốn đem bộ phim trên tay của ta bán cho H N."
H N là đài truyền thông lớn nhất trong nước, cũng là đài truyền bá đầu tiên của «Bất Miên Thành», Vương đạo trước khi về hưu, quỹ ngân sách do hắn quản lý từng là cổ đông lớn của H N, chiếm khoảng 10% cổ phần, mặc dù theo thời gian, cùng với sự rút lui và pha loãng sau này, 10% này đã giảm đi rất nhiều, nhưng mà Vương đạo ở H N vẫn rất có tiếng nói, bằng không lúc trước «Bất Miên Thành» cũng sẽ không có được đãi ngộ tuyên truyền khoa trương như vậy, nhưng mà sau khi «Bất Miên Thành» chiếu xong hai tập, H N liền không còn cảm thấy đây là nịnh nọt cổ đông lớn trước kia nữa, mà là cảm thấy mình thật sự nhặt được bảo vật...
Bạn cần đăng nhập để bình luận