Trọng Sinh Ở Xuyên Việt Nữ Trước Đoạt Lại Chồng Trước

Trọng Sinh Ở Xuyên Việt Nữ Trước Đoạt Lại Chồng Trước - Chương 76: Chủ ý của người nào (length: 7817)

Chỉ vài ngày sau, tin tức Lâm Ngọc Hòa sinh con đã lan truyền khắp vịnh Thanh Thủy.
Những người trong thôn trước đây có quan hệ tốt với Phương thị đều rục rịch đến thôn Hồng Diệp thăm nàng.
Dẫn đầu là hai người thím và tiểu cô của Lâm Ngọc Hòa.
Sau khi Khúc thị quản gia, hai người huynh đệ của Lâm Hữu Đường cũng trở nên xa lạ với nhà bọn họ không ít.
Chủ yếu là Khúc thị giỏi tính toán, người khác đừng hòng chiếm được chút lợi lộc nào từ nàng ta.
Không giống Phương thị, nàng không thích so đo những chuyện nhỏ nhặt vặt vãnh với người khác.
Hai người chị em dâu nhà họ Lâm thật thà, nhiều lần bị Khúc thị chơi xỏ.
Dần dà, hai chị em dâu cũng không muốn qua lại với Khúc thị.
Mấy người hẹn nhau ở cửa thôn.
Vợ trưởng thôn tuy rằng đến, nhưng vẫn không nhịn được mà do dự, "Ta thấy hay là thôi đi, nghe nói lần trước ở bãi sông có người mang cá cho Hòa Hòa."
"Trong rừng chính đều muốn cầm về, chúng ta đây không phải là trứng gà, thì là bột gạo."
"Đến lúc bị chị dâu ngươi nhìn thấy, chỉ sợ chúng ta đều sẽ bị mắng."
Tiểu cô của Lâm Ngọc Hòa vừa nghe, thở dài sườn sượt, "Đại ca của ta nha, sớm muộn gì cũng hối hận, hắn cứ như vậy đối xử với nhi nữ mà Đại tẩu để lại cho hắn."
"Ta cũng không ép, các ngươi tất cả mọi người trở về đi, không cẩn thận hắn lại đánh Hòa Hòa một bạt tai."
"Ta lo cho cháu gái ta, nghe nói còn hòa ly với nhà họ Tạ."
Tiểu cô của Lâm Ngọc Hòa gả ở vịnh Thanh Thủy, cũng hận thấu Khúc thị, do đó cũng bắt đầu hận Đại ca của nàng.
Nhị thẩm mẫu của Lâm Ngọc Hòa cũng phụ họa nói: "Tiểu muội ngươi cũng đừng giận, có người có thể trị mụ đàn bà ác độc kia, nghe nói Đại ca hiện giờ cùng biểu tỷ của nàng ta mỗi ngày ở cùng một chỗ."
"Ta xem nàng ta còn có thể vênh váo được bao lâu?"
"Ta có thể vênh váo bao lâu, không nhọc đến đệ muội quan tâm."
Mấy người chỉ lo tụ tập cười nhạo Khúc thị, không ngờ bị chính nàng ta bắt gặp tại trận.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, im lặng không lên tiếng xách giỏ rời đi.
Khúc thị lại ngăn cản các nàng, "Xem bộ dáng là nhìn chúng ta Hòa Hòa, thế nào đều là thím, cô cô, những thứ trên tay này đều luyến tiếc sao?"
"Tuy rằng Phương tỷ tỷ không ở đây, ta là mẹ kế, dù sao vẫn là muốn lo liệu một phen đi xem nàng."
Tiểu cô của Lâm Ngọc Hòa chuyển tròng mắt, bất mãn nói: "Chúng ta tự mình sẽ đi thăm Hòa Hòa, ngươi thật muốn lo liệu, thì lo liệu phần của chính mình đi."
Khúc thị lạnh lùng hừ một tiếng, "Tiểu muội ngươi đây là không tin ta, đừng quên con dâu ngươi ở cữ, ta đều làm theo lễ."
"Còn có nhà nhị đệ muội cùng tam đệ muội, bao gồm mấy người các ngươi, nhà ai ta bỏ sót."
"Mọi người xách giỏ, hóa ra chỉ là làm bộ làm tịch."
"Căn bản không thật lòng cho Hòa Hòa nhà chúng ta tùy lễ."
Trứng gà nhà nông trân quý, những thứ này đều là do các phụ nhân bình thường dành dụm.
Nếu không phải cảm niệm Phương thị trước kia đối tốt với các nàng, ai nguyện ý bỏ, đem trứng gà có thể đổi bạc tặng người.
Tiểu cô của Lâm Ngọc Hòa tức giận đến mặt trắng bệch, đem giỏ trên tay giận dữ đẩy vào tay Khúc thị, cắn răng nói: "Cầm đi, lễ nhà ngươi ta trả. Ngươi tốt nhất đưa đến tay Hòa Hòa, bằng không ăn cũng không dễ chịu."
Sau đó, mấy người cũng đen mặt, bỏ trứng gà vào giỏ trên tay Khúc thị.
Khúc thị nhìn các nàng tâm không cam tình không nguyện rời đi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Rốt cuộc tìm được cơ hội đem trứng gà thu về."
Về đến nhà liền đem, một giỏ trứng gà đầy ắp bỏ vào trong đống rơm, căn bản không có ý định cho Lâm Ngọc Hòa.
Lúc này, Tường Ca Nhi chạy vào, hỏi: "Nương, khi nào chúng ta đi nhà đại ca, nhà hắn nói không chừng lại muốn hấp bánh bao, bánh màn thầu."
Con trai mình vô tình nói một câu, cũng làm cho Khúc thị nảy sinh tâm tư khác.
Dạo gần đây, hai huynh muội đối với nàng ta ngày càng xa cách.
Hiện giờ Lâm Hữu Đường cùng biểu tỷ của mình lại có một chân.
Không ai có thể thay nàng ta nói chuyện.
Sao không lấy số trứng gà này, đi nhà Lâm Ngọc Bình làm bộ làm tịch.
Đến lúc đó lại để Lâm Ngọc Bình đi khuyên nhủ Lâm Hữu Đường.
Lâm Hữu Đường bình thường thoạt nhìn, đối với đứa con trai lớn này hung dữ, nội tâm kỳ thật vẫn là có chút kiêng kị Lâm Ngọc Bình.
Có lẽ còn muốn, ngày sau già đi cũng có thêm một chỗ dựa.
Khúc thị sớm nhìn thấu tâm tư của Lâm Hữu Đường.
Nói là làm, nàng ta để lại một nửa số trứng gà trong giỏ, nói với Tường Ca Nhi: "Đi, đi nhà đại ca ngươi."
Nhà họ Tạ.
Sau khi ăn sáng xong, Lâm Ngọc Hòa liền thay tã cho tiểu đoàn tử.
Trùng hợp lúc này, nàng tỉnh lại.
Mở to đôi mắt trong veo đen láy, nhìn chằm chằm Lâm Ngọc Hòa.
Nhìn đến mức trái tim Lâm Ngọc Hòa đều tan chảy.
Tiếng khóc của tiểu đoàn tử rất nhỏ, bình thường cũng rất ít khi khóc.
Nhắc tới cũng lạ, mỗi ngày đều là bà vú cho nàng ăn.
Được khi khóc lên thì chỉ cần nghe được thanh âm của Lâm Ngọc Hòa, cuối cùng sẽ yên tĩnh lại.
Mỗi lần ăn no xong, Lâm Ngọc Hòa đều sẽ ôm nàng nói chuyện một chút.
Liền khi Lâm Ngọc Hòa đùa với tiểu đoàn tử thì thanh âm của ca tẩu mình từ phía sau nhà truyền đến.
Đến không chỉ có Ngọc Bình một nhà, còn có Khúc di nương hai mẹ con.
Lâm Ngọc Bình cùng Ngô thị, vốn dĩ không muốn mang Khúc di nương tới đây.
Là chính nàng ta cứ khăng khăng đòi đi theo, trên tay xách nửa giỏ trứng gà.
Các nàng vừa đến cửa viện.
Tạ Thư Hoài liền ngăn cản hai mẹ con Khúc thị.
Mấy người đều không nghĩ tới, Tạ Thư Hoài lại không nể mặt như vậy.
Khúc thị nói một tràng dài, nói mình lo lắng cho Lâm Ngọc Hòa như thế nào.
Lại nói Lâm Hữu Đường nhớ thương ngoại tôn nữ của hắn thế nào.
Tạ Thư Hoài một câu đều không lọt tai, chỉ lạnh lùng nói một câu, "Trong nhà không tiện giữ lại hai người các ngươi, mang theo đồ của ngươi mau rời đi."
Khúc thị trong lòng lại nghĩ mắng chửi người, nàng ta cũng không dám mắng Tạ Thư Hoài.
Tường Ca Nhi cũng sợ Tạ Thư Hoài, nép bên cạnh Khúc thị nhỏ giọng nói: "Nương, chúng ta đi thôi."
Ngày ấy, hình ảnh Lâm Hữu Đường bị hắn một cước đá bay, hai mẹ con vẫn còn nhớ rõ mồn một.
Ở đây xác thực không ai hoan nghênh nàng ta, không có người nào nguyện ý vì nàng ta nói chuyện.
Lâm Ngọc Bình hiện giờ đối với nàng ta, so với Lâm Ngọc Hòa còn không bằng.
Khúc thị tính toán thất bại, đến nhà họ Tạ, lại bị Tạ Thư Hoài làm cho mất mặt.
Nàng ta nghiến răng thề, nhất định phải khiến những người này rơi vào kết cục giống như Phương thị.
Chỉ là trước mắt kẻ thù của nàng ta lại thêm một người là Uông thị.
Sau khi đuổi hai mẹ con Khúc thị đi, tâm tình của mọi người trong nhà đều vui vẻ không ít.
Hôm nay Lâm Ngọc Bình đến, còn có một chuyện.
Thừa dịp Ngô thị mang theo hai đứa nhỏ đến phòng phía tây thì Lâm Ngọc Bình liền cùng Tạ Thư Hoài đến phòng chứa củi sưởi ấm.
Thôi thị thấy hai người có chuyện muốn nói, đang định đi ra.
Lâm Ngọc Bình lại ngăn cản nàng, "Biểu dì, người đừng đi, việc này người ở đây càng tốt."
Tạ Thư Hoài thấy Lâm Ngọc Bình thần sắc lạnh lẽo vài phần, nói ra: "Ngọc Bình ca, nếu huynh nói chuyện lần trước, vẫn là không cần bàn nữa."
Lâm Ngọc Bình cũng không giận, nghiêm mặt nói: "Thư Hoài, đệ đừng vội, nghe ta nói."
"Lần trước, đệ khăng khăng muốn dẫn Hòa Hòa cùng tiểu Đoàn Nhi về nhà họ Tạ, ta cũng không phản đối."
"Biết đệ là người có trách nhiệm."
"Nhưng đệ trước kia cũng đã nói, để Hòa Hòa sinh con xong, liền rời khỏi nhà họ Tạ các đệ."
"Nếu hôn sự của đệ cùng Lý cô nương cũng đã định, vì không ảnh hưởng đến huyết mạch của chính các đệ sau này."
"Ta muốn đem tiểu Đoàn Nhi ghi vào trên danh nghĩa của ta, nàng là con gái, không quan trọng."
Ánh mắt Tạ Thư Hoài càng thêm lạnh lẽo, "Đây là chủ ý của ai?"
Lâm Ngọc Bình còn không kịp trả lời hắn, liền nghe trong viện vang lên một trận thanh âm thanh thúy, "Cô cô, Nghiêu Nhi trở về thăm người."
Bạn cần đăng nhập để bình luận