Trọng Sinh Ở Xuyên Việt Nữ Trước Đoạt Lại Chồng Trước

Trọng Sinh Ở Xuyên Việt Nữ Trước Đoạt Lại Chồng Trước - Chương 105: Phù bình an (length: 9101)

Lâm Ngọc Bình tại chỗ bật khóc lớn tiếng.
Lâm Ngọc Hòa sợ tới mức thân thể cũng khẽ run, bất quá nàng rất nhanh liền bình tĩnh lại.
Đối với Lâm Ngọc Bình đã suy sụp hét lớn: "Ca, huynh tỉnh táo lại một chút, vào phòng trước an ủi a tẩu, muội biết có một người có thể cứu nàng."
Dứt lời, cũng không để ý tiểu đoàn tử bị Thiền Nhi ôm khóc đến vang trời.
Thân thể nho nhỏ của nàng, ở trong lòng Thiền Nhi giãy giụa kịch liệt, đưa hai tay về phía Lâm Ngọc Hòa nhào tới.
Lâm Ngọc Hòa nhẫn tâm không nhìn nàng một cái, chạy thật nhanh ra sân.
Chờ Lâm Ngọc Hòa dùng tốc độ nhanh nhất, gọi được Quý đại phu.
Cả người nàng đều mệt lả.
Một chiếc hài cũng không biết đá rơi ở đâu, trên chân chỉ còn lại tất.
Lại không yên lòng mà theo vào phòng sinh.
Bị Quý đại phu kéo mạnh ra ngoài.
"Đừng đi vào thêm phiền, ta ở trong này, bên trong có hai người là đủ rồi."
Nghe được bà mụ trong phòng nói rõ tình huống, Quý đại phu ở cửa ra vào đâu ra đấy chỉ đạo bà mụ.
"Hai tay khẽ đẩy, trước ổn định hai chân hài nhi."
Bà mụ ở bên trong lên tiếng đáp lại.
Nghe được tình huống cũng không nghiêm trọng như trong tưởng tượng, Quý đại phu tiếp tục nói: "Ngàn vạn lần đừng hoảng sợ, thủ pháp ổn một chút, hướng bên trái nhẹ chuyển."
Không lâu sau, liền nghe được bà mụ cùng Dương thị trong phòng reo hò một tiếng.
Theo sau nghe được bà mụ, ngữ khí kiên định nói một câu: "Thai vị quay lại rồi."
Khiến mọi người ở ngoài phòng trong lòng mừng rỡ.
Theo Ngô thị lo lắng thét lên một tiếng, thoáng chốc liền nghe được tiếng khóc rõ to của hài tử trong phòng.
Tiếng khóc này, vang vọng toàn bộ hậu viện.
Lâm Ngọc Bình ở bên cửa sổ, cũng lấy lại tinh thần, hắn cách song cửa kín mít, gọi liên tục tên Ngô thị.
Hắn hốc mắt đỏ bừng, nức nở nói: "Tú Nhi, tốt quá rồi, nương tử tốt của ta, nàng không sao, cuối cùng chống đỡ được rồi."
Giây lát, Dương thị bế đứa bé đã mặc đồ xong đi ra, vẻ mặt nàng vui mừng.
"Chúc mừng Lâm lang quân, là một ca nhi."
Lâm Ngọc Bình cẩn thận bế hài tử qua, thần sắc kích động lại phức tạp.
Cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái hài nhi trong ngực, vui đến phát khóc nói: "Nương tử của ta thế nào?"
Dương thị trả lời: "Lâm lang quân yên tâm, Ngô nương tử đã không còn đáng ngại, bà mụ đang lau người cho nàng."
"Thay xong quần áo, ngươi liền có thể vào thăm nàng."
Lâm Ngọc Bình rốt cuộc yên lòng, lại dùng hai má của mình chạm vào hai tay co ro của hài tử, "Hài tử ngoan, con được rất lì để mẹ con phải chịu khổ."
"Lớn lên, phải hiếu kính nàng thật tốt."
Lâm Ngọc Hòa nhìn thấy ca ca cảm xúc kích động, nhớ lại một màn tim đập thình thịch vừa rồi, trong lòng nàng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không nhịn được đỏ mắt.
Nàng tiếp nhận hài tử nói: "Ca, huynh vào xem a tẩu đi."
"Ân."
Sau khi từ phòng sinh đi ra, Lâm Ngọc Bình kéo hai nữ nhi của mình, ba người cha con quỳ một gối trước mặt Quý đại phu, "Quý đại phu, cảm ơn ngài đã cứu mạng hai mẹ con nàng."
"Ngài là ân nhân của Lâm gia chúng ta, đại ân đại đức của ngài chúng ta trọn đời không dám quên."
Quý đại phu cười ha ha đỡ Lâm Ngọc Bình dậy, "Ngươi là đại cữu ca của Thư Hoài, nói ân nghĩa thì khách sáo quá rồi."
"Nói cái gì mà trọn đời, còn không bằng để muội muội ngươi hầm cho ta một chén măng mùa xuân hầm thịt khô."
Lâm Ngọc Hòa cao hứng đáp ứng, "Quý bá, ngài đi nghỉ ngơi trước một chút, đừng nói một chén, cho dù là mười tám chén, cũng là đáng."
"Ta nấu xong canh thúc sữa cho a tẩu, lập tức liền hầm cho ngài."
Quý đại phu biết chuyển thai, Lâm Ngọc Hòa vẫn là từ trong miệng Xuân bà tử biết được.
Nghe nói con dâu Xuân bà tử sinh Thiển Thiển thì thai vị cũng như vậy.
Là Quý đại phu, ở ngoài phòng dạy Xuân bà tử điều chỉnh thai vị.
Khi đó, tức phụ của Xuân bà tử phát tác đột ngột, ngay cả bà mụ cũng không kịp gọi.
Liền một mình Xuân bà tử phối hợp với Quý đại phu.
Khiến cho con dâu bà nguy cơ sớm tối, thuận lợi sinh ra Thiển Thiển.
Ngày đó Lâm Ngọc Hòa chỉ cảm thấy kinh tâm động phách.
Hôm nay tự mình trải qua mới biết hung hiểm cùng sợ hãi.
Quý đại phu một mình ở chính sảnh uống trà nóng, Lâm Ngọc Bình đưa bà mụ đến giờ vẫn chưa trở lại.
Chỉ có Lâm Ngọc Hòa một mình ở phòng bếp ra ra vào vào.
Lâm Ngọc Hòa ngay cả tiểu đoàn tử cũng không để ý tới.
Một mình ở phòng bếp vừa hầm canh giò heo hạ sữa cho Ngô thị.
Vừa ngâm măng mùa xuân, thịt khô vẫn còn chưa lấy xuống.
Vận Tỷ Nhi lại ôm chân Lâm Ngọc Hòa khóc nháo, kêu đói bụng.
Ngô thị còn chưa có sữa, Dương thị một bên đút tiểu đoàn tử, một bên đút tiểu oa nhi mới sinh.
Quý đại phu xem tình hình này, phỏng chừng đêm nay thịt khô hầm măng mùa xuân, nhất thời cũng nấu không xong.
Sắc trời cũng tối xuống, người ở nhà còn đang chờ hắn.
Đứng dậy đi đến phòng bếp, nói với Lâm Ngọc Hòa: "Xuân thẩm của ngươi còn đang chờ ta, ngươi làm cho ta lúc nào cũng được, đến lúc đó đưa tới thì cho nhiều một chút, thím của ngươi cũng thích ăn."
Lâm Ngọc Hòa trong lòng áy náy, nói: "Quý bá, đêm nay ngài ăn trước canh giò heo được không, sau đó ta lại làm vài món ngài thích ăn lót dạ."
"Măng mùa xuân hầm thịt khô, ngày mai ta nhất định đưa cho ngài."
"Đêm nay, để ca ta cùng ngài uống một chén."
Quý đại phu khoát tay, "Ta không rảnh, ta muốn trở về chăm sóc Xuân thẩm của ngươi."
Nói xong liền đi.
Lâm Ngọc Hòa ngẩn người, nghĩ thầm người bình thường thích uống rượu nhất, sao hôm nay không uống.
Xuân bà tử một người lớn khỏe mạnh có gì mà phải chăm sóc.
Quý đại phu khăng khăng muốn đi, Lâm Ngọc Hòa cũng không có biện pháp.
Đành phải đem thịt khô đã lấy xuống cùng măng mùa xuân vừa ngâm gói lại cẩn thận, cho vào trong giỏ.
Chạy chậm đuổi kịp Quý đại phu, "Quý bá, nếu ngài không rảnh đợi ta, vậy ngài liền mang về để Xuân thẩm nấu cho ngài."
Quý đại phu không muốn nhận, cười nói: "Xuân thẩm của ngươi hiện giờ mang thai, ta sao có thể để nàng động thủ."
Lâm Ngọc Hòa tại chỗ liền ngây ngốc, miệng nhỏ hơi nhếch, giỏ trên tay không tự giác rơi trên mặt đất.
Lẩm bẩm nói: "Đúng là 'gừng càng già càng cay', tuyệt không thua kém bọn tiểu bối chúng ta."
Nghĩ lại bản thân mình cùng Tạ Thư Hoài đại hôn mấy năm, mới có một đứa nhỏ là tiểu đoàn tử.
Mà hai người cao tuổi rồi, thành hôn còn chưa tới ba tháng đã mang thai.
Chờ Lâm Ngọc Bình vác bột gạo cùng một ít đồ ăn trở về, bày tỏ lòng cảm kích của mình thì Quý đại phu đã sớm không thấy bóng dáng.
Tạ gia ở thôn Hồng Diệp.
Tạ Thư Hoài sau khi từ thư viện trở về, liền thấy Thôi thị một mình tâm sự nặng nề ở phòng bếp chuẩn bị bữa tối.
Vận Tỷ Nhi gọi mấy tiếng, nàng đều không đáp.
Tạ Thư Hoài đã quen cũng sẽ không hỏi nhiều, biết nếu trong nhà có chuyện, mẫu thân mình cũng sẽ không gạt hắn.
Lập tức vào thư phòng.
Vận Tỷ Nhi cũng thần thần bí bí đi theo vào, nhỏ giọng nói: "Cữu cữu, thứ này có thể cho ta không?"
Tạ Thư Hoài từ trong túi vải lấy ra bút mực cùng khóa nghiệp.
Từ thần sắc Vận Tỷ Nhi liền có thể nhìn ra, nhất định là hôm nay nàng ở trong phòng mình tìm kiếm đồ.
Không ngẩng đầu lên, trải cuộn giấy ra bắt đầu viết, thuận miệng đáp: "Ngươi ở trong phòng ta lại tìm được vật gì?"
Vận Tỷ Nhi lập tức xòe bàn tay, một đạo phù bình an hiện ra trong lòng bàn tay nàng.
Trong đầu Tạ Thư Hoài cực nhanh hiện lên hình ảnh ngày xưa.
Nhanh chóng từ tay Vận Tỷ Nhi cầm lấy, bên cạnh kinh văn, là nét chữ quen thuộc của Lâm Ngọc Hòa.
Nguyện Thư Hoài bình bình an an, hết thảy trôi chảy.
Mấy chữ ngắn ngủi, Tạ Thư Hoài lặp lại đọc.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm hai hàng chữ này, phảng phất muốn dùng ánh mắt xuyên thấu trang giấy, đào móc ra chân tướng giấu kín phía sau.
Ngực hắn đau xót, đáy mắt dâng lên cảm xúc phức tạp, có chấn kinh, có phẫn nộ, có chất vấn.
Nhẹ giọng thì thầm nói: "Vì sao không phải là 'kim bảng đề danh', mà là bình bình an an."
Ngày xưa, Lâm Ngọc Hòa bất luận là vì hắn cầu phù bình an, hay là thêu túi thơm cho hắn, chắc chắn sẽ có bốn chữ 'Kim bảng đề danh'.
Tạ Thư Hoài cũng đã quen rồi.
Duy chỉ có năm nay khác biệt.
Viễn Tỷ Nhi nhìn sắc mặt cữu cữu thay đổi, hỏi: "Cữu cữu, cái này ngài còn cần không?"
Ngực Tạ Thư Hoài đau đớn tản ra, nắm chặt phù bình an, nhẹ giọng nói: "Cần."
Buổi tối dùng cơm thì Thôi thị muốn nói lại thôi, thường thường nhìn về phía Tạ Thư Hoài.
Cho Vận Tỷ Nhi gắp một viên thịt viên, lại rơi trên mặt đất.
Vận Tỷ Nhi cao hứng nói: "Ngoại tổ mẫu, viên thịt này có thể cho Mặc Mặc ăn không?"
Thôi thị có chút đáng tiếc, nhẹ gật đầu.
Thấy Tạ Thư Hoài trong chén cơm canh đã dùng xong, rốt cuộc nhịn không được mở miệng nói: "Hoài Nhi, hay là con đi nhà Quý đại phu xem hắn trở về chưa?"
"Hỏi một chút hắn, hôm nay Ngọc Hòa vội vã như vậy, hài đều chạy mất, có phải là tiểu đoàn..."
Tạ Thư Hoài đột nhiên đứng dậy, sắc mặt tái nhợt, đôi đũa trên tay cũng theo đó rơi xuống đất.
Còn không đợi Thôi thị phản ứng kịp, người đã ra khỏi phòng bếp...
Bạn cần đăng nhập để bình luận