Trọng Sinh Ở Xuyên Việt Nữ Trước Đoạt Lại Chồng Trước

Trọng Sinh Ở Xuyên Việt Nữ Trước Đoạt Lại Chồng Trước - Chương 82: Đêm nay ngủ nơi nào (length: 7732)

Mẹ con tranh cãi, đồ đệ của Quý đại phu là A Sơn hoang mang rối loạn đi vào Tạ gia.
Hắn vừa mở miệng đã khóc nức nở: "Tạ đại ca, mau đi cứu sư phụ của ta, nhà của chúng ta phòng ốc toàn bộ sập rồi."
Tạ Thư Hoài không kịp nghĩ nhiều, lập tức nhanh chân chạy tới nhà Quý đại phu.
A Sơn chạy chậm, cố gắng lắm mới theo kịp.
Đến nhà Quý đại phu, tình huống so với Tạ Thư Hoài tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn.
Hai gian phòng sập hoàn toàn, chỉ còn lại hiệu thuốc của hắn.
Vốn tổ phòng của Quý đại phu cũng chỉ có sân bên là có thể ở, giờ thì đến cả chỗ ở cũng không còn.
Một mảnh đổ nát hoang tàn.
Xà nhà gãy ngang dọc cắm trong đống tuyết.
Xuân bà tử cùng con dâu nàng, hai phụ nhân không có kinh nghiệm, chỉ có thể giương mắt nhìn.
Mẹ chồng nàng dâu hai người cẩn thận từng li từng tí dọn dẹp một phần tuyết đọng phía trên, cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Nhà Quý đại phu địa hình cao hơn một chút, tuyết càng lớn, cũng càng lạnh.
Nếu không kịp thời dọn dẹp, chỉ khoảng nửa khắc, tuyết lớn sẽ bao phủ toàn bộ, càng làm tăng thêm độ khó khăn trong việc cứu Quý đại phu.
Thấy A Sơn chạy một vòng thôn Hồng Diệp chỉ tìm được Tạ Thư Hoài.
Xuân bà tử nắm chặt ống tay áo Tạ Thư Hoài, khóc nói: "Hài tử tốt, ngươi mau cứu hắn đi."
Tạ Thư Hoài không để ý tới việc an ủi Xuân bà tử, hắn nhìn tình hình, chỉ hỏi một câu:
"Xuân thẩm, vị trí của Quý bá đại khái ở đâu?"
Hốc mắt Xuân bà tử đỏ ửng, chỉ: "Chính là chỗ sập nghiêm trọng nhất kia."
Nhìn tầng tầng lớp lớp tường đổ và xà ngang đè nặng phía trên.
Tạ Thư Hoài nói với A Sơn: "Trời lạnh như vậy, sư phụ của ngươi ở bên trong không chống đỡ được bao lâu."
"Chúng ta từ trên xuống dưới đào một lối đi, sau đó chui vào cứu người."
A Sơn tuổi còn nhỏ, mới mười ba, hoàn toàn hoảng sợ, liên tục gật đầu.
Vội vàng đi lấy cuốc.
"Xuân thẩm, người tiếp tục gọi Quý bá."
Xuân bà tử nức nở nói: "Gọi, ban đầu hắn còn đáp hai tiếng, sau đó liền không lên tiếng."
Tạ Thư Hoài nhận cuốc từ A Sơn, vừa nhanh chóng đào thông đạo, vừa nói: "Tiếp tục gọi, nhất định không thể để hắn ngủ thiếp đi."
Hai người động tác nhanh nhẹn lại cẩn thận, không đến nửa canh giờ cuối cùng đã đào thông.
A Sơn thân hình nhỏ gầy, hắn xung phong muốn vào cứu sư phụ.
Để đảm bảo an toàn, Tạ Thư Hoài còn bảo A Sơn mang theo thân cây thô, trước tiên cố định những bức tường và xà nhà dễ đổ sập lại.
A Sơn từ thông đạo bò vào, rất nhanh liền tìm được sư phụ, gọi hồi lâu không có phản ứng.
Cuối cùng, đút cho Quý đại phu chút nước nóng, hắn mới dần tỉnh táo lại.
Hai thầy trò theo đường hầm bọn họ đào, khó khăn bò ra.
Quý đại phu mặt xám mày tro, bắp chân trái đã bị đập đến máu thịt be bét.
Hắn nhìn về phía Xuân bà tử, đau thương cười một tiếng: "Xuân Nhi, chân này của ta phế rồi, sau này không thể giúp gì cho nàng."
Xuân bà tử khóc lớn, con dâu nàng cũng lén lau nước mắt.
A Sơn cũng nhỏ giọng nghẹn ngào.
Tạ Thư Hoài lại nói: "Bây giờ khẳng định còn quá sớm, ta đưa ngươi đến y quán trong trấn."
Hắn không nói lời nào cõng Quý đại phu rời đi.
Xuân bà tử cùng A Sơn cũng chấn chỉnh tinh thần.
Vội vàng đi theo.
Y quán trong trấn rất nhiều nơi đã đóng cửa, Tạ Thư Hoài không muốn từ bỏ, cõng Quý bá tìm từng gian một.
Cuối cùng vẫn là y quán ngày ấy đỡ đẻ cho Lâm Ngọc Hòa mở cửa.
Đại phu vừa thấy là hắn, không khỏi đau đầu, nhưng không dám từ chối.
Nào ngờ, lần này, Tạ Thư Hoài đã hiểu chuyện hơn nhiều, không kề dao vào cổ, cũng không dám uy hiếp đe dọa.
Lịch sự nói: "Đại phu, làm phiền ngài xem chân cho hắn, khẩn cầu ngài dốc toàn lực điều trị."
Đến chạng vạng, chân Quý đại phu mới được bôi thuốc, dùng nẹp cố định lại.
Mấy người đều đói bụng.
Quý đại phu lại không xu dính túi, toàn bộ gia sản của hắn còn nằm dưới đống đổ nát kia.
Cho nên đại phu bảo hắn trước tiên ở lại y quán 10 ngày, hắn liền từ chối ngay.
Xuân bà tử và A Sơn cũng có vẻ khó xử.
Tạ Thư Hoài lập tức lấy ra hà bao: "Quý bá, bạc này ngài cầm lấy dùng trước, an tâm ở lại đây."
Quý đại phu vẻ mặt cảm kích, hốc mắt đỏ ửng: "Đa tạ!"
Xuân bà tử cũng khuyên giải: "Ngươi cứ an tâm dưỡng thương, ta về nhà nấu canh, sáng mai sẽ mang tới."
A Sơn ở lại chăm sóc sư phụ hắn.
Xuân bà tử cùng Tạ Thư Hoài cùng trở về thôn Hồng Diệp.
Hai người đi đến cửa thôn thì phát hiện thôn trưởng đầu bù tóc rối, bận tối mày tối mặt.
Nhìn thấy Xuân bà tử cùng Tạ Thư Hoài cùng trở về, mới nhớ tới hôm nay A Sơn đến cầu cứu, giải thích: "Quý đại phu cứu ra chưa, hôm nay A Sơn đến gọi ta, không phải ta không đi."
"Mà thật sự không có người, trong thôn có ít nhất năm sáu gia đình nhà cửa bị sập."
"Có nhà bây giờ còn chưa cứu ra được."
"Ta thực sự không tìm được người."
Thôn trưởng nhìn Tạ Thư Hoài, vẫn là mặt dày khẩn cầu: "Tạ lang quân, ngày xưa ta đối với ngươi không đúng."
"Trong thôn đám trai tráng đều đi cứu người, ngươi cũng đi giúp bọn hắn một chút có được không?"
Xuân bà tử hận thôn trưởng, móc mỉa nói: "Giúp bọn hắn? Lúc Thư Hoài ở nhà cần các ngươi hỗ trợ thì bọn họ có đưa tay ra đâu."
"Đi thôi, đừng để ý đến hắn."
Tạ Thư Hoài dừng lại, nói với thôn trưởng: "Ta theo ngươi đi."
Xuân bà tử khó hiểu: "Thư Hoài, ngươi giúp hắn làm gì?"
"Ta không phải giúp hắn."
Đến tối, Tạ Thư Hoài mới kéo thân thể mệt mỏi về đến nhà.
Thôi thị vẫn luôn ngóng trông hắn trở về.
Thấy hắn bình yên vô sự, Thôi thị mới yên lòng.
Tạ Thư Hoài ở phòng bếp dùng qua cơm canh, mới về phòng mình.
Vừa đẩy cửa bước vào, Lâm Ngọc Hòa đang ngồi trên ghế mềm ăn cơm tối.
Nhìn vết máu trên mặt hắn, Lâm Ngọc Hòa vẻ mặt sốt ruột vội vàng đứng dậy, đi đến bên cạnh Tạ Thư Hoài, đưa tay sờ lên mặt hắn: "Thư Hoài, chàng bị thương?"
"Ta không sao, bị thương là Quý bá."
"Nàng cách ta xa một chút, trên người ta lạnh."
Tạ Thư Hoài nhìn Lâm Ngọc Hòa chỉ mặc một lớp áo mỏng, lùi về sau hai bước.
Sợ đem hơi lạnh trên người mình truyền cho Lâm Ngọc Hòa.
Lâm Ngọc Hòa thở phào một hơi, "Quý đại phu bị thương nặng không?"
"Có chút nặng, thương ở trên chân."
Dứt lời, Tạ Thư Hoài liền đi tới tủ áo, chuẩn bị thay chiếc áo bông cũ dính bẩn.
Cửa tủ áo vừa mở, một chiếc chân gà liền đưa tới trước mặt hắn.
"Thư Hoài, ta để dành cho chàng, mau ăn đi, vẫn còn nóng."
Tạ Thư Hoài hơi nghiêng người, nhưng không nhận: "Ta đã dùng qua, thân thể nàng phải bồi bổ thật tốt, nàng ăn đi."
"Thân thể ta đã bồi bổ tốt rồi, chàng không ăn, ta sẽ đứng trước mặt chàng."
Trong mắt Tạ Thư Hoài hiện lên vẻ cưng chiều, khóe miệng khẽ nhếch.
Mệt mỏi cả ngày hôm nay cũng tan biến không còn dấu vết.
Trong mắt dấy lên ánh sao, nhận lấy cắn một miếng.
Thấy hắn còn đưa lại cho mình, Lâm Ngọc Hòa kiên trì muốn hắn ăn hết.
Ánh mắt vẫn luôn dõi theo hắn, đáy mắt nhu tình quấn chặt lấy Tạ Thư Hoài.
Khiến Tạ Thư Hoài không tự giác chìm đắm.
Hắn theo bản năng ôm người vào lòng, giơ tay vuốt ve những sợi tóc lòa xòa trên mặt nàng, ôn nhu nói: "Buổi sáng để dành cho ta là trứng gà, buổi tối là chân gà, ngày mai hẳn là canh gà."
Lâm Ngọc Hòa bật cười.
Nghe được tiếng ho khan của Thôi thị ở ngoài phòng, Lâm Ngọc Hòa mới lưu luyến không rời rời khỏi lòng hắn.
Thấy Tạ Thư Hoài mở tủ áo, Lâm Ngọc Hòa biết hắn muốn thay quần áo, quay lưng đi.
Lại nghĩ đến chuyện đêm nay, do dự nói: "Thư Hoài, ta chiếm giường của chàng, đêm nay chàng ngủ ở đâu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận